Mục lục
Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt cậu Vạn có chút đau thương. Cô ta không trách ông nội mình tuyệt tình, đúng như theo lời nói của ông cụ nói, thân ở vị trí như thế thì phải chịu trách nhiệm vì toàn bộ nhà họ Vạn. Nhưng mà cũng chính là bởi vì bố cô ta thân ở địa vị cao, cho nên suốt mấy năm nay, cô ta chưa bao giờ được cảm nhận bất cứ tình thân ấm áp nào cả. 

Ông cụ lại nhìn về phía đám người chú Bảy, khẽ than thở: “Cậu bảy, đã làm khó cậu rồi, vì toàn bộ gia tộc mà phải suy xét nhiều như vậy. Vĩnh Quân chung quy vẫn còn quá trẻ tuổi, có chuyện gì thì vẫn còn phải dựa vào cậu giám sát nó nhiều hơn!” 

Chú Bảy không khỏi có chút xấu hổ, lời này nhìn như là đang nhờ cậy ông ta, nhưng thật ra cũng là đang đánh thẳng vào mặt ông ta. Nói trắng ra ông cụ chính là nhìn ra được ông ta muốn chiếm đoạt quyền hành trong gia tộc, cho nên mới nói ông ta suy xét nhiều vì gia tộc như vậy. 

“Anh cả, chuyện lần này, chúng tôi cũng hành xử quá xúc động. Anh cứ yên tâm, về 

sau tôi nhất định sẽ không tái phạm sai lầm như thế!” Chú Bảy chắp tay nói. 

Ông cụ cười gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vậy thì tốt rồi”. 

“Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, với người một nhà quan trọng thì điều nhất chính là hòa thuận. Nếu chính người nhà chúng ta đã có nội chiến từ trước, vậy không phải là đã khiến người bên ngoài chế giễu hay sao?” 

Mọi người ở hiện trường đều mang vẻ mặt xấu hổ, tuy rằng những người này ôm một bụng đầy ý nghĩ xấu xa, nhưng ở trước mặt ông cụ, mọi người vẫn rất ngoan ngoãn. Ông cụ nhà họ Vạn này đã dẫn dắt nhà họ Vạn đi qua mấy chục năm gian nan vất vả, ở trong nhà họ Vạn, ông cụ là người không ai không nể phục, không ai không kính trọng. 

Ông cụ nói thêm mấy câu rồi bảo mọi người tan họp đi. Ở giữa sân trong, cuối cùng chỉ dư lại lác đác mấy người. Lúc này ông cụ mới nhìn về phía Cậu Vạn, trong mắt có chút dịu dàng. 

Ông cụ vẫy tay: “Quốc Thắng, lại đây, để ông nhìn cháu xem nào? 

Cậu Vạn đi qua ngay lập tức. Sau khi ông cụ nhìn trái nhìn phải thật lâu, lúc này mới thở phào một hơi. 

“Con không có chuyện gì, thật tốt quá!” Ông cụ chỉ nói mấy chữ đã có thể biểu đạt tất cả sự vui vẻ trong lòng. 

Vành mắt Cậu Vạn dâng tràn lệ nóng, từ nhỏ đến lớn, cô ta đều cho rằng ông nội và bố đều không thích mình. Nhưng mà, cho đến bây giờ cô ta mới biết được. Không phải bọn họ không thương cô ta, chỉ là bọn họ không giỏi biểu đạt tình cảm mà thôi. Đây là tình thân gia đình gần gũi nhất, đây là tình cảm vĩnh viễn không thể nào chia cắt trên thế giới này! 

Lúc này, ông cụ rốt cuộc nhìn về phía Lâm Mạc Huy: “Vị này chắc hẳn chính là thần y Mạc Huy của tỉnh Hải Dương nhỉ?” 

Đối mặt với ông cụ Vạn đức cao vọng trọng này, Lâm Mạc Huy cũng không dám thất lễ, vội vàng khom lưng cúi đầu thật sâu: “Hậu bối Lâm Mạc Huy, ra mắt ông!” 

Ông cụ Vạn vẫy tay cười nói: “Thần y Mạc Huy khách sáo quá rồi. Phải là tôi cảm ơn cậu mới đúng chứ. Tính ra cậu chính là người đã kéo tôi trở về từ quỷ môn quan hai lần rồi. Nếu không có cậu, bộ xương này của tôi nói không chừng bây giờ đã xuống mồ rồi. Ý thuật của thần y Mạc Huy thật là làm cho lão già cổ hủ này khâm phục vô cùng!”. 

Lâm Mạc Huy vội vàng nói: “Ông quá khen rồi ạ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK