**********
Hứa Thanh Máy khịt mũi: "Mẹ nói cứ như trước đây cậu ta chưa từng nói dối chúng ta vậy. Mẹ còn nhớ chuyện của Tổng Lan Ngọc không "
Phương Như Nguyệt rống to cắt lời cô. "Chuyện của đạo trước không liên quan gì tới lần này, hơn nữa chuyện này là chuyện quan trọng, làm sao thắng bé dám nói dối chúng ta chứ?" "Thanh Mây, con tin em họ của mình hay ton người ngoài " Phương Như Linh cũng nói nhỏ bên cạnh tại cô: "Thanh Mây, Tân Bình rất thành thật, thắng bé sẽ không nói dối cháu đâu "Hơn nữa Tân Bình bịa ra những lời nói dối này thì có ích lợi gì? Không phải là nó muốn tốt cho cháu sao?" Hứa Thanh Mây cau mày, cô không tin tưởng về lòng tốt của
Ngô Tân Bình chút nào. "Mẹ, dì hai, hiện tại bọn con ở đây để giải quyết vấn đề, không phải là tin hay không tin mà bọn con sẽ làm rõ mọi chuyện. Vậy mẹ và dì muốn giải quyết chuyện này như thế nào?"
Từ Thanh Mây trầm giọng nói.
Phương Như Nguyệt đương nhiên đã chờ câu này rất lâu rồi, bà ta lên giọng nói: "Chuyện này còn phải hỏi làm sao giải quyết ư? Cái đồ con gái rác rưởi đó dỗ chồng của con mà con còn không tức giận sao? Trước kia những người phụ nữ ngoại tình đều phải chịu hình phạt vô cùng nặng nề, cho dù bây giờ không phải chịu hình phạt đó nữa nhưng ít nhất có ta cũng phải có lời giải thích hợp lý với chúng ta. Mẹ thấy cô ta còn dám chạy tới nhà chúng ta mà làm loạn, Thanh Mây, dù sao con cũng là chủ tịch của một tập đoàn, con có thể nuốt trôi cục tức này sao?"
Ông cụ Phong sắc mặt lạnh lùng chỉ thẳng vào Phương Như Nguyệt nói: "Nếu cô dám nói bậy bạ nữa tôi nhất định sẽ đánh gãy chân cô!"
Phương Như Nguyệt cả giận nói: "Ông hù dọa ai? Đây là nhà của tôi
Ông cụ Phong không thèm đáp lời mà trực tiếp vẫy vẫy tay, mấy người chung quanh bắt đầu hung hãng vây quanh gia đình nhà họ Hứa. Phương Như Nguyệt lập tức bị dọa sợ liên ngậm miệng không dám nói nữa. Hứa Đình Hùng nghiến răng chửi bởi: " Lão già kia ông đừng tưởng mình có người bảo vệ thì có thể ra oai. Kiến Đình, con gọi người qua đây cho bố, bố không tin rằng nhà họ Hứa của chúng ta không đánh lại được nhà họ Hạ này.
Hoàng Kiến Đình cúi đầu không dám nói chuyện, anh ta không có gan gọi người qua đánh ông cụ Phong. Ông cụ Phong liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: "Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt, hôm nay chuyện này nhất định phải giải quyết. Cô nói cháu gái tôi tập ké với Lâm Mạc Huy, cô có chứng cứ gì không?"
Hứa Đình Hùng nhìn Phương Như Nguyệt, Phương Như Nguyệt lập tức cuồng lên nói: "Cháu trai của tôi tận mắt nhìn thấy, đây là bằng chứng"
Hứa Thanh Mây bất lực: "Mẹ, làm sao mẹ có thể tin lời của Ngô Tân Bình chứ?"
Phương Như Nguyệt tức giận nói: "Con mau câm miệng! Đó là cháu trai của mẹ, nó có thể nói dối mẹ sao?"
Ông cụ Phong chậm rãi gật đầu: "Được rồi, cô nói cháu trai mình tận mắt nhìn thấy, vậy để cậu ta ra mặt làm rõ mọi chuyện dia!"
Phương Như Nguyệt chế nhạo cười khẩy. "Tôi đây mà còn phải sợ ông chắc? Để tôi gọi cháu trai tôi ra giải thích mọi chuyện rõ ràng!"
Ngô Tân Bình đè nén nỗi hoảng sợ trong lòng, nói nhỏ: "Ngày đó, tôi."
Ông cụ Phong trực tiếp ngắt lời anh ta: "Ngày gì?" "Chính xác là khi nào?" “Ở đâu?"
Ngô Tân Bình sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi lập tức nói: "Đó là buổi chiều thứ hai tuần trước, tại một con hẻm nhỏ phía sau bệnh viện...
Ngô Tân Bình không nói rõ ngày tháng nhưng đã thay đổi nó thành thứ hai tuần trước để bao biện cho mâu thuẫn của anh ta với Hạ Vũ Tuyết trong bệnh viện. Bằng cách này nếu Hạ Vũ Tuyết phủ nhận thì anh ta cũng có thể nói rằng anh ta đã nhìn thấy Hạ Vũ Tuyết cặp kè với Lâm
Mạc Huy nên mới tiến đến chất vấn Hạ Vũ Tuyết, và đó là lý do tại sao xung đột giữ anh ta và Hạ Vũ Tuyết đã nảy sinh. Tuy nhiên sau khi nghe anh ta nói, ông cụ Phong lại trực tiếp chế nhạo: "Cậu nói dối!"
Ngô Tân Bình không khỏi sửng sốt: "Tôi...tôi nói dối ở đâu?" Ông cụ Phong chậm rãi nói: "Thứ hai tuần trước Vũ Tuyết đã đến Hải Phòng với tôi nên cả ngày hôm đó con bé không ở thành phố Hải Tân." "Cậu nói rằng cậu nhìn thấy con bé vào thứ hai tuần trước, vậy tôi hỏi cậu, cậu thấy Vũ Tuyết bằng cách nào?" Ngay khi câu nói này của ông cụ Phong phát ra, mọi người trong nhà đều nhanh chóng thay đổi sắc mặt. Phương Như Nguyệt lo lắng nói: "Tân Bình, cháu. Có khi nào cháu nhớ nhầm thời gian không? Biết đầu không phải là thứ hai thì sao?"
Ngô Tân Bình sợ hãi run lên, lập tức nói: "Ô, đúng, đúng cháu nhớ lầm, cũng không nhớ rõ đó là ngày nào. Hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra đột ngột nên tâm trí cháu rối loạn, không thể nhớ rõ được. Nhưng hôm ấy cháu tận mắt nhìn thấy bọn họ đã ôm nhau ở trong ngõ sau bệnh viện...
Hứa Đình Hùng cau mày, ông ta biết rằng Ngô Tân Bình đang nói dối. Nhưng mọi chuyện cũng đã đến nước này, ông ta không thể phản bác lại Ngô Tân Bình.
Ông ta và ông cụ Phong vừa mới tranh cãi trước đó nếu Ngô Tân Bình nói dối thì mọi chuyện rốt cuộc sẽ thế nào?
Ông cụ Phong lạnh lùng nói: "Đến thời gian cụ thể mà cậu còn không nhớ thì chuyện này có gì thuyết phục chứ?"
Phương Như Nguyệt ngay lập tức nói: "Hiện cháu trai tôi đầu óc rồi bởi nên không thể nhớ cụ thể được. Ông bị làm sao vậy? Cháu gái của ông dụ dỗ con rể của tôi mà ông có thể nói vô lý như vậy sao?”
Ông cụ Phong liếc nhìn bà ta nói: "Phương Như Nguyệt, cô có thể nghe rõ cho tôi. Bây giờ cô càng phách lối bao nhiêu thì tôi sẽ làm cho cô phải khóc to bấy nhiêu.
Phương Như Nguyệt lập tức nhảy dựng lên: Lão già kia, ông hù dọa ai? Cả đời này tôi chưa từng sợ ai đâu. Ông có giỏi thì giết tôi đi!"
Ông cụ Phong không thèm để ý đến bà ta, chỉ lạnh lùng nói: "Ngô Tân Bình, cậu có chắc là đã nhìn thấy bọn họ ở con hẻm phía sau bệnh viện không?"
Ngô Tân Bình lập tức gật đầu: "Đúng, tôi chắc chắn!" "Mặc dù tôi không nhớ chính xác thời gian nhưng tôi chắc chắn đã nhìn thấy chuyện đó!"
Ông cụ Phong chậm rãi gật đầu: "Được, vậy tôi hỏi cậu, chuyện xảy ra ở trong viện cậu giải thích như thế nào?"
Ngô Tân Bình nhìn chăm chăm: "Chuyện gì chứ?"
Ông cụ Phong bình tĩnh nhắc lại "Cậu quấy rối Hạ Vũ Tuyết rồi bị con bé đánh "
Hứa Đình Hùng và Hứa Thanh Máy đều cảm thấy vô cùng sửng sốt, còn có chuyện như vậy sao?
Lúc này vẻ mặt của Hứa Đình Hùng trở nên vô cùng xấu, ông ta chợt nhận ra mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
Lần này ông ta đã bị Ngô Tân Bình lừa gạt rồi.
Ngô Tân Bình đỏ mặt rống lên: "Cái quỷ gì chứ? Ai quấy rối cô ta? Lão già kia, đừng có vu oan cho người khác!" Ông cụ Phong vẫn bình tĩnh buộc tôi: "Vậy tại sao cậu lại bị cháu gái của tôi đánh?"
Ngô Tân Bình tức giận nói: "Tôi phát hiện cô ta là người phụ nữ đã cặp kè với Lâm Mạc Huy nên tôi muốn nói chuyện với cô ta. Ai ngờ Hạ Vũ Tuyết liền tức giận đến mức trực tiếp muốn động tay động chân với tôi.”
Phương Như Nguyệt trông có vẻ đau khổ nói: "Ô, Tân Bình, sao cháu không nói với cả nhà rằng cháu bị người khác đánh. Cô ta đánh cháu có đau không?"
Ngô Tần Bình ngẩng cao đầu nói: "Bác cả, những chuyện nhỏ nhặt như vậy cháu luôn muốn tự mình giải quyết nên mới không nói với bác, không ngờ bọn họ còn không biết xấu hổ mà tới tận cửa ngậm máu phun người. Cháu quả thật không thể nhịn được nữa."
Phương Như Nguyệt gật đầu liên tục: "Tân Bình, cháu quả thật là một đứa bé ngoan. Đừng lo lắng đã có bác ở đây rồi, tuyệt đối không ai có thể bắt nạt cháu được nữa.
Ông cụ Phong tiếp tục chế nhạo: "Phương Như Nguyệt, cô tin cậu ta nhiều như vậy sao?"
Phương Như Nguyệt trực tiếp nói: "Đây là cháu trai của tôi đương nhiên tôi phải tin tưởng nó rồi. Ý của ông là gì chứ?" Ông cụ Phong cũng lười để ý đến bà ta, chỉ nhìn thẳng vào
Ngô Tần Bình nói: "Ngô Tân Bình, cậu có dám chịu trách nhiệm về những gì mình vừa nói không?" Ngô Tân Bình lập tức nói: "Đương nhiên dám, tôi sợ cái gì chứ?"
Ông cụ Phong gật đầu khẽ nói: "Được rồi! Tốt lắm! Ngô Tân Binh, xem ra cậu còn chưa biết, bên ngoài phòng của Lâm Mạc Huy có camera, hơn nữa nó còn được lắp đặt thiết bị sẽ phát lại hình ảnh nữa. Mọi thứ xảy ra trong hành lang đều đã được ghi lại. Tình cờ là tôi cũng vừa được chuyển đoạn video này qua, nếu không chúng ta cùng xem đi?"
Danh Sách Chương: