Nhìn nụ cười của Trần Hoàng Thiên, nghe giọng điệu run rẩy của anh, cảm giác được Trần Hoàng Thiên đang nằm thật chặt tay cô, Dương Ninh Văn bật khóc. “Là em, không phải là mơ, là thật” Trong nháy mắt nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Cô không dám đối mặt với anh, kệt cục vẫn là đối mặt.
Mà đôi mắt dịu dàng, giọng nói ấm áp của Trần Hoàng Thiên. Đều không có chút mảy may trách cứ cô. Vẫn là dáng vẻ dịu dàng như trước đây, khiến cô cảm thấy rất đau lòng.
Chính bản thân cô còn không có tư cách khiến anh đối xử với mình như thế này! “Đúng là em rồi, bà xã, thật sự là em, quá tốt rồi, em vẫn còn sống, thật sự quá tốt rồi.
Trần Hoàng Thiên trong mắt tràn đầy vui mừng đến rơi lê.
Không biết bao nhiêu ngày đêm anh đều mơ thấy Dương Ninh Vân, lần nào anh cũng muốn ôm cô, nhưng khi ôm được thì cô liền biến mất, liền tỉnh khỏi giấc mơ. Mà sau khi tỉnh khỏi giấc mơ, anh đã lạc lối như thế nào. Chỉ có chính bản thân anh là người hiểu rõ nhất, không ai có thể hiểu được điều đó.
Lần này, anh thật sự cảm nhận được nhiệt độ của cô, thật sự ôm lấy cô, thật sự nghe thấy giọng nói của cô, cảm nhận được nhiệt độ của cô rồi.
Loại cảm giác hạnh phúc này, cũng chỉ có bản thân anh mới là người hiểu rõ nhất. “Hức…
Nhưng Dương Ninh Vân lại không biết phải nói gì. Trong lòng tràn đầy áy náy và tự trách bản thân, tất cả đều hóa thành tiếng khóc nức nở để bày tỏ với Trần Hoàng Thiên.
Trần Hoàng Thiên dường như có thể nghe thấy được tiếng lòng của cô, khó khăn đưa tay lên chạm vào khuôn mặt cô, giúp cô lau đi nước mắt đọng nơi khóe mắt, nhẹ giọng nói: “Bà xã đừng khóc, chuyện đã qua rồi thì cũng đã qua đi, em đừng để trong lòng cũng đừng tự trách bản thân về điều đó, và đừng vì nó mà cảm thấy có lỗi, anh có tin tốt muốn nói cho em đây, bố của chúng ta vẫn chưa chết, ông ấy đã sống lại rồi”
Dương Ninh Vân trước tiên là sững sờ. Nhưng ngay sau đó liền òa khóc dữ dội hơn.
Cô biết Trần Hoàng Thiên là đang an ủi cô, cũng biết vì cái chết của bố mà đang tự trách bản thân, nên mới bịa ra loại lời nói đầy thiện ý này để lừa dối cô. “Em biết rằng bố vẫn chưa chết, ông ấy sống trong trái tim, cũng sống ở trong lòng anh. Nhưng Trần Hoàng Thiên, suy cho cùng là em đã hại chết bố, cũng đã hại anh chịu đựng nhiều đau khổ, em vốn dĩ không muốn gặp anh, cũng không còn mặt mũi nào để gặp anh, nhưng mà em…
Cô muốn nói rằng cô cùng ông ấy chết đi, kiếp sau đầu thai vẫn muốn làm bà xã của anh.
Nhưng mà.
Mới phát hiện bản thân đã xuất gia, thì không nên nói những lời như vậy.
Bên cạnh đó chính là, cô cảm thấy chính bản thân không còn đủ tư cách để làm vợ của Trần Hoàng Thiên.
Bản thân cô là yêu tinh hại người, cô không muốn làm hại Trần Hoàng Thiên thêm một lần nào nữa.
Hơn nữa, yêu một người, không nhất thiết phải ở bên nhau, phải kết hôn, chỉ cần trong lòng còn có đối phương, chỉ cần đối phương hạnh phúc là tốt rồi.
Mà cô biết rằng Trần Hoàng Thiên sẽ sống tốt hơn nếu không có cô.
Ngay khi cô ấy xuất hiện, Trần Hoàng Thiên liền phải đối mặt với cái chết.
Vì vậy, cô sẵn sàng cùng Trần Hoàng Thiên đi vào chỗ chết, nhưng cô không muốn kiếp sau lại làm hại anh, chỉ muốn ở kiếp sau nhớ đến anh. âm thầm chúc phúc cho anh là đủ rồi. “Bà xã, anh không phải dùng lời nói dối thiện ý để an ủi em, bố ông ấy thật sự chưa chết, ông ấy vẫn còn sống. Anh đưa ông ấy đến Mỹ rồi, ở nhà ông nội của anh, chúng ta lần này sẽ về gặp lại bố, từ nay về sau cũng không bao giờ rời xa nhau nữa có được hay không?” Trần Hoàng Thiên nói.
Dương Ninh Vân bật cười: “Em đã túc trực bên bố ba ngày ba đêm, đã ngồi bên cạnh bố khóc suốt ba ngày ba đêm, nếu là bố chưa chết, thì ông ấy đã sớm tỉnh lại rồi”
Nói đến đây, cô lau nước mắt, cười nói: “Em hiểu tâm ý của anh, nhưng em không thể chấp nhận nổi, bởi vì em đã xuất gia rồi” “Còn nữa, anh gọi tên em là được rồi, em sẽ cùng anh đi gặp ba, khi gặp ba, em sẽ sám hối với ông ấy, sau đó tiếp tục xuất gia. Anh giúp em chăm sóc tốt cho ba, tìm người đối xử tốt với anh, yêu anh, đừng sống bên một người phụ nữ ngớ ngẩn ngốc nghếch như em. Là em đã thỏa mãn rồi. ”
Trần Hoàng Thiên đau lòng đến không thể nào thở nổi. Rất muốn ôm cô vào trong lòng, để xoa dịu trái tim đang bị tổn thương của cô.
Anh biết, cô không phải là không yêu anh, cô là không thể vượt qua rào cản trong lòng, cảm thấy rằng bản thân cô không xứng với anh.
Nhưng mà…
Chính anh là người gây ra hàng loạt hậu quả này, không phải là cô!
Là anh thiếu tin tưởng ở cô, là anh đã đuổi cô đi, là anh đã không kịp thời tìm kiếm và đem cô quay trở về. Chính vì vậy mới dẫn đến hàng loạt hậu quả này. Anh mới chính là thủ phạm thật sự!
Cô rất đơn thuần, rất tốt bụng, cô không phải là người không có trách nhiệm, cô không nên gánh vác một tội lớn như vậy. Mà tự khiến bản thân mình đi vào ngõ cụt!
Nhưng mà.
Anh cảm giác xương cốt khắp người mình đều rã rời rồi.
Muốn ngồi dậy, ôm lấy cô cũng không còn chút sức lực nào.
Mà đúng ngay lúc này, Hàn Tử Minh đi tới, một tay kéo Dương Ninh Vân đi mất, một đá giẫm lên ngực Trần Hoàng Thiên, dứt khoát nói: “Còn muốn cùng nhau rời đi, nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi sẽ không bao giờ để cho hai người cùng nhau bước đi. Kiếp sau cũng sẽ không để hai người có thể ở bên nhau, tôi muốn khiến hai người âm dương cách biệt, để hai người các ngươi vĩnh viễn đều không thể ở bên nhau!”
Nói xong, cậu ta lấy chân đạp mạnh vào. Muốn giẫm Trần Hoàng Thiên đến chết.
Nhưng mà!
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo.
Mặc dù Trần Hoàng Thiên bị thương nặng, nhưng dù sao anh cũng là một võ đạo Thần Cảnh tầng 6, còn Hàn Tử Minh là loại tông sư đan cảnh tầng 6 trước mặt anh chỉ giống như gà đất chó sành, không chịu nổi một kích.
Chỉ nhìn thấy bàn tay của Trần Hoàng Thiên nắm lấy mắt cá chân của Hàn Tử Minh dùng sức siết chặt.
Răng rắc!
Liền truyền đến tiếng xương bị nghiền nát. “A!”
Hàn Tử Minh đau đớn kịch liệt kêu lên thảm thiết, bóp lấy cổ của Dương Ninh Vân, hét lớn: “Mày buông tạo ra, buông tay, còn không buông tay ra, tao sẽ bóp cổ cô ta cho đến chết!” “Mày dám cho bóp chết cô ấy, tao liền vung chết mày đấy mày có tin hay không?”
Trần Hoàng Thiên không buông tay sắc bén nói.
Nếu không phải có Dương Ninh Vân ở trong tay Hàn Tử Minh, anh thật sự muốn vung tay, ném Hàn Tử Minh vào chỗ chết. “Dám ra tay với đồ đệ của ta, cậu chết chắc rồi thắng nhóc con!”
Cưu Đạo Sơn chuẩn bị ra tay giết chết Trần Hoàng Thiên. “Đợi chút.”
Chưởng môn Huyết Ảnh Môn la lên một tiếng, bước qua giẫm lên cánh tay của Trần Hoàng Thiên.
Răng rắc
Xương bàn tay của Trần Hoàng Thiên đột nhiên bị giẫm nát.
Hàn Tử Minh nhẹ nhàng vùng vẫy. Liền thoát khỏi tay Trần Hoàng Thiên, giận dữ nói: “Dám bóp nát chân tạo à, con mẹ nó chứ mày chán sống rồi!”
Lời nói vừa dứt, anh ta liền buông Dương Ninh Vân ra, một cái tát tát Dương Ninh Vân đập ngã xuống mặt đất, sau đó tập tễnh bước tới cho Trần Hoàng Thiên giậm mạnh một cái. ‘Hoàng Thiên!”
Đỗ Nhã Lam và Cố An Nhiên vội vàng lao tới. “Đừng tới đây!”
Trần Hoàng Thiên hét lên.
Bọn họ đến đây chẳng qua là tự tìm đường chết, không có chút tác dụng nào. “Mẹ kếp!”
Thẩm Thiên Sang cắn răng. Hét lên: “Muốn cà độc dược thì dừng lại cho tao, thả cháu trai tạo đi, nếu không tao sẽ đập nát cà độc dược, chúng mày đừng mong lấy được nó!”
Khi nghe thấy lời này, Chưởng môn Huyết Ảnh Môn lập tức ngăn cản Hàn Tử Minh giẫm lên Trần Hoàng Thiên. ta đi.”
Sau đó nói: “Đưa cà độc dược qua đây, tôi sẽ để cậu “Mày thả cháu trai tạo đi tạo sẽ giao nó cho mày!”
Thẩm Thiên Sang không ngốc, nếu đưa cho chúng rồi, bọn chúng sẽ không bao giờ để cho Trần Hoàng Thiên đi.
Chưởng môn của Huyết Ảnh Môn trầm tư vài giây, nhìn xuống Trần Hoàng Thiên nói: “Nếu không thì như vậy đi, đưa những trang còn thiếu trong Chân Võ Tu Luyện Quyết cho tôi, tôi sẽ thả cậu ta ra, sau đó đem cà độc dược cho tôi, tôi sẽ đưa người rời đi, mà không giết bất kì một ai trong số các người?” “Ha ha.”
Trần Hoàng Thiên giễu cợt: “Mày cho rằng tạo sẽ tin lời nói nhảm nhí của mày sao?”
Hàn Tử Minh chỉ tay về hướng Dương Ninh Vân đang sững sờ trên mặt đất, nói: “Mày tin cũng phải tin, không tin cũng phải tin, nếu như giao những trang còn thiếu trong Chân Võ Tu Luyện Quyết ra, không giao cà độc dược cho bọn tao, tao sẽ khiến cô ta chết ngay lập tức mày tin hay không!”
Lời nói vừa dứt, Dương Ninh Vân liền hét lên: “Trần Hoàng Thiên, đừng để bị anh ta uy hiếp, em sẽ đi trước một bước!”
Vừa dứt lời, Dương Ninh Vân học theo Dương Thiên Mạnh, dập đầu xuống sàn bê tông.