Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này trong quán Tae Kwon Do hoàn toàn im lặng, chỉ còn tiếng vang vọng kêu gào thảm thiết của Chu Tuấn Kiên và Dương Chí Văn.


Những người khác đều nhìn Trần Hoàng Thiên với vẻ mặt kinh hãi, sợ sệt, hoảng sợ chấn động và rất nhiều thần sắc phức tạp.


Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì họ không dám tin thắng khi ốm kia lại có sức lực khủng bố như thế, có thể đã Chu Tuấn Kiên đeo đai đen cấp ba bay hơn năm mét


Sức lực này quả thật quá bùng nổ. “Mẹ ơi, chồng của Dương Ninh Vân lợi hại quá chứ?” Độ chứng qua mười giây Hàn Phương mới phát ra một tiếng cảm thán đầy ngạc nhiên.


Từ tiếng cảm thán đầy ngạc nhiên của cô ta vang lên bầu không khí im lặng bị phá vỡ, nháy mắt cả trắng ồ lên. “Anh bạn đấy trâu thiệt!” “Một chân đá văng cao thủ đai đen cấp ba, thực lực của cậu ta chắc cỡ đại đen cấp năm nhiều!” “Thật không thể đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài, nước biển không thể dùng đầu để đong đếm mà! Ai có thét ngờ một thằng khi ốm như vậy thế nhưng là cao thủ che giấu sâu hả?”


Ngay cả Dương Ninh Vân cũng khó nên cảm xúc kích động, mừng rỡ như diễn hồ lên: “Trần Hoàng Thiên anh giỏi quá, quả là lợi hại.”


Trần Hoàng Thiên cười ha hả: “Không phải anh lợi hại mà là anh ta quả giải thôi. Bây giờ em đã tin họ chỉ luyện qua chút công phu mèo cáo khoa tay múa chân chưa?” “Vâng vâng vâng


Dương Ninh Vân gật đầu như giã tỏi.


Ở đây có gần trăm người yêu thích Tae Kwon Do nhưng không ai dám nói tiếng phản đối. Nếu trước đó Trần Hoàng Thiên nói lời này chắc chắn sẽ bị phun chiết, có điều sau khi anh bày thực lực ra thì ai dám phủ nhận lời nói của anh “Mấy người các cậu còn muốn đầu một mình với tôi không? Nếu muốn thì lên hết đi.” Trần Hoàng Thiên nhìn về phía Lý Cảnh Vinh, Hán Việt và Chu Tuấn Anh nhàn nhạt nói.


Ba người họ vốn khiếp sợ nhìn Trần Hoàng Thiên, nghe được lời anh nói lập tức rụt cổ như rùa đen, đi qua đỡ Chu Tuấn Kiên dậy. “Anh, anh không sao chứ?” Chu Tuấn Anh hỏi.


Chu Tuấn Kiên che eo, đau đến nỗi không thốt ra lời, đau chảy nước mắt. Nếu không phải Lý Sơ Ảnh có mặt ở đây, anh ta thật muốn rên rỉ vài tiếng “Mày con mẹ nó.”


Dương Chí Văn lại khóc, một tay ôm bụng một tay chỉ về phía Trần Hoàng Thiên, không kìm được cơn giận rồng lên: “Mày đã anh ta sang chỗ khác không được chắc! Dạ dày ông bị đâm thủng rồi! Bị té gãy xương mông luận đẩy máy biết không?” “Tôi không cố ý!” Trần Hoàng Thiên cười nhún vai, “Mày mẹ nó là cố ý!” Dương Chí Văn tức giận hét. Trần Hoàng Thiên tiến lên một bước. “Cố ý thì sao, không phục đấu một mình đi!” “Mày mẹ nó…” Dương Chí Văn thật muốn đi lên tấu Trần Hoàng Thiên máy cải nhưng nghĩ đến Chu Tuấn Kiên không phải đối thủ của anh, lập tức so.


Dương Ninh Vân nhìn hết sức khoái trái “Hiện tại bảo mày gọi, mày có gọi hay không?” Ảnh mắt Trần Hoàng Thiên dừng trên người Chu Tuấn Kiên. Thằng nhãi kia nói anh tay chân bằng thiu, anh mang thù. “Gọi con mẹ mày


Chu Tuấn Kiên cả giận quát “Nếu không phải tạo sơ ý, máy cho rằng hạng tuyển thủ đồng nát như mày đánh bại tạo được à?” “Nhìn dáng vẻ không phục của máy thể minh máy đầu lại thử đi ” Trần Hoàng Thiên cười như không cười. “Đầu em gái mày. Tạo đang bị thương, nếu không bị thương nhất định đánh máy boi” Chu Tuấn Kiên không phục tức giận rằng, “Đủ rồi Chu Tuấn Kiên, thua là thua, dũng cảm thừa nhận là được, cần gì lây nhiều cơ như vậy.” Lý Sơ Ảnh nổi giận nói. “Sơ Ảnh anh… “Tôi không muốn nghe anh lấp liếm!” Lý Sơ Ảnh chặn lời Chu Tuấn Kiên, nói với Trần Hoàng Thiên “Anh ấy đã bị trừng phạt thích đáng, một chân của anh làm anh ấy bị thương không nhỏ nên đừng so đo chuyện gọi ba với anh ấy nữa. Anh cho chút mặt mũi được không?” “Được.” Trần Hoàng Thiên gật đầu. Lý Sơ Ảnh chưa từng chế nhạo anh, ngày đó ông nội cô còn giúp anh giám định tượng Phật mạ vàng là thật, nên cho cô ta chút mặt mũi. “Hàn Phương, bọn mình đi thôi”.


Lý Sơ Ảnh không muốn ở đây chơi tiếp, nhàn nhạt nói một câu rồi đi thay quần áo cùng Hàn Phương.


Đàm người Chu Tuấn Kiên làm sao còn có thể tiếp tục chơi đùa ở đây đánh mặt mày xám xịt đi thay quần áo. Kể đến cả đám người rời khỏi quân Tae Kwon Do. “Tuấn Kiên, sao sắc mặt cháu kém vậy?”


Lúc dùng bữa chiều, ông nội Chu Tuấn Kiên là Chu Chính Hải cau mày hỏi.


Chu Tuấn Kiên khó có thể mở miệng, Dương Chí Văn lại nhảy ra chỉ về phía Trần Hoàng Thiên kể lể: “Là cái thắng phế vật này một chân đá vào bên hông cậu Chu đã khiến cậu Chu bay xa mấy mét, còn làm cháu té bị thương, giờ ngồi xương mông vẫn đau.” “Cái gì?”


Chu Chính Hải và Dương Chấn Kỳ đều bị chấn kinh, đừng bật dậy trong giây lát sắc mặt họ lạnh xuống.


Thấy vậy thì mừng thầm “Xem mày bị mắng thể nào?”


Quả nhiên!


Dương Chấn Kỳ dẫn đầu mang “Máy ăn trúng thuốc nổ hả, chẳng phải họ cười nhạo máy vài câu thôi sao, cần ra tay đánh người không?” “Là anh ta ra tay đánh châu trước.” Trần Hoàng Thiên giải thích. “Thế máy cũng không thể đánh trảm” Dương Chấn Kỳ quát: “Họ được nuông chiều từ bé, làm sao chịu đánh được?” “Đúng đó!” Lý Tủ Lam đứng dậy: “Mày thì khác, cả người để tiện, đánh vài cái chết à. Ra tay đánh cậu Chu lâm giờ”


Hôm nay chơi mạt chược, ba của Chu Tuấn Kiên đánh cả tủ để bà ta được toàn màu, một ván ăn lời mấy chục nghìn nên tâm trạng rất vui vẻ, đặc biệt biết ơn ba của Chu Tuấn Kiên, tất nhiên dùng bên phía anh là “Mẹ, ông nội. Trần Hoàng Thiên không phải người sao?” Dương Ninh Vân không vui đứng lên “Lúc đó Chu Tuấn Kiên hận không thể đã chết Trần Hoàng Thiên nếu anh ấy không ra tay thì bây giờ nằm trong bệnh viện rồi. Trần Hoàng Thiên là tự vệ bảo cảnh sát cũng là Trần Hoàng Thiên có lý “Con nhóc chết tiệt mày, gần đây sao củ nói chuyện thay thắng phế vật này hả? Nó không biết nê sao? Sao phải đánh nhau với cậu Chu?” Lý Tú Lam tức giận hỏi. Dương Ninh Vân đang tính nổi bão thì Lý Sơ Ảnh đứng lên, nói: “Thật ra cũng không thể trách Trần Hoàng Thiên. Là Tuấn Kiên khiêu khích Trần Hoàng Thiên tại quân Tae Kwon Do, muốn đầu một mình với anh ta Trần Hoàng Thiên đồng ý. Chẳng qua là luận bàn thời, Tuấn Kiên thua cũng chỉ có thể xem tài không bằng người.”


Tại quân Tae Kwon Do Trần Hoàng Thiên cho cô ta mặt mũi, vì thế cô ta mới nói chuyện thay anh.


Chu Tuấn Kiên rất tức giận nhưng không thể trút hết ra ngoài, đánh đúng dây miễn cưỡng cười lãnh: “Sơ Ảnh nói rất đúng không trách anh ta, là tài châu không bằng người ta


Lúc này Lý Nhất Chính cười cười, giảng hòa nói: “Người trẻ tuổi háo thắng, ăn chút khó cũng không phải chuyện xấu, ít nhất họ biết bản thân thiếu sót về mặt nào để về sau cố gắng phát triển mặt đó chút, vì thể đừng bởi chuyện nhỏ nhặt này mà khiến mọi khó chịu.


Chu Chính Hải còn có thể nói gì? Đành thở phi phi ngồi xuống.


Dương Chấn Kỳ trừng mắt liếc mắt nhìn Trần Hoàng Thiên một cái. “Lát nữa họ có đi đầu chơi mày đừng đi theo, bớt gây chuyện cho tao. ‘ “Không đi thi không!” Trần Hoàng Thiên bĩu môi. Anh còn lười chơi với đám người kia.


Bởi vì mỗi lần tụ hội đều là hai ngày thứ bảy và chủ nhật nên mọi người đều không trở về và ở lại sơn trang Tụ


Hiền luôn. Vậy nên qua buổi cơm chiều, đám người Chu


Tuấn Kiên lập tức đi tìm trò giải trí,


Do Dương Chấn Kỳ cấm Trần Hoàng Thiên đi chơi với họ, vì thế Dương Tử


Hi cũng không đi theo họ chơi mà ở cạnh bên Trần Hoàng Thiên, đi tản bộ sau bữa ăn. “Đêm nay ông nội và mẹ em có hơi quá đáng, anh dùng để trong lòng.” Dương Ninh Vân nói.


Trần Hoàng Thiên cười cười: “Nếu anh để trong lòng thì ba năm qua đoàn chừng anh đã bị tức chết rồi.”


Phut


Dương Ninh Vân bật cười: “Vậy cũng là tính tình anh tốt, đổi lại người khác đã sớm không chịu đựng nổi” “Anh không sao chẳng qua là hại em chịu chịu uất ức cùng anh.” Trần Hoàng Thiên có vẻ hơi áy náy.


Lại không ngờ anh vừa dứt lời chưa được vài giây đã cảm thấy lòng bàn tay mình bỗng nhiên lành lạnh, khiến thân thể anh hơi chấn động vội nắm chặt


Là tay của Dương Ninh Vân. Cô chủ động nắm tay anh.


Tuy tay cô hơi lạnh nhưng lại ủ ấm trái tim anh.


Thậm chí


Mùi anh đau xót, trước mặt là một mảnh mông lung.


Ba năm


Trả giá nhiều đắng cay và chua chát như vậy, cuối cùng được cô tần thành rồi.


Chỉ cần có tán thành bản thân, cần gì phải để ý người khác đối xử bản thân thế nào? Thế nhưng anh biết đây chỉ là bước khởi đầu cho hạnh phúc ngày mai, chuyến đi này gánh nặng đường xa, còn rất nhiều mưa rền gió thét đang đợi anh ngăn cản thay cô. “Chúng ta đi ngâm suối nước nóng được không?” Đi ngang qua quán suối nước nóng, Dương Ninh Vân bằng hỏi. “Được.” Trần Hoàng Thiên cầu mà không được.


Vì thế hai người tiến vào suối nước nóng.


Điều tiếc nuối là Dương Ninh Vân không có chọn loại tầm uyên ương mà là gói chọn khu nam và khu nữ, khu vực hai người khác nhau.


Khi Trần Hoàng Thiên đi vào khu nghỉ ngơi ngâm suối nước nóng, Dương Ninh Vân đã gọi hai ly trà sữa và một mâm trái cây ở đó đợi. “Em ra sớm vậy.” Trần Hoàng Thiên ngồi xuống bên cạnh mở miệng cười hỏi. “Bên trong nhiều người quả, em không quen nên tùy tiện ngăm chút rồi ra ngay.” Dương Ninh Vân nói.


Trần Hoàng Thiên cười ha hả, biết cô vợ mình khá bảo thủ nên cũng hiểu


Kết quả hai người uống trà, ăn trái cây trò chuyện.


Không lâu sau một giọng nói vang lên, “Chị, hai người cũng ở đây á.”


Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân nhìn sang thì thấy rồi Chu Tuấn Kiên, Lý Sơ Ảnh và một đám người đi tới, có lẽ vừa mới ngâm suối nước nóng nên đầu tóc của số ít nam sinh văn có chút dầu vẹt ươn ướt. “Thế giới này nhỏ thật, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp lại dùng phải rồi.” Trần Hoàng Thiên cười khổ. “Hừ!”


Chu Tuấn Kiên hủ một tiếng, không nói chuyện với Trần Hoàng Thiên ma đón Lý Sơ Ảnh ngồi vào bàn, cả đám người vừa ăn uống vừa trò chuyện.


Không biết qua bao lâu.


Đột nhiên có một cô gái vớc dáng thướt tha đi đến cạnh ghế nằm của Trần Hoàng Thiên, nằm tựa vào ghế bên cạnh, chơi game. “Đậu mè”


Lý Cảnh Vinh, Hán Việt, Dương Chí Văn và mấy người nam khác lập tức mặt bình tĩnh, cả đám người ánh mắt lập lòe ánh sáng màu vàng kim, cổ họng lên xuống một trận. “Đó chẳng phải là tiểu hoa đạn đang đó Lâm Duyên là? Trời! Cô ấy thế nhưng ăn mặc gợi cảm như vậy xuất trước mặt tôi?” Lý Cảnh Vinh lập tức ngồi không yên, như được tiêm máu gà mà chạy sang ngay, cười khả khả nói: “Cô là Lâm Duyên sao? Tôi là fan nam của cô, tôi có thể chụp chung bức hình với có không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK