Đám Hoắc Chấn Hoàng, Hoàng Đức Thắng, Lý Khánh
Viễn thì lái xe đi thằng đường cao tốc trở về. “Ha ha!”
Lý Tủ Lam ngồi trong xe vui mừng tới mức không ngậm miệng được: “Chuyến này tới Phật Châu đúng là phát tài, có thể nói là thắng lợi trở về. Kiếm được trọn vẹn bốn trăm năm mươi tỷ tiền lời đó!” “Mua biệt thự lớn hết một trăm tám mươi tỷ, lắp đặt thiết bị và vật dụng trong nhà tốn sáu mươi tỷ, còn thừa hai trăm mười tỷ. Ôi mẹ của con ơi, phát tài thật rồi.” “Ha ha ha!”
Điều này khiến bà ta cười vui vẻ không ngừng. “Vậy sau này mẹ có thể cho con ba mươi triệu tiền tiêu vặt một tuần đi!” Dương Bảo Trân cười nói. Mẹ rất keo kiệt, cô ta cũng không dám đòi quá nhiều. “Một tuần ba mươi triệu, một tháng một trăm hai mươi triệu, một năm một tỷ rưỡi. Còn hai năm nữa con tốt nghiệp tức là cần ba tỷ.” Lý Tú Lam nhanh chóng tính toán một chút, sau đó vỗ đùi đồng ý: “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi tuần mẹ sẽ cho con ba mươi triệu tiền tiêu vặt, chờ tốt nghiệp đại học xong, con phải tự kiếm tiền, không thể xin mẹ tiền nữa biết không?” “Được a!”
Dương Bảo Trân vui vẻ không thôi. Chuyện sau này để sau này nói. Một tháng ba mươi triệu tiền tiêu vặt, đúng là quả sướng! “Mẹ, tiền này là do Trần Hoàng Thiên kiếm giúp mẹ. Trừ đi tiền mua biệt thự lớn, có phải mẹ nên chia một nửa cho Trần Hoàng Thiên không?” Dương Ninh Vân hỏi. Cô sợ mẹ có tiền lại đi đánh bạc, đến lúc đó lại thua hết sạch nên có thể lấy lại một nửa thì lấy. “Ninh Vân này.” Lý Tú Lam nghiêm túc và chân thành nói: “Không phải mẹ không cho. Mẹ cũng là vì tốt cho con. Người đàn ông một khi có tiền sẽ đi tìm phụ nữ. Con nói ngày nào nó cũng không đi làm còn con ngày nào cũng phải làm việc, nó có tiền còn có thể thành thật à?” “Có khi vài năm sau một đám trẻ con đã chạy trong nhà chúng ta gọi nó là bố đó.” “Khụ khụ…”
Trần Hoàng Thiên suýt chút nữa thì bị sặc gần chết.
Mẹ vợ có tiền là đi tìm đàn ông còn vừa ăn cướp vừa la làng nói anh có tiền sẽ đi ăn vụng sao lại không biết xấu hổ như thế chứ?
Nhưng vì tốt cho Ninh Vân nên anh hiểu, anh nhận.
Nhưng chính bà ta có thể đừng đi tìm đàn ông không?
Trần Hoàng Thiên thầm oán không thôi. “Mẹ nói cũng hơi có lý”
Nhưng Dương Ninh Vân lại gật đầu, sau đó nói với Trần Hoàng Thiên: “Vốn muốn để túi anh đầy một chút nhưng vì để tránh việc anh lừa em đi tìm phụ nữ nên vẫn không bỏ thêm vào túi anh.”
Bây giờ cô đã nhận ông chồng này rồi nên sẽ không để anh đi hoang. Về mặt này thì cô rất ích kỷ, không để chồng mình tốt với những người phụ nữ khác. “Thế mới đúng chứ!” Lý Tủ Lam cười nói: “Đàn ông phải nuôi theo kiểu nghèo, chồng càng phải nuôi theo kiểu nghèo, nghìn vạn lần không thể nuôi theo kiểu giàu nhất định phải ghi nhớ chân lý này, biết không?” “Biết rồi mẹ.” Dương Ninh Vân cười, cảm thấy lời này của mẹ rất có lý. Rất nhiều đàn ông có tiền bỏ vợ bỏ con, thay bạn gái nhanh như thay áo. Cô không muốn Trần Hoàng Thiên trở thành người đàn ông như thế. “Anh cũng không cần số tiền này!” Trần Hoàng Thiên vừa lái xe vừa nói: “Nhưng mẹ có thể đưa phần của con cho Ninh Vân. Con rất yên tâm với cô ấy, không sợ cô ấy có tiền sẽ đi tìm đàn ông. Cô ấy có thể vô cùng đúng mực ý tứ.
Thứ nhất là anh muốn để túi tiền của Dương Ninh Vân đầy chút. Thứ hai cũng là dùng điều này để nhắc với mẹ vợ, mong mẹ vợ có thể thận trọng, không đi tìm đàn ông. “Đúng đó mẹ. Đua phần của Trần Hoàng Thiên cho con. Anh ấy là chồng con, tiền của anh ấy phải do con giữ. Sau này chúng con có con còn phải nuôi chúng đúng không?” Dương Ninh Vân cũng muốn đào một cái hố tiền để mẹ thả ra chút nào hay chút đó. Lỡ may mẹ cầm đi đánh bạc thua thì phải làm sao bây giờ? “Con nói nhiều quá đấy”
Lý Tủ Lam trợn mắt liếc Trần Hoàng Thiên, nói với Dương Ninh Vân: “Nhà và việc lắp đặt trang thiết bị hết hai trăm bốn mươi tỷ. Còn hai trăm mười tỷ thì mẹ một trăm hai mươi tỷ con chín mươi tỷ. Sau này ba mươi triệu tiền tiêu vặt hàng tháng của Bảo Trân sẽ do con đua” 11 “Cú quyết định như vậy!” Dương Ninh Vân mở cờ trong bụng, có thể lấy được chín mươi tỷ đã là điều bất ngờ với cô rồi. “Con nhìn con kia, như thể chưa từng thấy tiền vậy! Lý Tú Lam trợn mắt nhìn Dương Ninh Vân, sau đó chuyển cho cô chín mươi tỷ. “Tốt quá rồi!”
Nhận được chín mươi tỷ chuyển khoản, Dương Ninh Vân vui vẻ không thôi.
Phật Châu cách Đông Quan rất gần, đi xe khoảng một tiếng đồng hồ là tới, vừa hay là giờ làm việc buổi sáng. Trần Hoàng Thiên đưa Dương Ninh Vân tới công ty, sau đó đưa em vợ tới trường học rồi mới lái xe đưa mẹ vợ về nhà.
Vừa về tới nhà không lâu, Trần Hoàng Thiên nhận được điện thoại của Hứa Minh Hiền. “Chủ tịch, gặp phải chuyện rắc rối.” Hứa Minh Hiền nói. “Chuyện gì?” Trần Hoàng Thiên hỏi. Ngay cả Hứa Minh Hiện cũng cảm thấy rắc rối vậy chắc chắn là chuyện lớn. “Là thế này.” Hứa Minh Hiền nói: “Ngay vừa rồi, hiệp hội thương mại Nhật Bản, hội trưởng chi nhánh Lĩnh Nam và chi nhánh Đông Quan tới Hoàng Gia Entertainment, trắng trợn cai quản tất cả cổ phần của Hoàng Gia Entertainment.” “Còn nói ông ta biết rõ chủ tịch tân nhiệm là cháu ngoại của hội trưởng hiệp hội Thiên Minh, ngoài điều đó ra thì không có bối cảnh gì lớn.” “Đây không phải là cướp đoạt trắng trợn à?” Trần Hoàng Thiên khó chịu nói: “Những thế lực này đấu nhau đều là để cướp đoạt trắng trợn ư?” “Đúng vậy thưa chủ tịch.” Hứa Minh Hiền nói: “Các thể lực đấu nhau chính là cướp đoạt trắng trợn giống như ở khu vực Đông Nam. Họ cũng dựa vào vũ lực cướp mối làm ăn và địa bản nhưng Hoa Quốc trông nghiêm ngặt, sẽ thu bớt lại, không dám cướp đoạt trực tiếp nhưng sẽ dùng cách đe dọa.” “Ví dụ như hôm nay họ chia tay ra đòi. Nếu không cho thì họ sẽ âm thầm trói chủ tịch, ép chủ tịch giao Hoàng Gia Entertainment ra. Nếu giao thì không sao, không giao thì sẽ dùng đủ loại hình phạt tàn khốc để ép phải giao ra.” “Cho nên tình hình trước mắt của chủ tịch hơi nguy hiểm. Tôi đã phải người bảo vệ chủ tịch trước. Ông ngoại anh đã phải cao thủ ra, bay tới Hoa Quốc ở Đông Quan rồi.”
Trần Hoàng Thiên nghe thế thì coi như hiểu rõ cách thức tranh đấu giữa các thế lực. Vì vậy anh nhân tiện nói: “Bây giờ họ không ở trụ sở chính?” “Đúng. Bảo là muốn gặp anh. Nếu trước bữa trưa không gặp được anh sẽ coi là không thể giải quyết hòa bình. Họ sẽ âm thầm ra tay” Hứa Minh Hiền nói. “Được.” Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Tôi sẽ đi qua đó gặp họ.” “Đừng, chủ tịch.” Hứa Minh Hiền nói: “Họ có mang theo cao thủ. Nếu anh tới thì đã rơi vào bẫy của họ, tới lúc đó họ cưỡng ép anh, lấy hợp đồng ra để anh ký xuống, sau đó sẽ khống chế anh, Hoàng Gia Entertainment đã là của bọn họ rồi.” “Không sao.” Trần Hoàng Thiên nói: “Tôi lại muốn nhìn xem thử họ có bao nhiêu khả năng”
Tút tút…
Trần Hoàng Thiên cúp thẳng điện thoại.
Anh không thể để người âm thầm ra tay, sợ sẽ dính dáng tới Dương Ninh Vân. Cho nên anh phải dao sắc chặt đay rồi, giải quyết hết chuyện này.
Vì vậy anh xuống lầu, thì thầm vào tai chú Lưu: “Lát nữa mẹ vợ tôi ra ngoài, chú theo dõi xem bà ta đi đâu, gặp ai, đừng để bị phát hiện.”
Anh đã có cách thức đối phó với việc Lý Tú Lam vượt quá giới hạn bên ngoài. Bà ta đối xử với người đàn ông nào tốt, có manh mối anh sẽ khiến người đàn ông đó biến mất.
Đương nhiên, đây cũng là cách tốt nhất. Dần dà Lý Tú Lam sẽ cảm giác mình là một ngôi sao chổi, không dám đi gây tai họa cho đàn ông nữa.
Sau đó, anh lái xe đi tới trụ sở chính Hoàng Gia Entertainment.
Tới trụ sở chính, tổng giám đốc Chu Hoàng Long đã chờ ngoài cao ốc. “Chủ tịch, nguy hiểm lắm, vẫn đừng đi. Chờ lát nữa hội trưởng sẽ phải người qua giải quyết là được. Nếu cậu có bất trắc gì thì tất cả chúng tôi sẽ phải gặp tai họa đó!” Chu Hoàng Long khuyên bảo hết nước hết cái “Yên tâm đi.” Trần Hoàng Thiên vỗ vai ông ta, nói: “Đi trước dẫn đường đi.” “Aizz!”
Chu Hoàng Long không còn cách nào, đành phải đi trước dẫn đường.
Ông ta dẫn Trần Hoàng Thiên bước vào một căn phòng tiếp khách cao cấp rất nhanh.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc tây trang ngồi trên số pha, đang nhàn nhã pha trà ở đó. Hai ông già mặc đồng phục võ sĩ đứng sau lưng, hai tay khoanh trước ngực như tượng.
Hứa Minh Hiền ngồi đối diện người đàn ông mặc tây trang, vẻ mặt đầy lo lắng. Sau lưng cô ấy là một đám người cầm súng, ai cũng cầm súng Desert Eagle chỉ vào ba người đối phương.
Cảnh tượng giương cung bạt kiếm, tràn đầy ý định giết người đậm đặc. “Chủ tịch.”
Thấy Trần Hoàng Thiên bước vào, Hứa Minh Hiền lập tức đứng lên từ trên ghế sô pha, bước nhanh tới, đang định nói gì đó thì Trần Hoàng Thiên phất tay. Cô ấy muốn nói lại thôi.
Mà lúc này, người đàn ông mặc tây trang đặt tách trà xuống, ngoảnh lại nhìn, tầm mắt rơi vào người Trần Hoàng Thiên, quan sát vài lần, cười nói: “Trần Hoàng Thiên, mời ngồi.”
Ông ta chỉ về phía chiếc số pha ở đối diện.
Trần Hoàng Thiên cười ngượng ngùng, ngồi xuống chiếc ghế số pha ở đối diện, bắt chân trái lên trên chân phải, cười mà như không cười nói: “Tôi là chủ nhân, ông là khách ở địa bản của tôi mà đổi khách làm chủ có phải là quá không đặt tổng giám đốc Hoàng Gia Entertainment tôi đây vào mắt không?”