Vẻ mặt của Vạn Thành Phong vô cùng kinh ngạc: "Tiền Trạch Nam, ông đã để lại cái bẫy gì? Ông có quay lại video cậu ta mua chuộc những người này không? Có bằng chứng gì không? Lịch sử chuyển khoản cũng được, mau lấy ra cho mọi người xem! Cái thằng họ Lâm này, thằng khốn kiếp, để tôi xem cậu giải thích chuyện này như thế nào!"
Xung quanh bắt đầu náo loạn, chẳng lẽ Tiền Trạch Nam thật sự quay được video Lâm Mạc Huy mua chuộc những người này sao?
Vẻ mặt của Lâm Mạc Huy vô cùng lãnh đạm, trên mặt mang theo ý cười: "Cái bẫy sao? Ha ha ha ha, Tiền Trạch Nam, cái mà ông cho là bẫy, chưa chắc thật sự là bẫy đâu!"
Tiền Trạch Nam không khỏi sửng sốt, ông ta thực sự không hiểu được ý của Lâm Mạc Huy. Tuy nhiên, ngay lúc này, ông ta cũng không buồn nghĩ nhiều về chuyện đó nữa. Ông ta hít sâu một hơi, đột nhiên chỉ vào một trong những bệnh nhân: "Anh, đứng lên!"
Bệnh nhân từ trong đám đông bước ra. "Cái bẫy của tôi chính là anh ta!"
Tiền Trạch Nam nói lớn.
Mọi người xung quanh nhìn bệnh nhân đó, Vạn Thành Phong phấn khích từ trên khán đài nhảy xuống, nắm lấy cánh tay bệnh nhân: "Bằng chứng đâu? Video đâu? Lịch sử chuyển khoản đâu? Lấy ra, mau lấy ra!"
Bệnh nhân ngây người nhìn Vạn Thành Phong, không có động tĩnh gì cả.
Tiền Trạch Nam đi tới: "Ông Thành Phong, ông đã sai rồi. Không có bằng chứng, không có video, cũng không có lịch sử chuyển khoản gì cả"
Vạn Thành Phong lo lắng nói: "Vậy đây là cái bẫy gì?" Tiền Trạch Nam cười một cái rồi khẽ nói: "Cái bẫy mà tôi đang nói đến chính là người này, anh ta căn bản không có bệnh gì cả!"
Ngay khi ông nói khán giả bỗng náo loạn. ra,
Vạn Thành Phong có chút sửng sốt, sau đó trợn to hai mắt nhìn bệnh nhân: "Cậu ta... cậu ta không bị bệnh sao? Nếu cậu ta không bị bệnh, sao... sao cậu ta lại đứng ở đây?"
Viên Hữu Đức lập tức nói lớn: "Cậu ta không bị bệnh,vậy Lâm Mạc Huy làm cách nào chữa khỏi bệnh cho cậu ta hả? Lâm Mạc Huy, hãy cho chúng tôi một lời giải thích đi!"
Nghe vậy, cuối cùng Vạn Thành Phong cũng hiểu được chuyện này là như thế nào.
Ông ta cũng lập tức vỗ đùi: "Đúng vậy, người này không có bệnh, sao Lâm Mạc Huy cứ nói là chữa khỏi bệnh cho cậu ta chứ? Còn đưa kiểm tra nữa? Còn cho uống thuốc nữa? Ôi trời, chuyện này thật thú vị đấy. Nào, đến đây đi Lâm Mạc Huy, cậu giải thích cho chúng tôi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Mọi người xung quanh cùng nhau nhìn về phía Lâm Mạc Huy, vẻ mặt vừa kích động vừa tức giận.
Bọn họ chỉ cảm thấy mình hoàn toàn bị Lâm Mạc Huy lừa gạt! Thái Tử lo lắng nói: "Ông... ông nói vớ vẩn gì vậy?
Người này không bệnh vậy ông đưa đến đây là có ý gì?"
Tiền Trạch Nam cười nhạt: "Tôi đã nói rồi, đây là một cái bẫy nhỏ do tôi giăng ra để ngăn cản các người. Lúc đầu Nam Bá Lộc có thể giúp cậu ta mua chuộc bệnh nhân, khiến cậu ta trở thành người chiến thắng trong lễ hội giao lưu y học. Lần này, đương nhiên tôi phải đề phòng một chút chứ. Cho một người như vậy vào đây, vậy mà cậu ta lại nói đã chữa khỏi bệnh cho người này rồi, hừ, có thể biết được cậu ta là người nói dối không chớp mắt!"
Thái Tử lo lắng nói: "Ông... ông nói như vậy mà cũng tính là có lý lẽ sao? Cuộc thi so tài y thuật vừa rồi, ông lại để cho một người như vậy vào đây, còn đưa bệnh án cho Lâm Mạc Huy, ông... ông căn bản là đang lừa gạt người khác!"
Tiền Trạch Nam nói: "Ồ, một thần y thực sự thì chỉ cần nhìn, nghe và hỏi han một cách bình thường là có thể biết được người này có bị bệnh hay không rồi. Nếu Lâm Mạc Huy thật sự là một thần y, tự nhiên có thể nhìn ra được người này không bị bệnh. Vậy nên, tôi không phải là kẻ lừa gat!"
Mọi người xung quanh đều tán thưởng, Vạn Thành Phong phấn khích vỗ tay: "Nói hay lắm, nói hay lắm!" "Thần y Trạch Nam, làm tốt lắm!" "Ha ha ha ha, cái thằng họ Lâm kia, bây giờ cậu ta còn nói gì được nữa đây?"