Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt vui mừng khôn xiết, cứ liên tục gật đầu: “Được, được.” “Nếu giám đốc Vương đã sắp xếp như thế thì chúng tôi nhất định sẽ làm theo. “Yên tâm, buổi tối nhất định Hứa Thanh
Mây sẽ tới.”
Giám đốc Vương cười ha ha, thoải mái: “Thế thì tôi phải đợi rồi.”
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt tiễn giám đốc Vương về, rồi cả hai cùng trở lại văn phòng, hai người hưng phần nói vài câu. “Biệt thự khu Đảo Xanh! Biệt thự khu Đảo
Xanh!" "Rốt cuộc cũng có thể ở lại trong nơi xa hoa, xịn sò bậc nhất ở tỉnh Hải Dương, chúng ta cuối cùng cũng thành công rồi.” "Cả tỉnh Hải Dương này mấy ai có thể được ở lại trong biệt thự khu Đảo Xanh chứ. Suy đi tính lại thì còn chưa vượt quá hai trăm người.” "Chúng ta bây giờ đã có thể sinh sống tại đó. Điều này chứng tỏ cho việc địa vị của chúng ta ở tỉnh Hải Dương này đã dần tiến vào hàng ngũ hai trăm người cao cấp nhất rồi.” "Không được. Chuyện này phải để cho bọn Hứa Thanh Bình biết mới được. "Đúng vậy, phải nói cho bọn họ biết thôi. Không thì buổi tối rồi cùng bọn họ xem qua cũng được." “Được, để tôi đi gọi điện thoại cho giám đốc Vương. Xem có thể đưa vài người đến đó được không?"
Hai người vô cùng kích động, tay chân cứ luống ca luống cuống không thôi. Bọn họ bắt đầu sắp xếp chuyện này.
Hứa Đình Hùng gọi cho bố, Hứa Khánh
Quân đầu tiên. “Bố, tối nay bố có thời gian rảnh không?" “Tụi con vừa mới mua nhà ở khu Đào
Xanh, vừa hay tối nay có vài người bạn cũ đến cùng chơi. “Bố là trụ cột của gia đình, là người đứng đầu, có quyền hạn cao nhất trong nhà ta. Con hy vọng rằng bố sẽ đến xem rồi đưa một vài ý kiến nên trang trí như thế nào?"
Hứa Đình Hùng đắc ý nói liên hồi. Khi nói ngang đoạn trụ cột gia đình, giọng điệu ông ta tràn đầy sự khinh bỉ, coi thường.
Bây giờ xem xét lại, lấy những thành tựu và cống hiến cho gia đình mà ông ta đã làm được thì ông ta mới chính là trụ cột, người đứng đầu trong gia đình.
Về phần Hứa Khánh Quân, ông Quân từ lâu đã chẳng quan tâm đến mấy chuyện này rôi.
Đây cũng là khung cảnh mà ông ta hằng tha thiết mơ ước.
Lúc trước thì nhà họ Hứa bị làm nhục. Bây giờ, ông phải lấy một thần thái vương giả, thân phận hoành tráng hàng khiến cho bọn nhà họ Hứa phải phủ phục mà quỳ dưới chân.
Giọng nói không mấy cảm xúc, hay kinh ngạc của Hứa Khánh Quân truyền đến: “Đình Hùng, anh lại bắt đầu khoe khoang nữa à?” “Bố có biết mỗi căn nhà ở khu Đào Xanh trị giá bao nhiêu tiền không?” "Dựa vào thu nhập tiền lương của gia đình anh, có thể mua được nhà ở khu biệt thự Đào Xanh sao?" "Sao vậy? Chuyện ở khu biệt thự lúc trước vẫn còn chưa đủ mất mặt hay sao mà còn muốn để tôi phải tận mắt chứng kiến anh xấu hổ thêm một lần nữa?"
Sắc mặt Hứa Đình Hùng chuyển biến, ông ta tức giận nói: “Chuyện lần trước là do Lâm Mạc Huy bỗng dưng xía vào gây khó dễ mà thôi.” “Lần này không giống lần trước. Phòng ở này con đã mua rồi.” “Đến lúc đó, sẽ có một vài ông chủ lớn của tỉnh Hải Dương này đến và chúc mừng con cho mà xem. "Bố có biết Ngô Cửu Xuyên không? Nếu bố không tin thì cứ gọi điện hỏi ắt sẽ tin liền.”
Ngô Cửu Xuyên ở cái tỉnh Hải Dương này ai mà không biết, là một tên đại gia có tiếng mà.
Hơn nữa, ông ta cũng đã hợp tác rất nhiều thương vụ với Hưng Thịnh.
Lúc trước Hứa Khánh Quân thường xuyên nịnh hót tên Ngô Cửu Xuyên này.
Thế nên bây giờ nghe đến danh Ngô Cửu Xuyên, ông ta có chút luống cuống, hoang mang nhẹ.
Chẳng lẽ chuyện này là thực sao? Hứa Khánh Quân suy nghĩ một hồi lâu, rồi trầm giọng nói: “Được, tối nay chúng ta sẽ đi.” “Đình Hùng, hy vọng lần này anh sẽ không làm tôi phải thất vọng.
Hứa Khánh Quân cúp điện thoại, Hứa Đình Hùng khẽ cười lạnh: “Lão già này vẫn không tin mình. “Cái gì mà hy vọng rằng sẽ không làm lão thất vọng. Cứ nói thẳng ra là lão đang cảm thấy lão bị chúng ta lừa chứ gì.” "Đêm nay tôi nhất định sẽ cho lão biết thế nào là lễ hội. Ai mới là người có năng lực thực sự trong cái gia đình này.”
Ở đẳng kia, Phương Như Nguyệt cũng vô cùng vui vẻ, hứng khởi nói: “Tôi vừa mới gọi điện thoại cho giám đốc Vương xong, giám đốc Vương đã đồng ý rồi.” “Nói rằng chúng ta muốn đem bao nhiêu người đến cũng được.” “Tôi chuẩn bị gọi điện thoại cho mấy chị em. Để họ làm quen với mọi người luôn.” “Dù sao thì sau này chúng ta sẽ sống trong khu biệt thự Đảo Xanh này thì bọn họ có muốn gặp tôi cũng khó.”
Hứa Đình Hùng bật cười, nói: “Nếu nói thế thì tôi cũng phải kêu vài anh em đến mới được." “Nếu không thì sau này bọn họ có muốn tìm tôi chơi cờ, uống rượu thì cũng chẳng biết nên đi đâu mà tìm.” “Ai da, mấy lão bạn đó, nên cho bọn họ trải sự đời, bà nói xem thử có đúng không?”
Bảy giờ tối, Hứa Đình Hùng và Phương. truyện đam mỹ
Như Nguyệt đến công ty đón Hứa Thanh Mây.
Theo lời của giám đốc Vương, bọn họ sẽ lừa cô đến khu biệt thự Đảo Xanh để bàn chuyện làm ăn.
Ngô Cửu Xuyên cũng gọi điện đến. Cho nên Hứa Thanh Mây không hề nghi ngờ gì, vẫn cứ tưởng rằng đang đi bàn chuyện công việc.
Ngồi ở trên xe, vẻ mặt của Hứa Thanh Mây trông vô cùng buồn bực: “Lâm Mạc Huy có chuyện gì vậy?" “Cả buổi chiều hôm nay anh ấy chẳng thèm nghe điện thoại luôn.” “Gọi điện đến bệnh viện cũng không ai nghe máy. Rốt cuộc là anh ấy đang bận làm chuyện gì vậy?”
Không ai trong bọn họ biết về vụ tai nạn xe hơi của Lâm Mạc Huy.
Trên thực tế, ở tỉnh Hải Dương mỗi ngày đều xảy ra rất nhiều vụ tai nạn xe cộ. Thế nên bọn họ không hề ngờ rằng vụ tai nạn trong hôm nay lại là của Lâm Mạc Huy.
Hơn nữa, xe của Lâm Mạc Huy rớt xuống sông vẫn chưa được vớt lên. Đến cả cảnh sát cũng chưa xác định được danh tính của người nhà nạn nhân.
Phương Như Nguyệt bĩu môi nói: "Ai da, quản kĩ thế để làm gì chứ." “Tên nhóc này, vẫn cứ tác phong lén la lén lút đó. Không chừng giờ đang cặp kè với ả phụ nữ nào đó rồi.” “Thanh Mây, con đừng quan tâm đến nó nữa. Mẹ nhắc lại lần nữa cho con nhớ, loại người như thế này, không xứng với con đâu.”
Hứa Thanh Mây tức giận: “Mẹ, sao mẹ lại có thể ở sau lưng người khác mà nói xấu họ như thế chứ!" “Hơn nữa, Lâm Mạc Huy đối xử với con như thế nào, con biết rất rõ. Anh ấy nhất định sẽ không làm chuyện gì trái với lương tâm đâu.
Hứa Đình Hùng thấy hai người chuẩn bị cãi lộn nên vội vội vàng vàng can ngăn, hòa giải: "Ai da, hai mẹ con có thôi đi không. Có gì đâu mà cứ phải cãi cọ nhau mãi thế." “Lâm Mạc Huy chắc là đang bận việc đột xuất nào đấy. Anh ta là chủ tịch của một công ty về kiến trúc thì có việc bận, cũng là chuyện thường ở huyện đường thôi mà.” "Được rồi. Hôm nay chúng ta cùng đi bàn chuyện công việc. Đây mới là điều quan trọng, đừng để ý hay nghĩ đến những chuyện khác.”
Hứa Thanh Mây không nói nữa, nhưng lòng vẫn như trước, vẫn bồi hồi, xao xuyến không yên.
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã đến khu biệt thự Đảo Xanh.
Trước cổng của khu biệt thự lúc này có vài người đang đứng. Đây đều là những người mà giám đốc Vương cố ý sắp xếp đứng ở đây.
Xe của bọn họ vừa mới dừng lại thì có một người ngay lập tức đi đến. “Chào ông Hứa, hoan nghênh mọi người đến đây. “Mấy người cứ theo những gì mà tôi đã sắp xếp, bố trí sẵn. Vì đêm nay sẽ có rất nhiều người đến nên thứ lỗi cho tôi rằng tôi không thể nào tự mình đưa mấy người lên tận nơi được.
Người đàn ông cười nói.
Hứa Đình Hùng vô cùng hài lòng với thái độ của người đàn ông phía trước mặt mình, gật đầu cười nói: "Ai da, đều là người một nhà cả. Cần gì phải khách khí như thế chứ.” "Được rồi, mấy người cứ thong thả mà đi.” “Đúng rồi, bố tôi và mấy người bạn cũ của tôi, họ có đến đây chưa?" Người đàn ông đó vội vàng nói: "Bọn họ đến cả rồi.” “Bảo tên của ông hoặc tên của phu nhân đây thì đều có thể đi vào được.”
Hứa Đình Hùng liên tục gật gật đầu: “Không tồi, không tồi. “Mấy người làm việc chu đáo, tận tình quá.” “Về sau có mấy người làm những việc này thật khiến tôi yên tâm nhiều lắm.
Hứa Đình Hùng cứ thế mà nghiễm nhiên tự cho bản thân mình và giám đốc Vương cùng địa vị với nhau. Mặc nhiên xem thủ hạ của giám đốc Vương cũng là thủ hạ của mình.
Hứa Thanh Mây ngồi ở đằng sau, chẳng hiểu mô tế gì. “Bố, đêm nay có tiệc gì à?" “Nhiều người đến như thế?"
Hứa Thanh Mây vô cùng ngạc nhiên nói. Phương Như Nguyệt cười nói: “À, chỉ là một vài ông chủ của các xí nghiệp của tỉnh Hải Dương cùng tụ tập lại thôi mà. “Mấy ông chủ của các xí nghiệp đến chủ yếu là để cùng bàn về xu hướng kinh doanh trong tương lai của Hải Dương này mà thôi.” “Chúng ta là công ty dược phẩm Hưng Thịnh. Bây giờ cũng được coi như là một xí nghiệp dẫn đầu của tỉnh Hải Dương. Cho nên mới được mời đến đây.”
Hứa Thanh Mây nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn không nói gì.
Mấy người lái xe ô tô vào trong, trực tiếp đến khu biệt thự rực rỡ sắc xanh đỏ tím vàng,...
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt vô cùng cảm khái khi nhìn thấy biệt thự này: “Đẹp quá! Sang trọng, quý phái nữa! So với căn nhà kia của chúng ta thì còn to hơn gấp trăm ngàn lần."
Đây cũng là lần đầu tiên mà Hứa Thanh Mây được vào trong khu biệt thự Đảo xanh. Cô cũng bị khu vườn, kiến trúc của toàn bộ khu này làm cho rung động rồi.
Khu nhà ở, căn hộ xa hoa, đáng giá, đáng sống bậc nhất của tỉnh Hải Dương quả thực không phải chỉ là những lời đồn. Hứa Thanh Mây cảm thấy dinh thự Thịnh Vượng đã là xa hoa, xịn sò lắm rồi. Thế mà so với nơi này thì cách biệt xa quá, phải là một trời một vực.
Danh Sách Chương: