Trong lòng Dương Ninh Vân bối rối, cô không muốn tin rằng Trần Hoàng Thiên sẽ ngoại tình với Phương Thanh Vân, nhưng cô có linh cảm mạnh mẽ rằng có lẽ họ đang thực sự ở cùng nhau.
Khi Trần Hoàng Thiên bị thương và phải nhập viện một tháng trước, cô vì việc của mẹ mà không thể ở bên anh, hôm sau khi cô đến bệnh viện thăm Trần Hoàng Thiên thì phát hiện Phương Thanh Vân ở đó.
Lúc đó cô không hề quan tâm đến việc đó, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ việc Phương Thanh Vân luôn ở bên cạnh bồi bạn với anh đã làm Trần Hoàng Thiên động lòng.
Vì vậy, cô cho rằng rất có thể gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến Trần Hoàng Thiên tâm trạng không tốt. Sau đó mời Phương Thanh Vân đến Giải trí Hoàng Gia uống rượu.
Sau đó Trần Hoàng Thiên uống say, động tay động chân với Phương Thanh Vân, Phương Thanh Vân có lẽ là không chống cự được liền lên giường với anh ấy.
Xét cho cùng, Phương Thanh Vân là một phụ nữ độc thân, cũng trạc tuổi cô, về phương diện đó ắt hẳn phải có nhu cầu, hơn nữa Trần Hoàng Thiên cũng khá đẹp trai nên
Phương Thanh Vân không hề cự tuyệt. Nghĩ đến đây, hơi thở của Dương Ninh Vân trở nên gấp gáp, cắn môi đến bật máu.
Tuy nhiên, cô vẫn hy vọng đó là suy nghĩ linh tinh của riêng mình.
Vì thế, cô lấy điện thoại ra, vừa lái xe vừa gọi cho Trần Hoàng Thiên.
Điện thoại đổ chuông rất lâu chứng tỏ rằng không có ai nghe máy, cô gọi lại hai lần vẫn vậy. Sau đó, cô ấy gọi cho Phương Thanh Vân một lần nữa.
Cũng không ai nghe.
Chết tiệt!
Tức giận, cô ném điện thoại vào cửa của chiếc xe phía trước. “Tôi vì không muốn ly hôn với anh mà ngày nào cũng phải nghe mẹ mắng, mà anh thì lại ngoại tình sau lưng tôi, tôi không tha cho anh đâu, đợi đấy cho tôi, Trần Hoàng Thiên!”
Cô nghiến răng, nước mắt tuôn ra vì tức giận, tăng ga, phóng nhanh trên đường khiến nhiều người khiếp sợ.
Hơn hai mươi phút sau. “Đây, tới rồi! Dương Ninh Vân đến rồi! Có kịch hay để xem rồi!”
Dương Chí Văn và những người khác trong phòng camera nhìn thấy Dương Ninh Vân tức giận xông vào Giải trí Hoàng Gia, tất cả đều hả hệ.
Không lâu sau, Dương Ninh Vẫn tìm thấy phòng bao 333, muốn đi vào, nhưng bị Lý Đức Thành ngăn lại. “Cô bé, con có tìm nhầm phòng bao không?” Lý Đức Thành cười hỏi, lộ ra một hàm răng ố vàng. “Phòng 333, tôi không có tìm nhầm, tôi muốn vào tìm xem chồng tôi có ở trong không.” Dương Ninh Vân hít sâu một hơi nói. “Chồng cô?” Lý Đức Thành nhíu mày. “Ừ.” Dương Ninh Vân nặng nề gật đầu. “Tên là gì?” Lý Đức Thành ngập ngừng hỏi. “Là Trần Hoàng Thiên.” Dương Ninh Vân đáp. “Chết rồi!” Lý Đức Thành trong lòng thầm mắng, đây chính là bắt cóc hãm hiếp mà, tin tức ở đâu mà nhanh thế? “Chú à, tránh ra để cháu vào xem một chút.” Dương Ninh Vân thúc giục.
Lý Đức Thành hoàn hồn, cười nói: “Cô gái nhỏ, cô tìm nhầm chỗ rồi. Trong phòng này không có ai tên là Trần Hoàng Thiên cả, cô tìm ở phòng khác xem.” “Chú chắc chứ?” Dương Ninh Vân cau mày.
Lý Đức Thành máy móc gật đầu. “Tôi không tin.” Dương Ninh Vân lắc đầu nói: “Chú mở ra cho tôi xem, nếu chồng tôi không ở trong đó thì tôi sẽ đi ngay!” “Cô gái nhỏ, tôi rất xin lỗi. Ông chủ của tôi đang bàn công việc với khách hàng. Không có lệnh của ông ấy thì không được mở cửa, nếu không sẽ bị sa thải, tôi lớn tuổi thế này rồi, khó lắm mới tìm được một công việc, cô không nỡ để tôi bị sa thải chứ?” Lý Đức Thành vẻ mặt xấu hổ.
Dương Ninh Vân im lặng.
Sau một vài giây, cô nói: “Vậy thì tôi sẽ ở đây đợi sếp của chủ đi ra.
Cô không tin, nếu có ông chủ thuê một ông già như vậy làm vệ sĩ, cô nghĩ nhất định có chuyện
Vì vậy, cô dựa vào bức tường đối diện, khoanh hai tay trước ngực, đối diện với phòng 333. “Đồ đệ của ta gặp rắc rối rồi đây!
Lý Đức Thành tự nhủ trong lòng, sau đó cười hì hì khuyên răn Dương Ninh Vân, để cô trở về.
Nhưng càng thuyết phục, Dương Ninh Vân càng không chịu rời đi. “Ay!”
Lý Đức Thành bất lực thở dài, tự nhủ: “Đồ đệ à, sư phụ chỉ có thể giúp con đến đây thôi, tự con cầu phúc đi.” Một tiếng sau.
Trần Hoàng Thiên mồ hôi nhễ nhại, dựa vào sofa châm một điều thuốc, chỉ cảm thấy ngay cả sức lực đứng lên cũng không có.
May mắn thay, sức bỏ ra không vô ích, Phương Thanh
Vân cuối cùng cũng tỉnh lại, cơ thể cô cuối cùng cũng bình thường trở lại, toàn thân đau nhức.
Sau khi Trần Hoàng Thiên hút liên tiếp hai điều thuốc,
Phương Thanh Vân ngừng co quắp, mệt mỏi ngồi dậy, dựa đầu vào vai Trần Hoàng Thiên, yếu ớt nói: “Cậu ba, thật xin lỗi. Tôi làm cậu kiệt sức rồi.” “Cô không sao là tốt rồi.” Trần Hoàng Thiên nhẹ giọng nói, mặt mũi nghiêm trọng.
Có lẽ thấy Trần Hoàng Thiên quả nghiêm túc, Phương Thanh Vân cúi đầu nói: “Cậu ba yên tâm, Phương Thanh Vân nhất định sẽ không phá vỡ tình cảm giữa anh và Dương Ninh Vân đầu.
Trần Hoàng Thiên im lặng.
Thực ra anh cũng thích Phương Thanh Vân nhưng chỉ là tình cảm anh em mà thôi, còn về tình cảm đối với Dương Ninh Vân mới là tình cảm vợ chồng thật sự.
Tất nhiên anh không muốn mối quan hệ của mình với Dương Ninh Vân bị phá hủy, nhưng anh không thể để Phương Thanh Vân gánh chịu tất cả những chuyện này.
Chỉ là cả và chân gấu đều không thể có cả hai, anh chỉ có thể lựa chọn Dương Ninh Vân. Không biết qua bao lâu, cả hai người đều khôi phục không ít, liền đứng dậy mặc quần áo rải rác trên mặt đất. “Đi thôi.” Trần Hoàng Thiên nhìn Phương Thanh Vân. Phương Thanh Vân gật đầu, sở lên vết máu trên ghế sofa mới miễn cưỡng đứng dậy, vừa đi được một bước thì suýt nữa ngã xuống, nhưng lại được Trần Hoàng Thiên đỡ lay. “Tôi đỡ cô.” Trần Hoàng Thiên nói. Phương Thanh Vân đáp lại, và với sự giúp đỡ của Trần Hoàng Thiên, cả hai đi về phía cửa phòng bao.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng mở ra.
Âm!
Trần Hoàng Thiên kinh ngạc vô cùng, lập tức ngày người. Phương Thanh Vân cũng chết lặng.
Chỉ thấy Dương Ninh Vân đang dựa vào bức tường tráng lệ đối diện, nhìn họ với vẻ mặt tức giận. “Sư phụ đã cố gắng hết sức rồi.” Lý Đức Thành nhân vai và tránh sang một bên.
Vài giây sau, khóe miệng Dương Ninh Vân nhếch lên “Không cần phải giải thích với tôi, hai người ở bên trong uống rượu, cũng không cần phải báo cáo với tôi, tổng giảm đốc Phương không đi lại nổi, cũng là do uống say” “Anh – Trần Hoàng Thiên nhất thời không biết nên nói cái gì “Anh giới đấy. Tôi thì ở nhà nghe mẹ mắng, còn anh thi ở bên ngoài ngoại tình, vui vẻ, làm cho tổng giám đốc Phương đây còn không đi lại được cơ mà?” Dương Ninh
Văn lạnh lùng. “Vợ à, anh “Đứng gọi tôi là vợt
Dương Ninh Vân rồng lên một tiếng, mặt đỏ hoe, bát khóc, đầm đá Trần Hoàng Thiên Trần Hoàng Thiên không chống cư, để mặc cho c đánh vào người
Phương Thanh Vân muốn nói, nhưng bị Trần Hoàng
Thiên ngăn lại. . Truyện Gia Đấu
Sau một hồi đấm đá, Dương Ninh Vân dừng lại. Có chỉ vào Trần Hoàng Thiên và mảng “Tôi thật sự mù quáng rồi, tôi vậy mà lại đi yêu một tên khốn khiếp như anh, anh làm tôi quả là thất vọng, anh đã làm tan nát trái tim tôi, tôi hận anh, vô cùng hận anh!” “Trước đây tôi yêu anh sâu đậm như thế nào, và bây giờ tôi hạn anh sâu sắc như thế nào. Tôi không quan tâm đến anh nữa, vĩnh viễn sẽ không, ngày mai tôi sẽ đi làm thủ tục ly hôn, sau này anh có thể yên tâm mà đi trắng hoa rồi, không còn ai thèm quản anh nữa đâu!”
Nói rồi cô bịt miệng, điên cuồng chạy đi.
Giờ phút này, chỉ có cô mới biết trái tim mình đau như thế nào. “Vợ! Để anh giải thích!”
Trần Hoàng Thiên đau lòng đến nghẹt thở khi nhìn thấy cô như thế này, mặc dù chân anh rất đau nhưng vẫn không chút do dự mà đuổi theo. “Ha ha ha!”
Trong phòng camera, đám người Dương Chí Văn cười ngả nghiêng. “Theo những gì tôi biết về Dương Ninh Vân, lần này có ấy chắc chắn sẽ ly hôn với Trần Hoàng Thiên. cậu Chu, cậu đừng vì không lên giường với Phương Thanh Vân được mà thất vọng, tôi cảm thấy Dương Ninh Vân so với Phương Thanh Vân còn đẹp hơn, hôm khác tôi lại nghĩ đối sách cho anh để anh ngủ với Dương Ninh Vân.” Dương Chí Văn nói. “Được, anh em tốt!” Chu Minh Tâm vỗ vai Dương Chí Văn, nói: “Thằng chó kia dám ngủ với người phụ nữ tôi thích, vậy thì tôi sẽ ngủ với người phụ nữ cậu ta thích!” “Ha ha ha!”
Phòng camera lại vang lên tiếng cười. “Hu hu…”
Chạy ra khỏi Giải trí Hoàng Gia, đến đường cái, Dương Ninh Vân vừa đi vừa khóc lớn.
Trái tim cô đã vỡ ra từng mảnh.
Trước đây cô cảm thấy mình là con cưng của Thượng đế, xinh đẹp, gia cảnh không tồi, còn biết kinh doanh, quan trọng là có một người chồng yêu cô, quan tâm đến cô, đổi xử với cô vô cùng tốt.
Nhưng cô không biết mình đã làm sai điều gì, ông trời bỗng nhiên không chiều chuộng cô nữa, lại khiến cô mất đi tất cả những gì cô từng tự hào.
Cô không thể chịu được đả kích lớn như vậy, cô cảm thấy mình sắp gục ngã, cô nghẹt thở “Vợ à. Không như em tưởng tượng đầu. Trần Hoàng Thiên đuổi theo, ôm chặt lấy cô từ phía sau, giải thích: “Thanh Vân bị người ta bỏ thuốc, anh chỉ giúp cô ấy mà thôi, anh hoàn toàn không… “Anh cút ngay cho tôi!”
Dương Ninh Vân tàn nhẫn đánh gãy tay Trần Hoàng Thiên, rồi chạy ra khỏi anh, mắng: “Anh nghĩ là tôi sẽ tin những lời dối trá của anh hay sao? Tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa, không bao giờ!” “Lúc đầu tôi còn cho rằng, kể cả có bị cả thế giới quay lưng lại, thì tôi vẫn còn có anh, rồi sẽ có ngày anh sẽ cho tôi cả thế giới.” “Anh sai rồi. Anh sai thật rồi!” “Người khiến tôi mất đi ý nghĩa của cuộc sống không phải là Dương Chí Văn, cũng không phải là ông nội, cũng không phải là mẹ, mà là anh! Là anh!”
Vừa dứt lời, cô lao thẳng ra đường. “Vợ! Đừng mà!”
Trần Hoàng Thiên lao tới, ôm chặt lấy cô, van xin: “Em đánh anh, em mắng anh, em muốn anh thế nào cũng được, cầu xin em đừng như vậy có được không?” “Buông ra!”
Dương Ninh Vân liều mạng gỡ tay Trần Hoàng Thiên ra, một lòng chỉ muốn chết đi.
Cô không còn gì cả, cô đã chịu nhiều đả kích như vậy, cô chỉ muốn được yên tĩnh, nhưng lúc này, cô lại không bình tĩnh lại được, cô muốn đi tìm một thế giới yên tĩnh bình yên thuộc về riêng mình. “Đủ rồi Dương Ninh Vân!”
Một tiếng hét giận dữ vang lên.
Chỉ thấy Phương Thanh Vân hung hăng đi tới, kéo cổ áo cô, chỉ vào Giải trí Hoàng Gia rồi nói: “Cô có biết nơi này là của ai không? Là Trần Hoàng Thiên đó, là cô và mẹ cô hại anh ấy mất đi Giải trí Hoàng Gia, mất đi tài sản nghìn tý!” “Đủ rồi Phương Thanh Vân, đừng nói nữa!” Trần Hoàng Thiên hét lên. “Để tôi nói! Nếu không nói ra tôi sẽ điên mất!”
Phương Thanh Vân gầm lên, tiếp tục nói: “Cô hại Trần Hoàng Thiên mất đi Giải trí Hoàng Gia, anh ấy có từng trách cô không? Không hề! Anh ấy có hận cô không? Không hề! Còn cô thì sao? Cô đối xử với anh ấy như thế nào? Mẹ cô thì quan trọng, còn người đàn ông trong lòng cô thì không quan trọng, lúc anh ấy bệnh nặng trên giường, cô có thể vì mẹ cô mà bỏ mặc anh ấy?” “Cô không vui thì trút giận lên anh ấy, còn anh ấy không vui, tôi hỏi cô anh ấy biết tìm ai để trút giận đây?”