Trần Hoàng Thiên vô cùng tức giận.
Anh luôn cho rằng ba mẹ đã qua đời, cho nên hơn hai mươi năm qua, mới không đoái hoài gì tới anh.
Nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng, ba mẹ anh không chỉ còn sống, mà thế lực còn rất lớn mạnh, địa vị hiển hách. Những cao thủ dưới tay như mây, có thể khiến một người siêu mạnh như Triệu Thanh Lam phải nuốt giận vào trong.
Điều này vô cùng bất ngờ với anh!
Cũng là nguyên nhân khiến anh tức giận.
Rõ ràng còn sống, rõ ràng rất có thể lực và uy quyền, nhưng lại không hề đến gặp anh, cũng không cho anh một chút bảo vệ nào.
Chỉ cần ba mẹ coi anh như con trai, và che chở cho anh một chút, anh từ nhỏ sẽ không bị nhà họ Trần bắt nạt thê thảm như vậy, nhà họ Tiêu cũng không dám làm gì với anh, như vậy Phương Thanh Vân cũng không bị nhà họ Trần làm khó. Cũng sẽ không có sự hiểu lầm giữa anh và Dương Ninh Vân, từ đó sẽ không khiến con đường tình cảm của hai người họ càng đi càng xa cách.
Cho nên anh rất tức giận, cũng rất căm phẫn. Không thể hiểu, tại sao ba mẹ sinh ra anh, lại không hỏi hạn đoái hoài gì đến anh, ngay cả sống chết của anh cũng không quan tâm.
Nếu đã như vậy, thì tại sao lại sinh ra anh, khiến anh sống đau khổ như vậy? “Tiểu Phật Gia, cậu hãy tha thứ cho Lão Phật Gia và bà chủ.
Lý Đức Hùng nói: “Ba mẹ cậu cũng có nỗi khổ tâm, bọn họ không đến thăm cậu, không đoái hoài gì tới cậu, không phải hai người họ không yêu cậu, mà là hy vọng có thể bảo vệ cho cậu tốt hơn. “Bởi vì Phật Gia Đường bảo vệ tổ quốc, tiêu diệt quá nhiều thể lực ngoại lai, cho nên là cái gai trong mắt của rất nhiều thế lực nước ngoài, nếu như bọn chúng biết người nhà và con cái của Lão Phật Gia, nhất định sẽ ra tay với người nhà và con cái của Lão Phật Gia. “Đây cũng là lý do danh tiếng của Lão Phật Gia rất nổi tiếng ở trong vào ngoài nước, nhưng tên thật Trần Hạo
Thịnh thì không có ai biết.” “Lão Phật Gia không muốn cho mọi người biết tên của mình. Từ đó có thể tìm ra người nhà. Ông ấy yêu gia đình, nhưng ông ấy yêu nước hơn, cho nên chỉ có thể từ bỏ gia đình nhỏ để lo cho mọi người. “Cậu xem thiên hạ đã thái bình rồi, kỳ thực mạch nước ngầm đang dâng trào, đều cần vô số tướng sĩ góp phần, cho nên hy vọng tiểu phật gia có thể hiểu cho Lão Phật Gia, ông ấy không phải không yêu cậu, mà là quá yêu cậu, cho nên mới không muốn vì ông ấy mà làm hại đến cậu.” “Tôi nghĩ cậu đã lớn như vậy rồi, thì đã có thể hiểu cho những nỗi khổ tâm và tâm ý tốt của Lão Phật Gia và bà chủ”
Trần Hoàng Thiên sau khi nghe thấy, ôm lấy đầu gối, gào khóc như một đứa trẻ.
Anh cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi mình không khóc như thế này nữa.
Ngay cả khi bị đứt gân tay gân chân, bị bỏ rơi trên đường phố, anh cũng không khóc to như vậy.
Thời khắc này, sự kìm nén trong lòng quá lâu, nỗi uất huận dành cho ba mẹ của anh, đều bật ra thành tiếng khóc và giọt nước mắt để chút giận.
Anh không thể dùng từ ngữ để biểu đạt.
Bởi vì ba mẹ anh từ bỏ gia đình nhỏ ì lo cho mọi người.
Anh không có tư cách để trách móc loại tinh thần này. Sau khi khóc lóc thảm thiết, anh lau nước mắt và hỏi: “Vậy ba mẹ tôi còn có thể trở về không?”
Lý Đức Hùng lắc lắc đầu: “Điều này rất khó nói, cũng không biết Phong Khẩu là nơi nào, càng không biết Phong
Khẩu rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm. “Chúng tôi cũng muốn phải người đi xem một chút, nhưng nghĩ đến ngay cả Lão Phật Gia cũng không đi đến, huống chi là chúng tôi, cho nên chỉ có thể dùng thời gian để chờ đợi.
Trần Hoàng Thiên gật gật đầu.
Vốn nghĩ muốn hỏi một chút về việc liên quan đến ba mẹ.
Nhưng trước mắt việc của Dương Ninh Vân mới là điều quan trọng nhất, vì vậy anh lấy điện thoại ra, gọi cho Đỗ Nhã Lam, và hỏi: “Tìm thấy Dương Ninh Vân chưa?”
Đỗ Nhã Lam trả lời: “Cảnh sát đã theo dõi khu vực xung quanh nhà họ Hàn, thấy Hàn Tử Minh bắt Dương Ninh Vân bay ra khỏi nhà họ Hàn. Bắt một chiếc taxi rồi bỏ chạy, hiện giờ đang điều tra lộ trình chạy xe của chiếc taxi kia, có lẽ rất nhanh sẽ có tin tức. “Có tin tức lập tức bão cho tôi.”
Trao đổi một câu xong, Trần Hoàng Thiên cúp điện thoại. “Tiểu Phật Gia, không phải xảy ra chuyện gì chứ?”
Lý Đức Hùng hỏi.
Trần Hoàng Thiên gật đầu, tâm trạng trầm mặc nói: “Vợ của tôi bị người ta cưỡng ép bắt đi, tạm thời cũng không biết sẽ bị đưa đến đâu nữa. “Cái gì!”
Lý Đức Hùng và những nhân vật cao cấp khác ở Phật Gia Đường
Ngay sau đó, Lý Đức Hùng nói: “Tiểu Phật Gia yêu tâm, tôi sẽ lập tức yêu cầu phong tỏa tất cả các ngã tư đường cao tốc xung quanh Kim Thành. Không cho bất cứ xe nào rời khỏi Kim Thành, nhất định có thể tìm thấy.”
Nói xong, ông ta bấm một dãy số. Một lúc sau, Đỗ Nhã Lam gọi điện thoại đến. “Điều tra được chưa?” Trần Hoàng Thiên vội vàng hỏi. “Tra ra rồi, chiếc taxi đó đã lên trên đường cao tốc phía bắc thành phố. “Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức truy tìm!”
Tút tút…
Ngắt điện thoại, Trần Hoàng Thiên nói: “Quản lý Lý, chiếc taxi đó đã lên trên đường cao tốc phía bắc thành phố, ông đã thông báo phong tỏa đường cao tốc chưa?” “Đã thông báo rồi ạ. Bây giờ chúng ta đi truy tìm. Lý Đức Hùng nói.
Rất nhanh, Trần Hoàng Thiên lên một chiếc xe hãng Audi A6 màu trắng, sau đó một vài chiếc Audi A6 chạy ra đường cao tốc phía bắc thành phố.
Đúng vào lúc đó, trên đường cao tốc phía bắc thành phố, một chiếc taxi lao về phía trước với tốc độ ít nhất là một trăm tám mươi. “Tôi nhất định phải chạy thoát, tôi nhất định không thể bị bắt, nếu không Trần Hoàng Thiên tuyệt đối sẽ để tôi chết rất thảm!”
Môi Hàn Tử Minh run lên, vẻ mặt kinh hãi, tốc độ xe cũng càng ngày càng nhanh. “Mẹ kiếp!”
Anh ta lại phẫn nộ: “Cái đồ đáng chết Triệu Thanh Lam, ông nội tin tưởng ông ta như thế, vậy mà lại đâm một nhát dao sau lưng ông nội, nếu có thể thoát khỏi tai họa lần này, tôi nhất định phải dốc toàn lực nghiên cứu Chân Võ Tu Luyện Quyết. Sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ mang lại vinh quang cho nhà họ Hàn, sau đó băm xác Trần Hoàng Thiên ra thành hàng ngàn mảnh!”
Vẻ mặt của anh ta hung dữ đến cực điểm
Nửa giờ sau. “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy đường cao tốc phía trước bị chặn bởi dòng xe dày đặc, Hàn Tử Minh lông mày cau lại, đột ngột giảm tốc độ.
Rất nhanh, xe đã dừng lại.
Hàn Tử Minh thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, hét lớn: “Ông anh, phía trước có chuyện gì vậy?”
Một tài xế xe tải trả lời: “Nghe nói rằng lối ra của đường cao tốc phía trước đã bị chặn, có vẻ muốn bắt tội phạm chạy trốn gì đó, rất nhiều chiến sĩ vũ đầy đủ đang kiểm tra cẩn thận từng chiếc xe, cũng không biết lần chặn này sẽ chặn trong bao lâu. “Hỏng rồi!”
Trái tim của Hàn Tử Minh đột ngột chùng xuống, khuôn mặt cũng sợ đến tái nhợt. “Nhất định là Trần Hoàng Thiên đã dùng mối quan hệ rộng rãi để bắt mình, lần này phiền phức rồi, nếu như mình không đoán sai, Trần Hoàng Minh chắc chắn đã ở trên đường cao tốc truy tìm, nếu như bị anh ta bắt được, mình nhất định sẽ chết rất thảm!”
Vừa nghĩ như vậy, toàn thân anh ta đều phát run.
Nhưng rất nhanh, anh ta đã nghiến răng lại. “Chết tiệt, mình chỉ có thể chạy trốn từ đường núi!”
Nghĩ đến đây, anh ta lập tức xuống xe, mở cửa ghế phụ, sau đó mang theo Dương Ninh Vân bị đánh ngất vác trên vai, sau đó đạp gió bay đến ngọn núi bên đường cao tốc. “Mau nhìn kìa! Người kia biết bay, còn mang theo một người phụ nữ chạy lên núi!”
Có người tài xế kêu lên.
Lập tức gây náo động. “Xem ra chàng trai đó chính là tội phạm phải chặn đường cao tốc để bắt Rất nhiều người đều cho rằng như vậy.
Không ít tài xế lập tức gọi điện báo cảnh sát.
Lại qua nửa tiếng, vài chiếc Audi A6 dừng lại bên cạnh chiếc taxi mà Hàn Tử Minh lái, “Tài xế của xe này đâu?”
Trần Hoàng Thiên xuống xe, thấy trong chiếc xe taxi không có người, liền hỏi những người tài xế xung quanh. “Vác theo một người phụ nữ chạy lên núi rồi.”
Có tài xế trả lời.
Trần Hoàng Thiên nghe thấy vậy, lập tức khua tay lớn: “Mau cùng tôi lên núi truy đuổi.