Hữa Đình Hùng hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Mạc Huy, con cầm thú này dám ăn gan dùng mật gấu sao? Lần này nếu không đuổi nó ra khỏi nhà họ Hứa thì tên tôi sẽ viết ngược lại luôn. Ngay lập tức bắt tên khốn kia về đây cho tôi, cả hứa Thanh Mây cũng phải gọi về!"
Hoàng Kiến Đình hoảng sợ, lập tức lấy điện thoại di động ra rồi gọi cho họ. Biến cổ trước đó đã khiến hai người họ gặp phải tai họa lớn, cuối cùng cũng chịu im ắng một thời gian. Nhưng đương nhiên hai người bọn họ vẫn không cam lòng, vẫn luôn muốn tìm cách đối phó với Lâm Mạc Huy.
Không ngờ cơ hội lại đến sớm như vậy.
Nếu như Lâm Mạc Huy chỉ vì chuyện này mà bị đuổi ra khỏi nhà thì công ty xây dựng nhất định sẽ rơi vào tay bọn họ.
Đột nhiên cánh cổng ngoài sân bị đẩy ra, một nhóm người nhanh chóng bước vào.
Đi đầu là ông cụ Phong và Hạ Vũ Tuyết.
Đôi mắt của Hạ Vũ Tuyết đang đỏ ửng và sưng lên, còn ông cụ Phong thì lạnh lùng xa cách. Ông ấy sải bước đến và hét lên: "Ngô Tân Bình, ra khỏi đây!"
Hứa Đình Hùng không biết vừa rồi Ngô Tân Bình làm cái gì nên trong lòng rất khó chịu. Khi ông ta nhìn thấy Hạ Vũ Tuyết liên tự nhiên cảm thấy rất tức giận. "Con đàn bà họ Hạ kia, cô còn có mặt mũi mà đến nhà tôi sao? Tôi chưa từng thấy một người phụ nữ nào không biết xấu hổ như cô, ngay cả ông nội của mình mà cũng mang tới đây làm loạn, hai ông cháu các người không biết xấu hổ là gì ư?
Ông cụ Phong và Hạ Vũ Tuyết đều sửng sốt, đây là tình huống gì thế?
Ngô Tân Bình trốn ở phía sau không nói, đây chính là kết quả mà anh ta muốn, nhà họ Hứa sẽ trực tiếp cãi nhau với nhà ho Ha.
Ông cụ Phong cau mày nói: "Hứa Đình Hùng, cậu đang nói cái gì vậy?"
Hứa Đình Hùng lạnh lùng nói: "Tôi nói cái gì thì trong lòng ông tự biết, cháu gái ông đã làm ra những chuyện tôi tệ gì thì ông tự hiểu đi. Sao tôi phải giải thích cho các người chứ?"
Ông cụ Phong tái mặt vì tức giận: "Chúng tôi đã làm những điều tồi tệ gì? Ông nói rõ ràng cho chúng tôi nghe!" chuyện Hứa Máy
Hữa Đình Hùng vừa muốn Lâm Mạc Huy cũng đi vào sốt. nói thì
Thanh
Nhìn thấy cảnh tượng trong sân, cả hai đều vô cùng sửng
Hứa Đình Hùng sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp xông tới vung tay tát Lâm Mạc Huy: "Mày còn mặt mũi mà trở về sao?" Lâm Mạc Huy nhíu mày, lùi về phía sau tránh đi cú đánh đó. Hứa Thanh Mây vội vàng ngăn cản Hứa Đình Hùng: "Bố, sao vậy?"
Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Còn làm sao nữa? Con hỏi xem nó đã làm những chuyện vô liêm sỉ gì? Thật không ngờ ba năm qua nhà chúng ta lại nuôi ra một thứ không biết xấu hổ như nó!"
Hứa Thanh Mây cau mày. "Bố nói rõ ràng cho con nghe xem, Lâm Mạc Huy làm gì mà bố nói anh ấy như vậy?"
Hứa Đình Hùng tức giận. "Còn làm gì nữa à? Thắng súc sinh này đã nuôi tình nhân ở bên ngoài, mấy con đàn bà đó đều tới nhà chúng ta để làm loạn, con còn hỏi tại sao ư?" Hứa Thanh Mây sững sờ, đây là tình huống gì chứ?
Lâm Mạc Huy cũng bối rối.
Ông cụ Phong cau mày ngắt ngang lời ông ta: "Hứa Đình Hùng, cậu nói rõ ràng cho tôi, người mà Lâm Mạc Huy nuôi ở bên ngoài là ai?" và
Hữa Đình Hùng chỉ vào Hạ Vũ Tuyết và nói lớn: "Chính là cô ta. Đồ chó cái không biết xấu hổ,
Bop.
Ông cụ Phong trực tiếp tát vào mặt Hứa Đình Hùng một cái thật đau.
Hứa Đình Hùng cả giận nói: "Chết tiệt, Lão già này dám đánh tôi ư?"
Ông ta chưa kịp nói xong thì ông cụ Phong đã tát vào mặt ông ta thêm một cái nữa,
Hữa Đình Hùng tức giận đến mức gầm lên một tiếng, lao tới thét lên: "Tôi liều mạng với ông!"
Vài người phía sau ông cụ Phong xông lên trực tiếp đề Hứa Đình Hùng xuống đất.
Ông cụ Phong tiến lên giảm lên Hứa Đình Hùng đầu rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Hứa Đình Hùng, Nghe rõ những gì tôi nói nói là đàn ông trước khi làm được việc gì thì hãy suy xét một cách cẩn thận cháu gái tôi chơi lấy chồng mà cậu đã xúc phạm con bé như thế Nếu hôm nay cậu không cho tôi một lời giải thích rõ ràng tôi sẽ không để cho cậu sống sót"
Hứa Đình Hùng không khỏi sửng sốt, vẻ mặt điên cuồng của ông cụ Phong khiến ông ta có chút sững sỡ. Phương Như Nguyệt lao ra khỏi phòng và gầm lên: "Buông chồng tôi ra! Ông cụ Phong, ông muốn chết ư? Cháu gái của ông không kiềm chế được chạy tới nhà tôi làm loạn, ông còn không biết xấu hổ mà đánh chồng tôi ư? Được thôi, tôi đây liều mạng với ông
Hứa Thanh Mây chạy đến và ngăn Phương Như Nguyệt lại.
Lúc này cô rốt cuộc cũ đã hiểu ra điều gì đó. "Mẹ, mẹ... đừng hấp tấp. "Mẹ đừng nóng giận, chắc chắn trong chuyện này có gì đó hiểu lầm. Chúng ta ngồi xuống và làm rõ mọi chuyện, được không?"
Phương Như Nguyệt gầm lên: "Còn có gì mà nói nữa chứ? Bố của con đang bị ông ta giảm lên kia kìa, con còn muốn nói cái gì?"
Hứa Thanh Mây nhìn ông cụ Phong bằng một ánh mắt bất lực.
Ông cụ giận tại mặt, không nói lời nào, vẫn giảm lên Hứa Đình Hùng
Nếu bọn họ xúc phạm những chuyện khác thì ông ấy nhất định sẽ giữ thể diện cho bọn họ. Nhưng chuyện này lại liên quan tới cháu gái của ông ấy nên chắc chắn ông cụ Phong sẽ không nề mặt bất cứ ai
Hữa Thanh Mây không còn cách nào khác là nhìn Lâm Mạc
Huy.
Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng thở dài, đi tới chỗ ông cụ Phong nói: "Ông Phong, bố vợ của tôi đã xúc phạm đến ông, tôi sẽ thay ông ấy nói lời xin lỗi một cách chân thành nhất. Nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn nê giải quyết vấn đề cùng nhau, bởi nếu chúng tôi không hiểu câu chuyện cũng sẽ không thể nào giải quyết được. Trước tiên chúng ta cứ vào nhà nói rõ ràng mọi chuyện đã, trách nhiệm của ai thì người đó phải chịu, có được không?”.
Ông cụ Phong liếc nhìn Lâm Mạc Huy rồi mới chậm rãi gật đâu. "Được rồi, dù sao tôi cũng sẽ nề mặt cậu, nhưng Hứa Đình Hùng Hãy nghe cho rõ đây, nếu cậu không thể giải thích một cách hợp lý những gì cậu vừa nói thì nhất định tôi sẽ khiến cậu phải quỳ xuống xin cháu gái tôi tha thứ "
Hứa Đình Hùng gần cổ gầm lên: "Vậy nếu đúng là lỗi đó của cháu gái ông thì sao?"
Ông cụ Phong nói thẳng: "Vậy thì tôi chắc chắn sẽ quỳ xuống van xin cậu, sau đó liền nhảy xuống từ mái nhà trước mặt mọi người!
Vẻ mặt của mọi người ai nấy đều nhanh chóng thay đổi. Phía trước đều là nhà cao tầng, có những tòa thấp nhất cũng đã hơn 10 tầng. Nếu nhảy từ mái nhà xuống không phải sẽ chết chắc sao? Ông ấy đang dùng chính mạng sống của mình để bảo vệ nhân phẩm cho cô cháu gái!
Hứa Đình Hùng cảm thấy bối rối vì sự tự tin của ông cụ Phong. Ông ta lặng lẽ nhìn Ngô Tân Bình nhưng Ngô Tân Bình đã nhanh chân trốn vào trong đám đông, không dám nhìn ông ta thêm một chút nào.
Sau khi Lâm Mạc Huy nói thì mọi người cũng đã nhanh chóng vào nhà.
Hứa Thanh Mây đứng lên, bình tĩnh nói: "Bây giờ mọi người hãy nói cho con nghe xem chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Phương Như Nguyệt vùng lên nói ngay lập tức: Thanh Máy Lâm Mạc Huy là một tháng khốn. Ở sau lưng con cậu ta còn trăng hoa với bao nhiêu cô gái, điển hình là Hạ Vũ Tuyết và Tổng Lan Ngọc bên kia. Giờ bố con đang bị người ta đánh kìa, con sẽ xử lý chuyện này như thế nào?"
Hứa Thanh Mây cau mày hỏi lại: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?" "Cô Tuyết và Lâm Mạc Huy sao có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ?"
Phương Như Nguyệt tức giận nói: "Ý của con là mẹ đang nói nhảm ư? Tất cả những chuyện đó đều được em họ của con nhìn thấy tận mắt đỏ!" Vẻ mặt Hứa Thanh Mây trở nên lạnh lùng: "Lại là Ngô Tân Bình?" "Mẹ, làm sao mẹ có thể tin những gì cậu ta nói chứ?"
Phương Như Nguyệt: "Thôi đi Nó là cháu trai của mẹ chẳng lẽ lại nói dối mẹ sao?" "Thanh Mây, quả thực là con quá tin tưởng Lâm Mạc Huy rồi." "Con thử nghĩ kỹ lại xem, ông cụ Phong có duy nhất một đứa cháu gái, chiều chuộng nâng niu như thế làm sao có thể để cho cô ta tới bệnh viện làm công việc y tá mệt nhọc đó chứ?" "Nhất là không tới phòng ban khác làm việc mà chỉ tới phòng của Lâm Mạc Huy. Chỉ cần là người có chút đầu óc đều sẽ nghĩ ra vấn đề ở đây thôi!"
Hứa Thanh Mây trực tiếp xua tay: "Mẹ, những gì mẹ nói đều chỉ là suy đoán của mẹ thôi. Để con hỏi mẹ, mẹ có bằng chứng cụ thể nào không?"
Phương Như Nguyệt lo lắng nói: "Em họ của con tận mắt nhìn thấy bọn họ cặp kè với nhau thì chuyện này còn có thể là giả sao? Thằng bé là người nhà của chúng ta, đương nhiên sẽ không nói dối chúng ta rồi."
Danh Sách Chương: