Mọi người ngây ra như phỗng, ánh mắt tất cả nhìn Trần Hoàng Thiên như nhìn thấy quỷ vậy.
Bảo Dương Chí Văn trả sáu tỷ!
Vay ba trăm tỷ, lợi tức một năm sẽ được hơn một trăm hai mươi tỷ đưa cho Ninh Vân!
Chém cho Dương Chí Văn một nhát dao!
Trời ạ!
Tên vô dụng này điên rồi sao? Thế mà dám đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy?
Đặc biệt là Dương Ninh Vân, cô không dám tin vào tai của mình, kinh hãi muốn chết nhìn Trần Hoàng Thiên.
Người này, không phải đã nói chỉ muốn để cho Dương Chí Văn trả sáu tỷ sao. Chưa từng nói tiền lợi tức sẽ cho cô, càng không nói muốn “chặt” Dương Chí Văn một nhát!
Điều kiện đầu tiên, không tính là quá đáng, cô tin chắc ông nội sẽ đồng ý.
Điều kiện thứ hai, có hơi quá đáng chút, nhưng cô tin ông nội sẽ phải đáp ứng.
Còn cái điều kiện thứ ba, gia đình cô chắc không cảm thấy quá đáng, nhưng với gia đình nhà bác và ông nội mà nói thì rất quá đáng!
Dương Chí Văn là cháu trai cả của ông nội, làm sao ông nội có thể đồng ý chứ, để cho một tên cháu rể đến chặt cháu trai mình một nhát sao?
Quả nhiên, một lúc sau, cô thấy khóe mắt ông nội đột nhiên co rút, sắc mặt trong nháy mắt sụp đổ, lạnh lẽo đến mức có thể vắt ra nước!
Thấy vậy, cô vội vàng thuyết phục: “Trần Hoàng Thiên, anh mau thu hồi điều kiện thứ hai và thứ ba đi.”
Vốn dĩ lần vay năm đầu tiên không tính lãi đấy, không thể không bỏ qua công lao của Trần Hoàng Thiên, cho dù ông nội như thế nào cũng không định gặp anh, chí ít một thời gian dài trong đó, chắc sẽ không bắt cô phải ly hôn với Trần Hoàng Thiên.
Nhưng mà bị Trần Hoàng Thiên làm thành như vậy, ấn tượng của ông nội với anh sẽ càng chuyển biến xấu đi, coi như Vương Minh không làm phiền nữa, thì ông nội cũng không thể dung thứ cho một người cháu rể như vậy.
“Ba điều kiện này là yêu cầu tối thiểu của tôi, nếu ngay cả yêu cầu này của tôi cũng không đáp ứng được, thì không cần phải vay chín trăm tỷ.” Thái độ của Trần Hoàng Thiên rất kiên định.
Nếu như không phải bị Dương Chí Văn hãm hại, khiến anh và Dương Ninh Vân vô cùng uất ức, đừng nói đến vay ba trăm tỷ, cho dù là vay một ba nghìn tỷ, anh cũng không cần bất kỳ công lao gì, cứ yên lặng mà làm là tốt nhất.
Nhưng lời nói dối của Dương Chí Văn, làm cho Dương Ninh Vân chảy nước mắt, anh chảy máu, nếu như vẫn có thể nhịn được cục tức này thì anh cảm giác mình không phải là đàn ông.
“Cmn, anh là cái quái gì chứ! Dám bày đặt điều kiện với ông nội tôi sao!” Cuối cùng Dương Chí Văn cũng hoàn hồi lại, hung dữ rít gào với Trần Hoàng Thiên.
“Nếu anh thấy không đủ, thì tôi sẽ thêm mấy điều kiện tính cho anh.” Trần Hoàng Thiên đáp lại.
“Anh đã thành công chọc tức ông đây, nếu hôm nay ông đây không đánh cho anh tàn phế, thì ông đây không tên là Dương Chí Văn nữa mà đổi thành Heo Chí Văn.”
Giọng nói rơi xuống, tay anh ta nắm lại, khí thế hung hăng lao về phía Trần Hoàng Thiên, chuẩn bị cho một quả đấm đập vào mặt Trần Hoàng Thiên.
“Hoàng Thiên cẩn thận!”
Trái tim Dương Ninh Vân căng thẳng, sợ hãi kêu lên.
“Há há há!”
Dương Chí Văn cười rất dữ tợn, giống như một giây tiếp theo, có thể nhìn được cảnh Trần Hoàng Thiên bị anh ta đấm tẹt mũi, sau đó sẽ tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Nhưng chỉ trong tích tắc.
Kịp thấy Trần Hoàng Thiên nâng tay trái lên, bắt nắm đấm của Dương Chí Văn lại, sau đó lại nâng tay phải lên, không nói hai lời, dứt khoát tát một cái.
“Bốp!”
Tiếng vang như sấm sét, Dương Chí Văn nghiêng đầu, khóe miệng anh ta chảy ra một tia máu.
Tất cả mọi người đều đứng yên tại chỗ nhìn trân trối!
Tên vô dụng này, dám đánh Chí Văn?
“Cmn mày dám đánh tao á?” Ánh mắt Dương Chí Văn không dám tin nhìn về phía Trần Hoàng Thiên.
“Đúng là đánh anh!” Trần Hoàng Thiên lại cho một cái tát.
Bốp!
“Tao sẽ giết mày!” Dương Chí Văn sắp phát điên lên.
“Vậy tôi sẽ tát anh nhỏ ra máu rồi lại nói.” Trần Hoàng Thiên liên tục tát vài phát.
Bốp! Bốp! Bốp!
“Cứu con! Mau cứu con!”
Dương Chí Văn không chịu nổi nữa mà khóc lóc hét.
“Dừng tay cho tôi!” Dương Chấn Kỳ không nhìn nổi, tiếng quát sắc bén vang lên.
Lúc này Trần Hoàng Thiên mới dừng lại, còn mặt của Dương Chí Văn đã bị tát nhiều sưng như một chiếc bánh bao, máu mũi chảy ra, trông vô cùng thê thảm.
Dương Ninh Vân kinh hãi che miệng lại, quả thật không thể tin được đây là Trần Hoàng Thiên.
“Đánh hay lắm!” Lý Tú Lam hả hê, bà khó chịu với Dương Chí Văn từ lâu lắm rồi, gặp được cảnh Dương Chí Văn bị đánh, không cần phải nói trong lòng vui vẻ thoải mái đến mức nào.
“Mày cmn…”
Dương Chí Văn lau máu mũi, tức đến bể phổi. Tức giận chỉ vào Trần Hoàng Thiên, quát: “Ông nội! Ông thấy đó, có một tí công lao thôi mà tên vô dụng này mũi hếch lên trời rồi, còn dám bàn điều kiện với ông, dám đánh cháu. Cháu nghĩ rồi, không cần phải vay ba trăm tỷ nữa đâu, mau để cho Ninh Vân ly hôn với tên này, gả em ấy cho anh Vương, như vậy có thể mượn ba trăm tỷ từ nhà họ Vương rồi.”
“Đúng vậy!” Dương Thiên Dũng cũng hung hăng nhìn chằm chằm Trần Hoàng Thiên, nói: “Gả Ninh Vân đến nhà họ Vương. Chẳng những chúng ta có thể mượn được ba trăm tỷ, còn có thể trở thành thông gia với nhà họ Vương, như vậy không chỉ giữ thể diện cho nhà họ Dương. Hơn nữa trên phương diện làm ăn thì nhà họ Vương cũng chăm sóc chúng ta, có thể nói là vẹn cả đôi đường.”
“Con đồng ý với đề nghị của anh cả Thiên Dũng!” Dương Thiên Thành cũng đứng dậy.
Bác cả gái cũng nhanh chóng khuyên nhủ Lý Tú Lam: “Chị nói với Tú Lam này, gả Ninh Vân cho anh Vương. Em có thể nhân được một trăm năm mươi tỷ tiền ăn hỏi, đến lúc đó em có rất nhiều tiền, chị nghĩ mà hâm mộ em chết mất thôi. Sao Ngọc Anh nhà chị không số tốt như vậy chứ! Haizzz!”
Nói xong, bà ta quay ra liếc Trần Hoàng Thiên, trong lòng nghĩ: Mày đánh con bà, bà phải để mày không còn vợ!
“Nếu nhà em mà có người như anh Vương muốn kết hôn với Ngọc Phương, thì em nhất định sẽ trói Ngọc Phương lại gả cho anh Vương, chị dâu hai à, đừng bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ.” Thím nhỏ cũng thuyết phục.
Lý Tú Lam nghe rất có lý, nói với Dương Chấn Kỳ: “Bố à, đừng vay ba trăm tỷ nữa, bảo anh Vương chuẩn bị ba trăm tỷ cho tập đoàn nhà họ Dương vay đi, lại chuẩn bị thêm một trăm năm mươi tỷ tiền cưới hỏi, chỉ cần cậu ấy đồng ý thì con sẽ lập tức túm Ninh Vân đi Cục dân chính làm thủ tục ly dị.”
“Được!”
Dương Chấn Kỳ dứt khoát đồng ý, rồi lại nói: “Chí Văn, gọi điện thoại cho Vương Minh, chuyển ý thím hai của cháu cho anh Vương.”
“Vâng ông nội!”
Dương Chí Văn vui vẻ, đắc chí nói với Trần Hoàng Thiên: “Để cho mày tí mặt mũi, nói một đống yêu cầu, còn dám đánh tao, hiện tại nếu không còn vợ, sao nào! Thằng ngốc!”
Nói xong, anh ta cười ha ha và lấy điện thoại di động ra.
“Trần Hoàng Thiên!”
Tức khắc Dương Ninh Vân tức điên rồi, hung hăng đẩy Trần Hoàng Thiên một cái, mắt đỏ quát: “Anh muốn chọc giận em đúng không? Một bài tốt như vậy bị anh đánh như thế, anh đúng là một tên lừa đảo!”
Lúc đầu mọi người rất vui mừng, bảo cô đi vay tiền, sau đó để cho Dương Chí Văn trả sáu tỷ, coi như Dương Chí Văn không đồng ý thì chắc chắn ông nội cũng bắt anh ta trả.
Mọi việc đơn giản và hoàn hảo như vậy, bị anh biến thành như vậy, sao cô có thể không khó chịu được đây?
“Ninh Vân, em yên tâm, bộ bài này anh sẽ không thua.”
Trần Hoàng Thiên nhìn Dương Ninh Vân bằng ánh mắt an ủi, sau đó lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Phương Thu Vân: “Thông báo cho ngân hàng, lập tức cắt đứt tài chính tập đoàn Vinh Hằng, làm ngay đi.”
Tập đoàn Vinh Hằng của Vương Minh có tài sản khoảng gần ba bốn nghìn tỷ, nợ nần chồng chất, chỉ cần ngân hàng siết chặt xoay vòng vốn của họ, ngay lập tức tập đoàn Vinh Hằng sẽ đối mặt với nguy cơ, sao có thể cho nhà họ Dương mượn tiền? Sao có một trăm năm mươi tỷ để cưới Dương Ninh Vân?
Rất nhanh, anh nhận được tin nhắn trả lời của Phương Thu Vân: “Dạ được cậu ba, tôi sẽ liên hệ với các ngân hàng đầu não ngay lập tức.”