Trần Hoàng Thiên cau mày.
Có ai biết đến anh ta trên lãnh thổ của Triều Tiên không? Với câu hỏi này, anh nhìn xung quanh, chỉ thấy một thanh niên đang chạy về phía anh. “Trương Bân?”
Trần Hoàng Thiên ngạc nhiên nói. Đây chẳng phải là bạn cùng bàn của anh ấy hồi cấp ba sao? “Ha ha, là tôi đây!”
Đến trước mặt Trần Hoàng Thiên. Trương Bận vỗ vai Trần Hoàng Thiên cười nói: “Không ngờ tới đây để bắt Sâm hoàng đế lại gặp được bạn học cũ.”
Trần Hoàng Thiên mỉm cười: “Thật sự là quá trùng hợp.”
Ở trường trung học, ngoài Phương Thanh Vân, thì chỉ có người bạn cùng bàn này là không bắt nạt anh và có mối quan hệ tốt với anh.
Bởi vì Trương Bản cũng giống như anh, cũng bị anh em bên nội bắt nạt, nhưng Trương Bần thì không bị bắt nạt đến nổi quả cực khổ như anh, cho nên hai người coi như là có số mệnh giống nhau.
Sau vài câu chào hỏi, Trương Bần hỏi: “Mấy năm nay cậu thế nào rồi? Lúc trước tôi có lên thủ đô, tôi nghe một người bạn học cũ nói rằng cậu đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần.”
Trần Hoàng Thiên cười khổ sở: “Cuộc sống bây giờ còn cay đắng hơn khi ở nhà họ Trần.” “Ha ha!”
Trương Bẫn cười nói: “Cuộc sống khó khăn, cực khổ hơn một chút cũng không sao, ít ra rời khỏi nhà họ Trần rồi, thì không còn cảnh chịu đòn roi mỗi ngày nữa đúng không?”
Anh không hề biết tình hình hiện tại của Trần Hoàng
Thiên.
Nếu anh ta biết, chắc chắn sẽ đồng ý với cách nói của Trần Hoàng Thiên. “À đúng rồi, chuyện của cậu với Phương Thanh Vân thế nào rồi?” Trương Bân hỏi.
Trần Hoàng Thiên cười toe toét: “Cô ấy đã có con với tôi, cũng tầm bốn năm tháng nữa là cô ấy sinh rồi.” “Ôi trời ơi!”
Trương Bẫn ngạc nhiên.
Nhưng ngay sau đó anh ấy vỗ vai Trần Hoàng Thiên cười: “Cậu giỏi quá nhé Trần Hoàng Thiên, đúng là có bản lĩnh, có thể cưa đổ cả nữ thần Phương Thanh Vân. Nhưng ngày trước cô ấy vốn đã có tình cảm với cậu rồi, nên hai người đến với nhau cũng xem như là một kết thúc đẹp.
Trần Hoàng Thiên mỉm cười gật đầu. “Hai người này là ai thế?” Trương Bản đột nhiên phát hiện bên cạnh Trần Hoàng Thiên có hai cô gái rất đẹp, nên không khỏi tò mò hỏi.
Không đợi câu trả lời của Trần Hoàng Thiên, Cổ An
Nhiên đã nói: “Tôi là người phụ nữ của Trần Hoàng Thiên, còn Kim Yahi là bạn thân của tôi” “Gì chứ?”
Trương Bản sững sờ
Cậu ta không thể tin được hỏi: “Anh có thêm tình nhân bên ngoài sao? Lại còn xinh đẹp như vậy chứ?” “O…”
Trần Hoàng Thiên không biết phải trả lời như thế nào.
Nhưng Cổ An Nhiên, nắm lấy cánh tay Trần Hoàng Thiên và cười nói: “Một người đàn ông thành đạt, có thêm vài tình nhân ở bên ngoài cũng là chuyện bình thường mà.” “Một vài sao?”
Trương Bần như bị hóa đá.
Cái tên Trần Hoàng Thiên này bây giờ lợi hại vậy sao, có đến vài có tình nhân bên ngoài cơ đấy.
Vậy tại sao anh ta lại nói là cuộc sống bên ngoài khó khăn hơn so với ở trong nhà họ Trần chứ? “Tôi biết rồi.”
Cậu ta cười nhếch mép:”Có đến vài cô tình nhân hành hạ, đương nhiên anh bị hành đến khổ sở rồi, đó là lý do vì sao lúc nãy cậu nói là cuộc sống khó khăn hơn so với hồi ở nhà họ Trần đúng không?” “E hèm…”
Trần Hoàng Thiên gần như bị nghẹn lại không nói được gì.
Cổ An Nhiên và Kim Yahi không thể không che miệng và cười thích thú. Đúng lúc này, một nam thanh niên hùng hổ xông tới, dùng roi quất vào mông Trương Bần, suýt nữa cậu ta đã bị đánh ngã xuống đất. “Ông nội bảo chúng ta đến tìm Sâm hoàng đế, em lại đứng ở đây nói chuyện phiếm, muốn bị đánh đúng không?” Trương Bản không dám đáp trả.
Trần Hoàng Thiên bất mãn nói: “Nói chuyện bằng miệng không được sao, sao lại phải đánh Trương Bần như vậy?” “Chào!”
Trương Bưu lập tức cảm thấy bực tức, hai tay chống nạnh giằng co nói: “Cậu là đứa quái nào thế, tôi đánh em trai tôi thì liên quan gì đến cậu chứ, cậu đứng đấy luyện thuyên cái gì, có tin là tôi đánh luôn cả cậu không?”
Trần Hoàng Thiên đang định nói, thì Trương Bản nhanh chóng nói xen vào: “Trần Hoàng Thiên, đây là anh họ của tôi đấy, anh ấy đánh tôi cũng giống như ngày xưa Trần Hạo Dân và những người khác đã đánh cậu vậy. Vậy nên cậu không cần lo lắng đâu, khi nào có cơ hội đến Đông Bắc tôi mời cậu đi ăn nhé.”
Nói đến đây, cậu ta nhìn về phía Trương Bưu: “Anh à, đi thôi” “Đi cái gì, cậu ta còn chưa nói chuyện rõ ràng với tôi.”
Trương Bưu nói.
Trần Hoàng Thiên nhẹ nhàng hỏi: “Thế anh muốn tôi xử lý thế nào?”
Trương Bưu chỉ vào Cổ An Nhiên: “Cho tôi mượn cô gái xinh đẹp này chơi một chút đi, thì tôi sẽ xem như không có gì, nếu không… “Mẹ kiếp thằng này!”
Trước khi Trương Bưu nói xong, Song Jongseo đã bước tới và tát cho anh ta một cái.
Bop!
Tiếng tát tay như sấm vang.
Trương Bưu bị tất mạnh đến nỗi phải lùi lại bảy tám thước. “O…”
Trương Bẫn sững sờ
Không phải kỹ năng của Song Jongseo khiến anh ta sợ hãi, mà là những người xung quanh Trần Hoàng Thiên đã đánh Trương Bưu, điều này có nghĩa là ngay cả Trần Hoàng Thiên cũng sẽ bị liên lụy vì sự việc này!
Bởi vì ông nội của anh ta là Đông Bắc Vương, thực lực rất hùng mạnh. “Đô chết tiệt dám đánh tôi sao?”
Trương Bưu đứng dậy, che mặt không dám nói gì. “Tôi còn dám giết cậu đấy. Song Jongseo trừng mắt.
Trương Bưu sợ hãi, bỏ chạy, sau khi chạy được một đoạn đường liền hét lên: “Anh hãy đợi đấy, tôi sẽ đến tìm anh để báo thù!” “Song Jongseo, lão đại của thế giới ngầm ở Hàn Quốc, chào đón sự trả thù bất cứ lúc nào. Hãy đến Nima nhé!”
Song Jongseo nói với tâm trạng không vui. “Lão đại của thế giới ngầm ở Hàn Quốc có là gì chứ, ông nội tôi còn là Đông Bắc Vương của Lam Hoa, tôi sẽ ghim cái tát của nãy của anh. Anh có giỏi thì cứ đứng đó đợi đi, tôi sẽ mời ông nội tôi đến chém chết anh”
Trương Bưu sau khi buông ra những lời đó đã quay đầu bỏ chạy. “Điều này…
Song Jongseo ngay lập tức bị sốc.
Nếu như không phải vì có Trần Hoàng Thiên đứng đây, chắc chắn anh ta sẽ lập tức bỏ chạy.
Đông Bắc Vương thừa sức bóp chết anh ta mà. “Trần Hoàng Thiên, các cậu mau đi đi, nếu ông nội tôi tới, các cậu sẽ gặp rắc rối to đấy. Trương Bân nói. Trần Hoàng Thiên hỏi: “Ông nội của cậu thực lực mạnh đến thế nào chứ?” “Thần Cảnh Cấp 5, có thể dễ dàng giết chết cậu từ khoảng cách xa hàng trăm mét, nhanh lên đi thôi nào!” Trương Bần thúc giục.
Trần Hoàng Thiên mỉm cười: “Tôi hiểu rồi, thôi cậu cứ làm việc của cậu đi, nếu không lát nữa anh họ cậu lại đánh cậu đấy.”
Trương Bần gật đầu. “Các cậu cũng phải mau chóng rời khỏi chỗ này đi nhé.”
Sau khi nói xong, cậu ấy đã đi theo hướng mà lúc nãy Trương Bưu rời khỏi đây. “Chúng ta tiếp tục lên núi thôi.”
Trần Hoàng Thiên vừa nói vừa đi về hướng đường lên
Không lâu sau, nhóm người họ đã đến đỉnh núi. “Chà! Đây là hồ tiên sao? Đẹp quá!
Cổ An Nhiên và Kim Yahi cảm thấy như bị mê hoặc bởi phong cảnh quá đẹp của nơi này. “Vâng, đây chính là hồ tiên.”
Song Jongseo gật đầu. Sau đó, anh ta nhìn Trần Hoàng Thiên: “Nhân sâm chỉ sống ở độ cao 1500 đến 2000 mét so với mặt nước biển, ở đây đã bị đóng băng, sẽ không thể có nhân sâm được. Tại sao anh Trần lại đến đây?”
Trần Hoàng Thiên nở nụ cười: “Sâm hoàng đế có thể chạy, vì trên sườn núi có rất nhiều người đến tìm kiếm, nên chúng sẽ bỏ chạy lên trên đây để trú.”
Sau đó, anh ta yêu cầu Miyazaki đem những thứ để bắt Sâm hoàng để ra.
Đó là một cái đĩa vàng và một cái chậu vàng, họ vừa ghé tiệm vàng nhờ thợ ở đó nấu chảy vàng thật để làm ra.
Vì vậy Trần Hoàng Thiên đặt đĩa vàng xuống đất, dùng chậu vàng phủ lên, dùng cành cây để lên trên chậu vàng, sau đó dùng dây buộc cành cây đó vào.
Sau khi làm xong bước chuẩn bị, Trần Hoàng Thiên thắp nhang đuổi muỗi hình đàn hương dưới chậu vàng, sau đó cả nhóm trốn cách đó vài chục mét, trên tay Trần Hoàng Thiên là sợi dây buộc. “Sâm hoàng đế chạy đến dưới chậu vàng. Sau đó, sợi dây kéo nhẹ và Sâm hoàng đế sẽ bị nhốt vào trong đúng không?” Cổ An Nhiên nhẹ nhàng hỏi. “Đúng rồi.” Trần Hoàng Thiện gật đầu: “Nếu Sâm hoàng đế chạy lên đỉnh núi, ngửi thấy mùi hương sẽ rơi vào bẫy của chúng ta. Theo ngũ hành thì sâm thuộc Mộc, Kim thì có thể khắc Mộc, nếu nhất nhân sâm vào trong đó thì chúng coi như hết đường chạy.”
Mọi người đều kiểu nửa tin nửa ngờ. Cứ như vậy, bọn họ nép sang một bên chờ đợi.
Sau khi đặt xong một chậu đàn hương, họ đến nơi khác đặt thêm chậu khác, rồi chờ đợi Sâm hoàng đế sập bay.
Tuy nhiên, đã ba ngày ba đêm, Sâm hoàng đế vẫn chưa xuất hiện.
Vào buổi trưa ngày hôm đó. Biệt thự số 56 ở Ngọc Long Loan. “Tình hình của Dương Ninh Vân thế nào rồi?” Hàn Bình Minh hỏi.
Hàn Tử Minh thở dài: “Mặt hoàn toàn bị biến dạng, và cô ấy rất suy sụp. Con sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy trong vài ngày, cô ấy sẽ rơi vào trạng thái trầm cảm”
Hàn Bình Minh im lặng hồi lâu rồi nói: “Ông vốn dĩ muốn báo thù cho chú Tư của con, sau đó dùng đám cưới của con với cô ta để dụ rắn ra khỏi hang. Không ngờ người Nhật Bản lại vô dụng như vậy. Cho đến nay vẫn không thể báo thù cho chú Tư của con, cho nên ông càng không thể chờ đợi được nữa. “Bây giờ ông đang cho người đăng tin trên mạng xã hội và báo chí. Ba ngày sau, con và cô ta sẽ tổ chức hôn lễ ở nhà họ Hàn. Dù có dùng biện pháp gì đi chăng nữa thì lúc đó nhất định phải để cô ta làm cô dâu, có thể dụ được Trần Hoàng Thiên xuất hiện hay không, thì chỉ có thể nhờ vào hôn lễ này thôi, nếu thời gian kéo dài càng lâu chỉ sợ cô ta chết đi thì có phải quá lãng phí không.” “Vâng, ông nội.”