Mục lục
Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hoàng Kiến Đình im lặng rất lâu, thấp giọng nói: "Bố, hay là chúng ta đem cổ phần công ty trả lại cho Lâm Mạc Huy đi?"

Hứa Đình Hùng buồn bã thở dài, bất đắc dĩ gật đầu.

Hiện tại, đây là biện pháp duy nhất.

Trước đó bọn họ còn mong đợi sẽ hút được một khoản đầu tư lại đây, nhưng bây giờ xem ra việc này hoàn toàn không có khả năng.

Nếu không trả lại công ty xây dựng Lâm Mạc Huy, bọn họ cũng chỉ có thể chờ chết. Ba người đứng dậy về nhà, Lâm Mạc Huy đã về đến nhà từ sớm.

Sắc mặt Hứa Thanh Mây lạnh như băng ngồi trong phòng khách, nhìn ba người trở về, Hứa Thanh Mây tức giận đến mức nghiêng đầu sang một bên, không muốn nhìn thấy bọn họ.


Ba người tự biết đuối lý, cũng không dám nói gì.

Phương Như Nguyệt đi đến bên cạnh Lâm Mạc Huy, thấp giọng nói: "Lâm Mạc Huy, ngày mai chúng ta đến Sở tư pháp một chuyến, trả cổ phần công ty lại cho cậu." "Cậu đi tìm ông Chu với cả ông Trương, nói với bọn họ một tiếng, bảo bọn họ đừng rút đầu tư."

Hứa Thanh Mây giận dữ nói: "Sao mấy người không tự tìm người ta mà nói đi?" "Mấy người có năng lực như vậy cơ mà, đứng đầu nhà họ Hứa, lại là người quan trọng nhất họ Hứa, sao mấy người không tự đi mà bàn chuyện hợp tác?"

Nếu như là trước đây, Hứa Thanh Máy mà nói như vậy, bọn họ đã cãi nhau luôn rồi.

Nhưng bây giờ ba người Hứa Đình Hùng đã không còn sức để mà tranh cãi nữa.

Sự tình đến bước này, bọn họ xem như gặp phải đại họa, cũng thật sự đuối lý, vốn không có mặt mũi tranh cãi với Hứa Thanh Mây.

Phương Như Nguyệt thở dài: "Lâm Mạc Huy, chuyện hôm nay là do chúng tôi không đúng." "Mẹ ở đây nói với con một tiếng xin lỗi." "Ngày mai chúng ta trả lại cổ phần công ty cho con, con yên tâm, sau này chúng ta nhất định sẽ không tìm con đòi lại số cổ phần này nữa đâu." "Con nề mặt Hứa Thanh Mây mà đi tìm bọn họ thương lượng một chút đi được không!"

Hứa Thanh Mây tức giận nói: "Mẹ, mẹ nói những lời này chính mẹ có tin được không?" "Giấy cam kết ở trong tay các con giấy trắng mực đen rõ ràng, sau này tuyệt đối sẽ không lấy lại số cổ phần đó nữa." "Nhưng mà mấy người làm như thế nào vậy?" "Giấy cam kết cũng chẳng có tác dụng gì, mấy người chỉ dùng mấy câu nói, dựa vào đâu mà Lâm Mạc Huy phải tin tưởng mấy người?" "Mấy người làm việc lật lọng như vậy, chẳng có chút uy tín nào, ai mà hợp tác làm ăn với mấy người?"

Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt cúi đầu, vô cùng xấu hổ.

Việc lần này làm cho bọn họ mất hết danh dự uy tín, bọn họ cũng không còn mặt mũi nào phản bác với Hứa Thanh Mây.

Hứa Thanh Mây càng nói càng tức giận: "Đúng rồi, hôm nay mấy người đi bệnh viện làm gì?" "Còn chạy đến bệnh viện đánh người?" "Lại còn đánh cả cháu gái ông cụ Phong?" "Rốt cuộc là mấy người muốn làm gì?" "ỷ trong nhà có chút tiền rồi mấy người muốn làm gì thì làm à?" "Ngay cả cháu gái ông cụ Phong cũng dám đánh, mấy người có biết hôm nay người nhà họ Hạ tức giận đến mức nào không?" "Mấy người có biết có bao nhiêu người muốn hủy hợp đồng với nhà chúng ta không?" "Mấy người có biết việc này gây ra bao nhiêu tổn thất cho công ty không?" "Nếu Ban giám đốc truy cứu việc này, vậy phải sẽ phải bồi thường tổn thất?" "Chúng ta bán nhà đi để bồi thường à?"

Phương Như Nguyệt mặt đầy nước mắt: "Thanh Mây, đừng nói nữa." "Chúng ta... Chúng ta thật sự biết sai rồi." "Ai mà ngờ được đó là cháu ông cụ Phong đâu." "Em gái con bây giờ vẫn đang bị nhốt kia kìa!" "Thanh Mây, nó dù sao cũng là em gái con, con...Con phải nghĩ cách cứu nó đi!" "Thanh Mây, mẹ...mẹ quỳ xuống cầu xin con được không..." Phương Như Nguyệt nói xong, liền quỳ rạp xuống đất.


Hứa Thanh Mây suýt tức chết, lập tức nâng Phương Như Nguyệt đứng dậy. "Mẹ, mẹ đừng có làm thế này nữa!" "Nó là em gái con thì thế nào?" "Lẽ nào cháu gái ông cụ Phong thì đáng bị nó đánh à?" "Mấy đời nhà họ Hạ cũng chỉ có một đứa con gái như vậy thôi, là mối quan tâm của tất cả người nhà họ Hạ." "Đừng nói là mấy người, cho dù có là người của mười gia tộc lớn, cũng không dám động vào người ta dù chỉ một ngón tay." "Thanh Tuyết đánh người ta một bạt tai mẹ bảo con làm sao mà cứu nó?" "Bảo người nhà họ Hạ đừng truy cứu? Dựa vào cái gì chứ?"

Phương Như Nguyệt không thể trả lời, chỉ có thể thấp giọng thì thào: "Nhưng mà, nó là em gái con." "Con nhẫn tâm nhìn thấy nó... Nhìn thấy nó phải chịu tội sao?" "Nếu việc lần này không giải quyết, để lại tiền án, nó...Cuộc đời nó coi như xong rồi... "Thanh Mây, nó là em gái con..."

Hứa Thanh Mây cắn răng: "Mẹ, mẹ không cần nói nữa!" "Con biết nó là em gái con, nhưng mà thế thì đã sao?" "Em gái con thì có thể tùy ý ra tay đánh người à?" "Con không cứu được nó, mẹ muốn cứu nó, mẹ tự đi mà cứu!” "Chỉ cần con thuyết phục người nhà họ Hạ, để nhà họ Hạ đừng truy cứu chuyện này nữa!"

Phương Như Nguyệt ngồi sụp xuống đất, bà biết, việc này không có khả năng.

Chuyện tới nước này, muốn trách, chỉ có thể trách Hứa Thanh Tuyết xui xẻo.

Đánh ai cũng được vậy mà cũng dám đánh Hạ Vũ Tuyết, đây không phải là muốn chết hay sao?

Hứa Đình Hùng thở dài: "Thanh Mây, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm." "Chuyện tới nước này trước mắt nên xem có cách nào giải quyết được việc này không!" "Con ở đây tức giận thì có ích lợi gì?" "Chẳng lẽ, chúng ta không cần giải quyết chuyện này sao?"

Hứa Thanh Mai nhún vai: "Con không có cách nào giải quyết chuyện này." "Việc này do mấy người gây ra, mấy người tự đi mà giải quyết!" Hứa Đình Hùng tức giận nói: "Thanh Mây, con... con có thái độ gì vậy?" "Đây là việc của chúng ta, mỗi người đều có trách nhiệm phải xử lý." "Bây giờ con là Chủ tịch công ty, con không giải quyết thì ai giải quyết đây?" Hứa Thanh Mây lạnh lùng nói: "Không phải bố đứng đầu cả nhà à?" "Nếu bố đã có năng lực lớn như vậy, lời nói cũng có trọng lượng như thế, vậy thì bố giải quyết đi!"

Hứa Đình Hùng: "Mày... Mày...

Ông ta sững sở, tức giận đến nỗi không nói nên lời, cũng thật sự không có cách nào khác phản bác. ngôn tình hoàn

Rơi vào đường cùng, Phương Như Nguyệt nhìn về phía Lâm Mạc Huy: "Lâm Mạc Huy, coi như mẹ cầu xin con." "Cổ phần công ty chúng ta trả lại cho con, mẹ dùng tính mạng đảm bảo với con." "Về sau, chúng ta tuyệt đối sẽ không dòm ngó gì công ty xây dựng nữa, sau này công ty sẽ hoàn toàn thuộc về con." "Con... con giúp nhà mình đi, đi tìm bọn họ nói một chút, bảo bọn họ đừng rút vốn thì thế nào?"

Lâm Mạc Huy nhìn Hứa Thanh Mây một cái, chậm rãi gật đầu: "Mẹ, con thử xem."


Hoàng Kiến Đình vội vàng nói: "Anh rể, còn chuyện của Thanh Tuyết, anh... anh cũng giúp giải quyết một chút đi."

Hứa Thanh Mây lập tức giận nói: "Đó là vợ của cậu, có bản lĩnh, cậu tự đi giải quyết"

Hoàng Kiến Đình xấu hổ, Hứa Đình Hùng giận dữ nói: "Thanh Tuyết, con thế này là có ý gì?" "Đó là em gái con, con muốn nó bị giam trong đó một thời gian lắm đúng không?" "Nếu Lâm Mạc Huy có thể giải quyết chuyện này, vậy thì thuận tiện giải quyết luôn di." "Cũng không phải chuyện gì to tát, con...con cần gì phải vui sướng khi thấy người khác gặp họa như thế?"

Hứa Thanh Mây tức giận: "Bố, con mắt nào của bố thấy con vui sướng khi người khác gặp họa?" "Con chỉ muốn với mấy người nói là, có bản lĩnh gây họa thì phải có năng lực tự mình giải quyết." "Còn nữa, đừng cho là con không biết mấy người hôm nay đến bệnh viện là muốn làm gì!" "Cô Vũ Tuyết đã nói cả với con rồi, mấy người là muốn đi tìm Lâm Mạc Huy gây sự." "Hừ, nếu lúc ấy Lâm Mạc Huy ở đó, mấy người lẽ nào cũng muốn đánh cả Lâm Mạc Huy?" "Ồ, bây giờ gây họa rồi, cũng biết tìm Lâm Mạc Huy nhờ giúp đỡ?" "Con chỉ thấy buồn cười tự hỏi, mấy người làm gì còn mặt mũi mà nhờ Lâm Mạc Huy hỗ trợ đây?" "Mấy người thật sự không có chút mặt mũi nào sao?"

Hứa Thanh Mai liên tục nói, có thể xem là toàn những lời cay nghiệt.

Nhưng mà ba người Hứa Đình Hùng lại chẳng thể phản bác lại được chút nào Hôm nay bọn hỏ quả thật là đi tìm Lâm

Mạc Huy gây sự, lúc ấy Lâm Mạc Huy không ở đó cho nên mới đánh Hạ Vũ Tuyết.

Lúc ấy nếu Lâm Mạc Huy cũng ở đó, bọn họ chắc chắn là cũng muốn đánh cả Lâm Mạc Huy.

Cho nên, bây giờ lại nhờ Lâm Mạc Huy giúp đỡ, thật sự là vô cùng xấu hổ.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK