Tiếng hét này vang lên, tất cả mọi người đều chấn động một cái, đến đám người Dương Chí Văn đang đánh đấm Trần Hoàng Thiên cũng ngây người ra.
Sau đó, bọn họ cùng quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông trung niên gầy gò, dẫn theo gần một trăm người đàn ông mặc tây trang xông vào công ty Hoa Tây. “Mẹ ơi! Ông Đỗ đưa người đến rồi!”
Không biết ai hét lên một tiếng như vậy.
Một giây sau!
Đùng đùng đùng!
Tiếng súng vang lên dồn dập, như pháo đã được châm mà liên tục nổ, vang dội cả công ty Hoa Tây. Sau đó thì thấy từng hàng vệ sĩ, giống như bị điện giật mà người run lên vài cái rồi hết người này đến người kia ngã xuống. “Mẹ ơi, thật sự đến à!” “Chết chắc rồi! Lần này chết chắc rồi!” “Làm sao đây? Chúng ta phải làm sao đây? Chờ bị bắn trúng mà chết sao?”
Đám người Dương Chí Văn đều bị dọa đến ruột gan vỡ ra, liên tục la hét. “Anh Chu! Mau cản đạn lại! Mau!”
Lúc này Trần Hoàng Hạo mới phản ứng kịp, kinh ngạc thất sắc hét lên.
Vị tông sư họ Chu mà anh ta đưa tới lập tức đi lên, tung ra cương khí, tạo nên một bức tường cương khí, cản lại những viên đạn đang liên tục bay đến.
Bởi vì thực lực của ông ta có hạn, dưới màn mưa đạn dồn dập, cương khí có nguy cơ bất kỳ lúc nào cũng có thể bị bắn vỡ. “Anh Quách, mau giúp một tay!” Lúc này Giang Du Sơ cũng gọi một tiếng, loại người giàu có và có địa vị như ông ta đương nhiên là có cao thủ ở bên người. “Dừng lại!”
Đỗ Văn Mạnh đưa tay ra hồ một tiếng, tiếng súng dồn dập liền ngừng lại. “Cậu Cổ, cậu lên cho tôi!” Đỗ Văn Mạnh nói. “Vâng!”
Cổ Văn Huy chỉ vừa động ngón chân, dường như một quả b được bắn ra, theo một đường parabol mà tấn công chỗ ông Chu và ông Quách. “Không xong rồi!”
Ông Chu và ông Quách kinh ngạc thất sắc, muốn tránh đi nhưng căn bản là tránh không kịp!
Ầm ầm!
Hai tiếng động cực lớn vang lên, Cổ Văn Huy ra tay với sức mạnh lớn nhất, đánh đến ngực của ông Chu và ông Quách lõm vào, khiến hai ông ta bay lộn ngược như một con diều bị gãy cánh, đập vào bức tường bằng kính cường lực, khiến bức tường bị vỡ nát đầy đất.
Thật kinh khủng!
Đám người Trần Hoàng Hạo không thể không run rẩy
Từ khi đám người của Đỗ Văn Mạnh vào, cho đến khi ông Quách và ông Chu bị đánh bay, chỉ trong một phút đồng hồ, bốn mươi mấy người đông đúc của Trần Hoàng Hạo người thì chết người thì bị thương, người có thể đứng dậy chỉ còn lại mười mấy người.
Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập cả công ty Hoa Tây.
Ứng ực
Đám người Trần Hoàng Hạo nuốt nước bọt, kinh hoàng hoảng sợ, không ngừng run rẩy.
Dù là Giang Du Sơ đã trải qua nhiều phong ba bão táp lúc này cũng run rẩy toàn thân, hầu kết chuyển động một cái, sắc mặt rõ ràng là vô cùng hoảng loạn. “Người do thám mà tôi sắp xếp bên ngoài văn phòng đã nói với tôi rằng Giang Du Sơ tự mình mang theo người đi vào văn phòng. Lúc đó tôi đã nghĩ, có phải là ông muốn đến kiếm chuyện với cô Trần không, nên liền lập tức mang người qua đây. Quả đúng như dự đoán, đúng là ông đưa người đến Hoa Tây kiếm chuyện. “Đã quên lời tôi từng nói với ông, rằng Đỗ Văn Mạnh tôi là người đã từng chết đi sống lại, đừng làm những việc chạm đến giới hạn của tôi rồi sao?”
Đỗ Văn Mạnh chau mặt lại, đạp lên dòng máu đang chảy qua, từng bước đến gần Giang Du Sơ, lạnh lùng nói. Gần một trăm đàn em ở đằng sau đều đi theo từng bước. ừng ực
Đám người Giang Du Sơ lại nuốt nước bọt lần nữa, sự sợ hãi trong lòng ngày càng mãnh liệt. “Không hổ là ma hoàng uy danh vang xa, quá độc!”
Trong lòng Trần Hoàng Hạo và Dương Chí Văn không ngừng gào thét, cảm thấy gan của họ cũng sắp bị dọa đến nổ tung rồi. “Ông Đỗ, ông hãy nghe tôi nói.” Giang Du Sơ lộ ra nụ cười nhẹ, đang muốn nói gì đó thì đã bị Đỗ Văn Mạnh cắt ngang. “Không có gì đáng nói cả. Ông đã xem lời của tôi như đánh rắm, vậy thì tôi sẽ cho ông xem tôi có dám cùng ông ngọc nát đá tan không!”
Nói đến đây, Đỗ Văn Mạnh nói: “Bắn chết tất cả bọn họ cho tôi!” Lời này vừa thốt ra, Trần Hoàng Hạo trong phút chốc liền kinh hãi, kéo căng cổ họng hét lên: “Đừng kích động, Trần Hoàng Thiên đang ở trong tay tôi, nếu ông dám ra tay thì cậu ta sẽ phải chết. Nghe nói cậu ta từng cứu ông một mạng, ông nhẫn tâm nhìn cậu ta chết sao?”
Hét đến đây, anh ta vừa đẩy Trần Hoàng Thiên, vừa thúc giục: “Cậu mau bảo ông ta bình tĩnh lại. Nếu tôi mà chết rồi thì Phương Thanh Vân và con của cậu đảm bảo sẽ chết theo. Tôi không có đùa với cậu, tôi đang rất nghiêm túc đấy, tôi chết thì bọn họ cũng phải chết!”
Tiếng súng không hề vang lên.
Vào giây phút Trần Hoàng Hạo hét lên “Trần Hoàng Thiên đang ở trong tay tôi”, Đỗ Văn Mạnh đã giơ tay bảo đừng bắn.
Lúc này, ông và Đỗ Nhã Lam đi qua từng bước dài, đảm người Dương Văn Chí tản ra, hai cha con mới nhìn thấy, Trần Hoàng Thiên lại đang ngồi trong vũng máu. “Cậu Trần, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Hai cha con Đỗ Văn Mạnh kinh ngạc hét lên, thật sự không dám tin vào mắt mìn. Trần Hoàng Thiên giỏi như vậy, còn giỏi hơn Cổ Văn Huy, thế mà đảm tôm tép này lại có thể khiến anh bị thương thành như vậy? Chuyện này quả thật khiến người khác rất khó tưởng tượng! “Anh Đỗ, không cần ngạc nhiên, một người phụ nữ rất quan trọng với tôi, cùng đứa con của tôi và cô ấy, đều đang ở trong tay của nhà họ Trần ở thủ đô. Vì để hai mẹ con cô ấy được an toàn, tôi tình nguyện chịu đựng tất cả. Bảo anh em của anh thu hết súng lại đi.” Trần Hoàng Thiên cười khổ nói.
Đỗ Văn Mạnh và Đỗ Nhã Lam lúc này mới hiểu tại sao Trần Hoàng Thiên lại bị thương thành như vậy. Bị người khác nắm cảng, có thể còn cách nào khác chứ? “Thu hết vũ khí lại” Đỗ Văn Mạnh hô lên một tiếng.
Phù!
Đám người Trần Hoàng Hạo lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng có Đỗ Văn Mạnh ở đây, bọn họ quả thật thành thật hơn nhiều, không dám làm càn như lúc nãy nữa.
Lúc này, Cổ Văn Huy lấy một cái ghế dựa đến, hai cha con Đỗ Văn Mạnh liền đỡ Trần Hoàng Thiên ngồi lên ghế dựa, Đỗ Văn Mạnh quay đầu nghiêm giọng nói: “Còn không mau cút hết ra ngoài cho tôi!”
Tất cả mọi người đều bị dọa đến run rẩy. “Anh Đỗ, đừng có nóng nảy như vậy.” Trần Hoàng Hạo đột nhiên có chỗ dựa nên không sợ nữa, nói.
Ánh mắt của Đỗ Văn Mạnh đột nhiên nhìn chằm chằm vào anh ta, lạnh lùng nói: “Thằng nhóc cậu muốn chết phải không?”
Trần Hoàng Hạo cười cười, nói: “Tôi là cậu hai của nhà họ Trần, một trong mười nhà giàu có nhất thủ đô, Trần Hoàng Thiên là em ba của tôi, người phụ nữ cùng con trai của nó đều ở nhà họ Trần. Vì vậy anh đừng dọa nó, nếu tôi chết rồi thì người phụ nữ và đứa con của Trần Hoàng Thiên đều sẽ chết theo “Còn nữa, nhà họ Trần tôi đã liên hôn với nhà họ Tiêu, nằm thứ hai trong bốn đại gia tộc ở thủ đô. Nếu anh Đỗ giết tôi rồi, ông nội tôi mà tức giận lên thì sẽ bảo nhà họ Tiêu ra mặt xử lý anh, đến lúc đó sợ là anh sẽ không chống đỡ nổi đâu. “Sao, tên nhóc cậu muốn uy hiếp tôi sao?” Đỗ Văn Mạnh híp híp mắt: “Tưởng Đỗ Văn Mạnh tôi là quả hồng mềm, ai cũng có thể cầm để nắn đúng không? Tôi nói cho cậu biết, trong tay tôi có mấy chục nghìn anh em, nếu nhà họ Tiêu có thể tùy tiện xử lý tôi thì Giang Du Sơ sớm đã bảo nhà họ Tiêu ra mặt rồi, còn cần phải để nhà họ Trần cậu dùng thủ đoạn hèn hạ để đối phó với cậu Trần sao?” “Tôi cảnh cáo cậu, nhóc con, tốt nhất là đàng hoàng một chút cho tôi, ép tôi tức giận lên, có tin tôi giết cả nhà cậu luôn không?” “Hừ!” Trần Hoàng Hạo hừ lạnh nói: tin, nhưng tôi tin Trần Hoàng Thiên sẽ không để anh làm như vậy đâu, bởi vì cậu ta không muốn người phụ nữ và con của cậu ta phải chết, nên anh không dọa nổi tôi đâu.” “Cậu mẹ nó. Bàn tay Đỗ Văn Mạnh đã đưa lên rồi, nhưng bị Trần Hoàng Thiên gọi lại.
Trần Hoàng Thiên nhìn Trần Hoàng Hạo: “Cơn giận anh cũng đã trút ra rồi, tôi cũng đã bị anh xử lý đến thế thảm vậy rồi, anh còn muốn thể nào nữa? Тrцуeл*АРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Trần Hoàng Hạo lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Đầu tiên, cậu phải bảo anh Đỗ bình tĩnh lại, đừng vì chuyện này mà trở mặt với nhà họ Giang. Ông cụ Tiêu đã dặn, người nhà họ Tiêu chỉ có thể chết một cách bình thường, chứ không được chết ngoài ý muốn, nếu không sẽ tính lên đầu cậu, đến lúc đó Phương Thanh Vân và con của cậu sẽ không bảo toàn được tính mạng đầu” “Tôi thuận tiện bổ sung một điều. Những người có mặt ở đây, và cả người nhà của họ, nếu có ai chết ngoài ý muốn, thì đợi đến khi con cậu ra đời, tôi sẽ đánh nó thành tên ngốc.
Trần Hoàng Thiên híp híp mắt, cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn, nhìn Đỗ Văn Mạnh: “Anh Đỗ, cứ làm theo lời anh ta nói, đừng vì tôi mà động đến nhà họ Giang, cũng đừng động đến mấy người đó.
Đỗ Văn Mạnh cắn răng gật đầu.
Đám người Giang Du Sơ thở phào một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy an toàn rồi. “Còn mấy điều kiện nữa, cậu bảo anh Đỗ rời khỏi đây, tôi từ từ nói kỹ càng với cậu.” Trần Hoàng Hạo nói.
Trần Hoàng Thiên như anh ta mong muốn, vẫy vẫy tay. Đỗ Văn Mạnh bất lực, chỉ có thể đưa người rời đi, nhưng Đỗ Nhã Lam mãnh liệt yêu cầu được ở lại, Trần Hoàng Hạo cũng không phản đối, “Nói đi, có điều kiện gì?”
Sau khi Đỗ Văn Mạnh đi, Trần Hoàng Thiên hỏi. “Bảo Dương Ninh Vân chuyển nhượng công ty Hoa Tây cho Dương Chí Văn, không được chuyển đi đồng nào trong tài khoản.” Trần Hoàng Hạo nói.
Ánh mắt giận dữ của Trần Hoàng Thiên đột nhiên nhìn chăm chăm vào Dương Chí Văn: “Dương Chí Văn, thằng chó này, thật mẹ nó là tên gây họa, tôi thật hối hận khi đã không giết anh sớm hơn!” “Hi hi!” Dương Chí Văn cười nói: “Bây giờ cậu có muốn giết cũng không còn cơ hội nữa rồi. Nếu tôi chết rồi, cậu Trần không liên lạc được với tôi thì Phương Thanh Vân và đứa nhỏ sẽ gặp họa đấy. Từ nay về sau, cuối cùng tôi cũng không cần sợ cậu nữa rồi.
Nói xong, anh ta đạp một cái lên đầu gối của Trần Hoàng Thiên, thấy Trần Hoàng Thiên không có phản ứng, anh ta vui vẻ đến không ngừng cười lớn, rồi nói: “Mau gọi Dương Ninh Vân tỉnh lại đi, bảo cô ta chuyển nhượng Hoa Tây cho tôi, nếu không con của cậu sẽ biến thành tên ngốc đấy!” “Cho anh! Cho anh hết đấy!”
Không biết từ lúc nào Dương Ninh Vân đã tỉnh lại, nghe thấy những lời của Dương Chí Văn, cô giận dữ gầm lên hai tiếng, bảo Ngụy Nhật Anh đi soạn bản thảo chuyển nhượng công ty. “Ha ha!”
Dương Chí Văn vui đến quên trời quên đất: “Này mới là đúng đấy. Nếu học cách ngoan ngoãn sớm một chút, tôi cần gì thì cho tôi, thì cần gì phải đến mức này chứ?”
Dương Ninh Vân tức đến không chịu được, nhưng lại không có cách nào khác, chỉ biết khóc lóc đi đến trước mặt Trần Hoàng Thiên, sờ vào chỗ bị thương trên đùi anh, hỏi: “Trần Hoàng Thiên, anh vẫn ổn chứ?”
Trong lúc nói, nước mắt cô chảy xuống thành dòng, vết thương là ở trên người Trần Hoàng Thiên, nhưng đau là trong tim cô, khiến cô có cảm giác muốn nghẹt thở. “Em ổn, thì anh ổn” Trần Hoàng Thiên cười nhẹ sờ mặt Dương Ninh Vân, lau đi nước mắt ở khóe mắt cô. “Chậc chậc!” Lúc này, Trần Hoàng Hạo chậc chậc nói: “Thật ngưỡng mộ cậu đẩy em ba, có một Phương Thanh Vân bằng lòng sinh con cho cậu, lại có một cô vợ xinh đẹp hiền lành như vậy. Anh hai như tôi cái gì cũng tốt hơn cậu, chỉ có trên phương diện phụ nữ là thua cho cậu. “Vốn dĩ là chuyện cũng nên kết thúc, tôi cũng nên hài lòng rời khỏi rồi. Nhưng mà anh hai ngưỡng mộ, đố kị với cậu, nên anh hai quyết định đưa ra thêm một điều kiện với cậu.” “Điều kiện gì?” Trần Hoàng Thiên nhìn Trần Hoàng
Hạo. “Hi hi!” Trần Hoàng Hạo cười xấu xa: “Cho tôi mượn vợ cậu chơi vài ngày, chơi chán rồi sẽ trả lại cho cậu!”
Trần Hoàng Thiên nghe xong liền xù lông lên: “Cmn Trần Hoàng Hạo, đây là lời của một con người nên nói sao? Anh thật mẹ nó không bằng con chó. Tôi khuyên anh đừng tiếp tục ép tôi nữa, còn ép nữa thì tôi đảm bảo sẽ giết anh ngay bây giờ, rồi sẽ đến nhà họ Trần, giết hết cả nhà anh đấy có tin không?”