Nhìn theo hướng Trần Hoàng Thiên biến mất, Phan Đình Thọ không khỏi cảm thán. Trên mặt ông tràn đầy vẻ đắc ý, vui mừng và hạnh phúc. “Đại sư Trần nghĩ đến vợ cũ nhiều như vậy, dường như đối với vợ cũ vẫn còn có tình cảm rất sâu. Việc tái hôn có thể chỉ là vấn đề thời gian, mặc dù đứa cháu ngốc của tôi rất phản cảm đối với Đại sư Trần, bởi vì cậu ta đã kết hôn với em gái của vợ cũ mình. Trong tương lai, nếu đại sư Trần tái hôn với vợ cũ và trở thành họ hàng. Liệu đại sư Trần sẽ không ghét đứa cháu ngu ngốc của tôi chứ? “
Ông ấy đã nghĩ về nó. “Xem ra trong hai ngày này, tôi phải đến Đông Quan thu xếp hôn lễ. Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội trở thành người thân của Đại sư Trần!” . Ngôn Tình Hài
Có sự kiên định trong mắt ông ta. “Ha ha!”
Lúc này, Trịnh Đức Long, Cổ Văn Cảnh, Hoàng Văn Vũ, Triệu Sơn Hà, và một nhóm các ông chủ bước qua với gương mặt tràn đầy nụ cười. Họ đi tới nằm chặt tay Phan Đình Thọ để chúc mừng ông. “Ông Phan, chúc mừng nhà họ thiên của ông đã giữ vị trí số một” “Ông Phan, chúc mừng đã kết giao được với vị cao thủ lợi hại như đại sư Trần. Có đại sự Trần làm hậu thuẫn, gia tộc Phan có thể sừng sững ở Lĩnh Nam. Đại sư Trần sẽ không gục ngã, và gia tộc họ Phan cũng sẽ không gục ngã!” “Anh Phan, em trai như tôi ghen tị chết đi mất. Làm sao anh lại có thể két giao được với đại sư Trần vậy? Anh có thể giới thiệu tôi với đại sư Trần được không? Từ nay về sau, nhà họ Triệu sẽ luôn phục tùng mệnh lệnh của nhà họ Phan!”
Tất cả những lời xu nịnh và chúc mừng đều vang lên tại Phan Đình Thọ. “Ha ha ha!”
Phan Đình Thọ vui mừng khôn xiết và cười nói: “Anh em thân mến, tôi thật ra cũng không giấu gì mọi người. Lão huynh như tôi cũng chỉ là tình cờ gặp được đại sư Trần mà thôi. “Ông có biết tại sao tôi phải đánh cháu mình không? Đó là thằng nhóc đó đã xúc phạm đại sư Trần. Tôi đến tìm đại sư Trần để hòa giải, sau đó rồi làm quen. Chưa kể, đại sư Trần rất dễ gần và không hề giả tạo. Tôi đã nhờ cậu ấy giúp và cậu ấy đã đồng ý. Chỉ là vì có cháu trai của tôi, nên đại sư Trần không muốn giúp, vì vậy nếu tôi đánh nó chạy đi, đại sư Trần mới sẵn lòng giúp đỡ.
Mọi người nghe xong lại bật cười, đều xuýt xoa rằng Phan Đình Thọ có chỉ số EQ cao.
Mọi người ai cũng khen ngợi chúc mừng Phan Đình Thọ, nên ông ta gần như bay lên trời. Ông ấy xông thẳng tới Lưu Bạc Sơn: “Ông Lưu, cháu của tôi đã xúc phạm đến Đại sư Trần, nhưng tôi đã được làm bạn với Đại sư Trần. Còn cháu của ông đã xúc phạm Đại sư Trần, nhưng lại bị đại sư Trần đánh cho thảm thiết thế này. “Cùng là cháu trai xúc phạm đại sư Trần. Làm sao có thể chênh lệch lớn như vậy?”
Lưu Bạc Sơn suýt nữa nôn ra máu.
Biết trước thì tôi cũng sẽ đi hòa giải thay vì trả thù, nếu không thì tôi sẽ không kết thúc như thế này!
Như thể nhìn thấy suy nghĩ của Lưu Bạc Sơn, Phan Đình Thọ nói một cậu với sự tức giận: “Ông Lưu, cái này không thể trách ông được, muốn trách thì trách cháu trai của ông. Cháu trai tôi đã xúc phạm đại sư Trần, có thể đi hòa giải. Còn cháu trai ông đã xúc phạm đại sư Trần, điều đó là không thể tha thứ “Vì vậy, tôi thà xúc phạm Đại sư Trần còn hơn xúc phạm ông ấy trong giai đoạn đầu, nếu không hậu quả sẽ nghiêm trọng. Ông và cháu trai chính là ví dụ tốt nhất.
Lưu Bạc Sơn lại cho Lưu Văn Huy những cú đấm đá, vừa đánh vừa chửi: “Trên đời có nhiều phụ nữ như vậy. Ghẹo ai không ghẹo, lại đi ghẹo vợ cũ của đại sư Trần, nếu không thì ông đã đâu có bị mày hại tới thảm hại như vậy?” “Ha ha ha!!!”
Phan Đình Thọ chứng kiến cảnh tượng mà cười lớn.
Ngụy Hòa Phong đột nhiên khéo léo nằm lấy cánh tay Ngụy Nhật Anh nói nhỏ: “Nhật Anh, em thấy chưa? Bây giờ ngay cả một con chó nếu có thể ôm được đùi của Đại sư Trần, thì đó cũng là con chó mạnh nhất Lĩnh Nam “Lúc trước em không phải nói thích đại sư Trần sao?
Nhanh lên. Nếu có thể theo đuổi, đừng nói là trở thành vợ của Đại sư Trần, làm tiểu tam của cậu ấy, thì nhà họ Ngụy chúng ta cũng có thể cất cánh!”
Ngụy Nhật Anh vừa nghe xong, lập tức trừng lớn mắt nói: “Anh chẳng phải là không cho em nói chuyện với anh Thiên sao. Anh từng nói không cho em thích anh Thiên cơ mà? Sao bây giờ lại bảo em bám anh Thiên thế?”
Ngụy Hòa Phong lúng túng cười: “Anh không biết anh Thiên của em giỏi thế này mà. Nếu có thể biết sớm Lưu Văn Huy bị như thế, anh sẽ kết hợp em với anh Thiên.” “Hừ!” Ngụy Nhật Anh khịt mũi nói: “Trong lòng anh Thiên vẫn có Dương Ninh Vân. Em không thể chen ngang vào đó. Vả lại, em có thể nhận ra rằng, Dương Ninh Vân vẫn còn yêu anh Thiên. Em có một linh cảm rất mạnh. sớm hay muộn thì hai người họ cũng sẽ tái hôn, vì vậy em không thể là người thứ ba. Ngụy Hòa Phong muốn bóp chết cô, liền phát ra lời nói sắt thép: “Những năm này người đàn ông thành đạt, mà chẳng có vài người phụ nữ?” “Anh không hy vọng em trở thành chính thất của đại sư Trần. Mà chỉ mong em làm tiểu tam của đại sư Trần, vậy là anh vui rồi. Ba mẹ cũng vui cho em.” “Anh hai, anh thật vô lý!” Ngụy Nhật Anh mặt đỏ bừng, làm sao có người anh nào mà ép em gái mình thành tiểu tam chứ. “Mau theo đuổi đi! Nếu không, anh sẽ đánh em!” Ngụy Phong nâng tay định tát. “Hu!”
Ngụy Nhật Anh hừ lanh liếc Ngụy Hòa Phong một cái, sau đó quay người lon ton rời sân. “Hi hi!”
Thấy vậy, Ngụy Hòa Phong trong lòng thầm tự hào nói: “Đừng để cho anh thất vọng, anh đang chờ tin vui em trở thành tiểu tam của đại sư Trần đây!”
Nói về Trần Hoàng Thiên, sau khi rời khỏi sân vận động, anh ấy đã lên chiếc Bentley của mình và chuẩn bị trở lại Đông Quan. “Anh Thiên! Anh Thiên!”
Ngay khi xe vừa nổ máy, chúng tôi đã nghe thấy tiếng hét của Ngụy Hòa Thiên.
Khi Trần Hoàng Thiên nhìn qua, thì anh thấy Ngụy Nhật Anh bầu ngực nhún nhảy chạy qua.
Anh cười cười, không lái xe đi, khi Ngụy Nhật Anh tới gần, anh cười nói: “Chị Dương Ninh Vân của mấy em, là một người rất hoài cổ, cô làm trợ lý cho cô ấy hơn một tháng rồi, bây giờ cô đi thế này, cô ấy nhớ cô lắm.” “Vậy cô có muốn quay lại tiếp tục làm trợ lý cho cô ấy không?” “Được chứ!” Ngụy Nhật Anh không chút nghĩ ngợi đã trực tiếp đồng ý: “Dương Ninh Vân cô ấy nữ tính như vậy, tôi cũng muốn ở bên cạnh cô ấy, hít thở một chút nữ tính của cô ấy để nâng cấp sự quyến rũ của tôi! Trần Hoàng Thiên buồn cười: “Tôi đang định về Đông Quan. Cô lái xe đi chung với tôi, hay là muốn lên xe tôi ngồi.” “Hả?” Ngụy Nhật Anh gãi gãi đầu cười nói: “Tôi ngồi xe của anh Thiên vậy. Để tôi đi đưa chìa khóa xe cho anh trai. Anh tôi rảnh sẽ chạy xe tới Đông Quan cho tôi.”
Nói xong, cô lại chạy tới sân vận động, rồi lại chạy ra ngoài, ngồi vào chiếc Bentley của Trần Hoàng Thiên. Cô thở hổn hển, lồng ngực phập phồng trông rất đáng yêu. Sau đó, Trần Hoàng Thiên khởi động xe và lái ra khỏi bãi đậu xe. “Anh Thiên, anh sẽ… tái hôn với Dương Ninh Vân chứ?” Ngụy Nhật Anh yếu ớt hỏi trong khi xe chạy lên đường cao tốc.
Trần Hoàng Thiên cười: “Hai ngày trước tôi gặp cô ấy ở Hoa Đô. Có đề cập đến chuyện tái hôn, nhưng cô ấy không đồng ý. “A?” Ngụy Nhật Anh ngạc nhiên: “Tại sao, Dương Ninh Vân rõ ràng vẫn còn yêu anh Thiên. Có lần tôi vô tình nhìn thấy Dương Ninh Vân xem ảnh của anh Thiên rồi thất thần khóc!
Trần Hoàng Thiên cảm thấy chua xót sau khi nghe điều này. “Là tôi đã làm cô ấy buồn. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bù đắp lỗi lầm và cho cô ấy một mái ấm hạnh phúc. Cô xem giúp tôi nhé. Đừng để cô ấy yêu những người đàn ông khác, được không?”
Phụt
Ngụy Nhật Anh che miệng cười: “Thì ra là anh Thiên muốn tôi quay lại tiếp tục làm trợ lý cho Dương Ninh Vân là vì anh muốn tôi làm gián điệp.”
Trần Hoàng Thiên cười khổ: “Tôi sợ mất cô ấy.”
Ngụy Nhật Anh cười đáp lại, sau đó yếu ớt hỏi: “Nghe nói phía sau người đàn ông thành đạt thì sẽ có rất nhiều phụ nữ. Anh Thiên là một người đàn ông thành đạt. Anh có muốn… sau lưng anh có thêm nhiều phụ nữ không?”
Đêm đó, tại gia đình nhà họ Phan. “Cháu trai, thế nào rồi, có ổn không?”
Phan Đình Thọ đến phòng của Phan Tùng Dương và hỏi với một nụ cười. “ổn cái con khỉ!” Phan Tùng Dương than thở: “Là bản thân ông đánh thua, lại trút hết lên người con. Đánh con một trận lại còn bị đá. Thân thể cháu không chỉ bị ông đánh trọng thương, mà trái tim cháu cũng bị ông đánh tán nát rồi!” “Ha ha ha!”
Phan Đình Thọ bật cười: “Đừng trách ông nội, sau khi đánh cháu xong, ông đã làm động lòng người ta. Ta đã xử lý được nhà họ Lưu, giữ được vị trí bá chủ lôi đài rồi!” “Có thật không?”
Phan Tùng Dương vui mừng khôn xiết: “Nhà họ Phan chúng ta giữ được lôi đài rồi sao?” “Ông nội có thể nói dối cháu sao?” Phan Đình Thọ cười: “Cho nên, cháu không bị đánh vô ích. Ông nội sẽ bù đắp cho cháu. Hai ngày nữa ông ấy sẽ tặng quà hứa hôn cho cháu. Nhất định sẽ làm lễ đính hôn của cháu thật là linh đình. Để Dương Bảo Trân có mặt mũi, cháu cũng còn có mặt mũi.