Sau khi tin tức về cái chết của Trần Hoàng Thiên được lan truyền trong nước, nó lại lan truyền ra nước ngoài thông qua Internet, cũng gây chấn động ở nước ngoài.
Đặc biệt là một số tổ chức như Đằng Thanh Xã, Nhóm Thiên Sát, Nhóm Tử Thần khi biết tin Trần Hoàng Thiên đã chết, đều vui mừng tổ chức các hoạt động chúc mừng.
Đương nhiên, sau khi tin tức truyền đi, Trần Hoàng
Thiên đã báo cho ông ngoại biết, nếu không thì Thẩm
Thành Đông sẽ đau lòng chết mất.
Lúc này, tại nhóm Thiên Sát. “Minh à, tôi có một tin tức đặc biệt vui mừng muốn nói cho cậu biết, Trần Hoàng Thiên đã chết rồi.”
Thủ lĩnh Blair đến một căn phòng, khuôn mặt cười hớn hở nói với Hàn Tử Minh. “Cái gì cơ!”
Hàn Tử Minh giật mình ngây người!
Kể từ khi bị Trần Hoàng Thiên đánh cho cơ thể đầy thương tích, Hàn Tử Minh đã trốn về Mỹ, vẫn luôn ẩn náu trong nhóm Thiên Sát, không dám ẩn náu trong Đường Môn của mình.
Bởi vì thực lực của Đường Môn quá yếu, anh ta sợ Trần Hoàng Thiên dẫn người đến giết mình, tới lúc đó hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng nhóm sát thần thì khác, bên trong có khí độc,
Trần Hoàng Thiên cũng không dám đuổi tới nhóm Thiên Sát. Vì vậy, anh ta vẫn luôn ẩn náu trong nhóm Thiên Sát để trị thương phục hồi sức khỏe.
Để có thể giết được Trần Hoàng Thiên, không bị Trần Hoàng Thiên giết chết, anh ta đã liều mình chấp nhận tiêm một một liều hormone cao thủ cấp SS mới được chế tạo của nhóm Thiên Sát.
Lúc đó suýt chút nữa anh ta bị đứt kinh mạch mà chết, cũng may tu vi của anh ta cao, cố gắng hết sức khống chế được, sau khi đi dạo một vòng quỷ môn quan, may mắn anh ta đã sống sót trở về.
Cũng may là sau vài ngày điều dưỡng, anh ta không những không bị để lại di chứng do kích thích hormone, mà còn khiến cho sức mạnh bùng nổ, mạnh hơn gấp mấy lần so với thực lực lúc trước của anh ta.
Tuy rằng hiện tại anh ta không biết mình đang ở cảnh giới nào, nhưng anh ta biết với thực lực hiện tại mình, sức mạnh nhất định đã có thể đạt tới hết cấp Thần Cảnh, e là đã có thể thừa sức giết Trần Hoàng Thiên rồi.
Vốn dĩ muốn đợi thêm vài ngày nữa, sau khi vết thương hoàn toàn bình phục, rồi sẽ tìm Trần Hoàng Thiên để báo thù.
Không ngờ được rằng Blair lại mang đến cho anh ta một tin không vui như vậy. “Không phải anh đang đùa tôi đấy chứ Blair?” Hàn Tử Minh không biết nên khóc hay nên cười mà hỏi anh ta.
Anh ta còn muốn dùng đầu của Trần Hoàng Thiên để báo hiếu cho ông nội anh ta, bây giờ Trần Hoàng Thiên đã chết, anh ta còn bảo thù thế nào được nữa đây! “Những gì tôi nói đều là sự thật. Nếu cậu không tin tôi thì có thể đọc tin tức”.
Blair xòe tay ra nói.
Hàn Tử Minh lấy điện thoại động ra, sau khi đọc xong tin tức, xác định rằng Trần Hoàng Thiên đã chết, anh ta thở dài một hơi. “Sao thế, cậu không vui à?” Blair cười hỏi.
Hàn Tử Minh khóc không ra nước mắt: “Tôi muốn giết anh ta, nhưng anh ta đã bị người khác giết rồi, sao tôi có thể vui vẻ cho được đây?”
Blair mỉm cười: “Dù sao thì tôi cũng rất vui, bởi vì không có Trần Hoàng Thiên nữa, đợi khi bên chỗ tôi đào tạo được một vài cao thủ, tôi có thể hợp lực với nhóm Tử Thần và các tổ chức khác để tiêu diệt Phật Gia Đường, sau đó tới Lam Hoa đào vàng, còn có thể tóm luôn Hiệp hội Thiên Minh vào tay, nghĩ vậy thôi cũng cảm thấy thật tuyệt vời.
Hàn Tử Minh cười lắc đầu: “Tôi không có hứng thú với tiền mà chỉ có hứng thú với sức mạnh và gái đẹp thôi, anh tra giúp tôi xem Dương Ninh Vân đã chết hay chưa, nếu vẫn chưa, thì tôi sẽ bắt cô ta đến đây, để cô ta làm nô lệ dưới chân tôi. “OK!”
Blair giơ tay ra hiệu OK, sau đó gọi vào một số điện thoại.
Lúc này, Dương Bảo Trân cổ tình ngồi trên xe lăn, tìm bảo mẫu để đẩy cô ta tới cửa nhà họ Trần.
Nhìn thấy trước cổng nhà Trần Hoàng Thiên được treo vải trắng, bày rất nhiều vòng hoa, có tiếng khóc ở bên trong, Dương Bảo Trân cảm thấy vui vẻ trong lòng, liền đi vào vào nhà họ Trần.
Khi đi vào trong sảnh nhà họ Trần, thấy ảnh linh cữu của Trần Hoàng Thiên đều đã được treo lên, Phương Thanh Vân và đứa con một tuổi của cô ấy mặc áo vải quỳ ở đó khóc, Dương Thiên Mạnh cũng đang đứng bên cạnh lau nước mắt. “Ha ha, thế mà chết thật rồi à.”
Trong lòng Dương Bảo Trân cảm thấy vô cùng đắc ý. “Cô tới đây làm gì, đi ra ngoài cho tôi!” Dương Thiên Mạnh quát ầm lên.
Dương Bảo Trân hừ một tiếng: “Đã nói là tôi có thể đến thăm con bất cứ lúc nào, nhưng khi tôi đến thì lại hung dữ với tôi như vậy, ra ngoài thì ra ngoài, tôi cũng đâu muốn ở lại đây”
Mục đích của Dương Bảo Trân là muốn xem Trần Hoàng Thiên đã chết hay chưa, đã xác định được rằng Trần Hoàng Thiên đã chết, cô ta cũng lười tới thăm con, dù sao thì cô ta cũng không thích đứa bé này, nếu không phải vì 30000 tỷ, cô ta mới không cần đứa con này đâu, ảnh hưởng đến việc sau này cô ta gả cho người giàu có.
Sau khi rời đi, Dương Bảo Trân trở lại phòng tổng thống của khách sạn và nói trong niềm vui mừng: “Trần Hoàng Thiên thực sự đã chết rồi, nhà họ Trần treo khăn tang, đặt vòng hoa khắp nơi, nhà tang lễ cũng được dựng lên rồi, người phụ nữ Phương Thanh Vân và con của anh ta đang mặc áo tang khóc lóc, Dương Thiên Mạnh cũng ở bên cạnh lau nước mắt, hai mắt sưng đỏ, lúc đó tôi vui tới suýt chút nữa thì bật cười, cũng may là tôi đã khống chế được, nếu tôi cười thì bọn họ sẽ đánh tôi chết mất” “Ha ha ha!”
Nghe thấy thông tin mà Dương Bảo Trân đưa về, Lý Nam Cương và Lý Tủ Lam cười tới không khép được miệng lại. “Nam Cương, bố của Trần Long Vũ đã đi chưa?” Dương Bảo Trân hỏi, nóng lòng muốn lấy được 30000 tỷ.
Lý Nam Cương nói: “Sắp rồi, tôi đã cho người kiểm tra chuyến bay, đám người Trần Viễn Khải đã mua vé máy bay rồi, vé vào mười giờ tối nay, tôi sẽ sớm ngày có thể hành động!”
Cùng lúc đó, Hàn Tử Minh cũng nhận được tin tức về Dương Ninh Vân rằng cô vẫn chưa chết, mà trở về núi Nga Mi để đối phó với áp lực từ hai môn phái Võ Đang và Long Hổ Tông, tình thể hiện tại đang vô cùng khó khăn. “Bảo cô nghe theo tôi, thì cô lại không nghe theo tôi, cứ nhất định phải nhớ nhung tới Trần Hoàng Thiên, khiến cho chính mình người không ra người ma không ra ma, nếu cô nghe theo tôi, thì đâu ra nông nỗi như vậy?”
Hàn Tử Minh không thể hiểu tại sao người phụ nữ này lại ngu ngốc như vậy. “Chờ tôi tới cứu cô đi đồ phụ nữ ngu ngốc, lần này nhất định phải làm cho cô nghe theo tôi, làm người phụ nữ của tôi.
Khóe miệng Hàn Tử Minh cong lên.
Dù sao thì anh ta cũng không buông được người phụ nữ anh ta vừa thích lại vừa không thể có được này.
Anh ta đã mua vé máy bay, chuẩn bị đến núi Nga Mi để đưa Dương Ninh Vân đi.
Đêm đó.
Sau khi đám người Trần Viễn Khải ra sân bay, khi đợi máy bay cất cánh, bọn họ âm thầm gửi tin tức về thủ đô, ở lại biệt thự gần nhà họ Trần mà Trần Hoàng Thiên đã chuẩn bị sẵn.
Sáng ngày hôm sau.
Lý Nam Cương dẫn mấy cao thủ theo, dẫn cả Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân, đến nhà họ Trần. “Trần Hoàng Thiên, cả Dương Bảo Trân, Lý Tú Lam, bọn họ đều có thể đi lại được rồi, hơn nữa còn dẫn người đến nhà họ Trần, theo như sự quan sát của Miyazaki, có một ông lão rất mạnh, thực lực tầm tầng bảy tám Thần Cảnh.
Bác cả đi lên tầng hai và báo cho Trần Hoàng Thiên biết tin.
Trần Hoàng Thiên cau mày: “Lẽ nào cái chết của Trần Long Vũ có liên quan đến đám người này?”
Nghĩ đến đây, anh liền đi tới phòng giám sát, nhìn camera, thuận tiện theo dõi, giám sát.
Lúc này, đám người Dương Bảo Trân và Lý Nam
Cương đã bước vào sảnh lớn nhà họ Trần.
Dương Thiên Mạnh đột nhiên thấy khó hiểu: “Hai người, sao nhanh như vậy đã có thể đi lại rồi?” “Hừ.” Lý Tú Lam hừ một tiếng: “Hồi đó ông đã chết rồi còn sống lại được, tôi chỉ bị gãy hai chân, tại sao tôi không thể đi lại được?” “Tôi nói cho ông biết Dương Thiên Mạnh, Bảo Trân và tôi đã gặp được một người tốt, chân của chúng tôi đã được người của cậu Lý chữa khỏi, hôm nay, chúng tôi tới đây là để cậu Lý giúp chúng tôi đưa Tuấn Vũ về, ông mau ngoan ngoãn giao Tuấn Vũ cho tôi, nếu không thì tôi sẽ cho ông biết tay!”
Dương Thiên Mạnh tức giận nói: “Muốn tôi giao Tuấn Vũ cho bà, nghĩ cũng đừng có nghĩ, mau cút đi cho tôi, nơi này không chào đón bà!” “Hừ!”
Lý Tú Lam lập tức cảm thấy khó chịu, tát một bạt tai lên mặt Dương Thiên Mạnh, chửi bởi: “Ông có tư cách gì để hô to gọi nhỏ với tôi, tôi nói cho ông biết, Bảo Trần và tôi đã dựa được vào người khác rồi, bây giờ Trần Hoàng Thiên chết rồi, ông có tin tôi giết chết ông luôn không!”