“Sao... sao anh lại trở thành như thế này?”
Người đàn ông quay đầu nhìn về phía Triệu Nhạc Huân, lạnh lùng nói: “Đi đâu vậy?”
“Hừ, mấy năm nay anh vẫn luôn ở bị nhốt trong địa lao bên dưới sân riêng của Triệu Nhạc Huân với đại ca Trần Nguyên Vũ!”
Ông ta vừa nói ra những lời này, mọi người đều ồ lên.
Những lời vừa nói của Trần Nguyên Vũ khiến cho mọi người đều cảm thấy chấn động, cũng có không ít người hoài nghi có phải Trần Nguyên Vũ hãm hại Triệu Nhạc Huân hay không.
Có thể là do người đàn ông kia nói khiến cho hoài nghi trong lòng mọi người vơi đi không ít.
Bởi lẽ, hai người này đều là người đã mất tích mười mấy năm, không thể cùng nói dối một lúc được.
Bọn họ không thể dùng khoảng thời gian mười mấy năm đó để làm ra chuyện này được!
Người của Chu gia chủ đều nhìn về phía Triệu Nhạc Huân cùng một lúc, sắc mặt Chu gia chủ càng trở nên lạnh lùng hơn, trầm giọng nói: “Triệu Nhạc Huân, ông giải thích như thế nào về chuyện này?”.
Tình cảm của Chu gia chủ và đại ca của ông ta thật sự tốt, căn bản sẽ không nghi ngờ có phải đại ca đang nói dối hay không, trực tiếp cho Triệu Nhạc Huân một lời giải thích.
Nói thẳng ra là, ông ta tuyệt đối tin tưởng lời của đại ca ông ta nói!
Người còn lại của nhà họ Triệu hơi luống cuống, ông ta đã nói như vậy, bọn họ còn có thể mắng mỏ đối phương đang nói dối sao.
Có thể là do hai người họ đã nói như vậy nên rất khó để có thể đáp trả lại.
Người đàn ông ở phía trước nhà họ Triệu cứng đầu nói: “Giải thích cái gì?”
“Tên họ Chu, ông cấu kết với Trần Nguyên Vũ nói ra những lời nói lừa gạt dối trá này, muốn vu oan cho gia chủ của chúng tôi à?”
“Tôi nói cho các ông biết, tôi phải dùng máu của các người mới có thể rửa sạch được chuyên sỉ nhục này!”
Chu gia chủ vô cùng tức giận, chết đến nơi rồi mà người của nhà họ Triệu vẫn còn không nhận tội.
Nhưng vào lúc này, đám người ở phía sau lại hét lên lần nữa: “Ông nói không sai, nợ máu thì phải trả bằng máu!”
“Triệu Nhạc Huân, tôi bị ông giam giữ suốt mười ba năm, nét bút này, ông làm sao thay đổi được!”
Lúc này, mọi người đã không còn bị kích động, bọn họ chỉ vô tình tranh giành vị trí nên làm cho người đằng sau tiến đến.
Đây là một ông lão vô cùng gầy yếu.
Nhìn thấy ông lão này, mọi người của nhà họ Trịnh đều kinh hãi.
Bởi vì, ông lão này chính là em trai ruột của ông cụ nhà họ Trịnh, lúc trước cũng là phụ tả đắc lực của Trịnh gia chủ.
Lúc mà ông lão này còn ở nhà họ Trịnh có địa vị rất cao.
Mà vì sự mất tích của ông lão, nhà họ Trịnh nghèo khó đi rất nhiều, từ gia tộc xếp hạng thứ năm ở Tô Vân rơi thẳng xuống vị trí thứ tám thứ chín, có khả năng rất lớn sẽ bị trục xuất ra khỏi phạm vi mười đại gia tộc.
Nhìn thấy ông lão này, Trịnh gia chủ lập tức chạy tới, run rẩy nói: “Chú hai, chú hai! Thật là chủ sao?”
Ông lão từ từ gật đầu: “Trịnh Lân, đã lâu không gặp!
Trịnh Lân chính là tên của Trịnh gia chủ.
Một tiếng Trịnh Lân này làm Trịnh gia chủ trực tiếp rơi nước mắt.
Khi ông ta còn nhỏ, nhà họ Trịnh gặp phải tai ương.
Lúc ấy chính chú hai đã đưa ông ta đi theo con đường khác, ông ta mới có thể sống sót.
Khi ấy, ông ta luôn ngồi ở trên cổ chú hai, cho dù tìm thấy thứ gì ăn được, chú hai đều đưa cho ông ta ăn đầu tiên.
Chú hai không sợ bản thân đói bụng, chỉ muốn cho ông ta được ăn no!
Cả đời này của chủ hai không cưới vợ không sinh con, hoàn toàn đối đãi với ông ta như đứa con ruột thịt, đưa tất cả tâm huyết của mình cho ông ta.
Nếu không phải chú hai trợ giúp, ông ta cũng không thể ngồi yên ở vị trí gia chủ.
Có thể là sau khi nhà họ Trịnh khôi phục lại không dễ dàng, chú hai lại biến mất một cách lạ lùng, Trịnh gia chủ cũng không có cơ hội để bảo đáp công ơn.
Tình huống ấy, ông ta luôn coi là điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, hôm nay, vậy mà ông ta lại có thể gặp được chú hai, người giống như bố của ông ta!
Ông ta vội vàng chạy tới quỳ gối trước mặt của ông lão, khóc lóc thảm thiết: “Chú hai, Trịnh Lân bất hiếu, mấy năm nay cũng chưa có thể tìm được chú”
“Chú hai, cháu... cháu thực sự xin lỗi chú, cháu cho rằng chú đã không còn tồn tại trên thế gian... nên cháu cũng từ bỏ việc tìm kiếm...”
“Chú hai, chú đánh cháu đi, chú đánh cháu đi, cháu thực sự xin lỗi chú.."
Trịnh gia chủ trong mười đại gia tộc cũng là một con người vô cùng cứng rắn.
Vậy mà bây giờ, ông ta lại khóc lóc giống như một đứa con, làm người khác thổn thức.
Ông lão đỡ Trịnh gia chủ dậy, nhẹ nhàng nói: “Trịnh Lân, chú đã nói với cháu bao nhiêu lần”
“Đàn ông con trai có nước mắt nhưng không thể dễ dàng rơi!”.
“Cháu là gia chủ thì phải có dáng vẻ của gia chủ, không thể làm người chê cười, có hiểu không?”