Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Gì vậy! Nổ pháo à?”


Quy Điền Khải khi nghe thấy âm thanh, cả người chấn động, sự sợ hãi chưa từng có tràn ngập trong lòng ông ta. “Chắc chắn là có cảnh sát tham gia vào vụ này!”


Trong lòng ông ta vô cùng chắc chắn. “Mau rút lui!”


Ông ta không dám chần chờ một giây phút nào nữa, tuy rằng Tông Sư không sợ súng đạn, nhưng nếu là đại pháo thì Tông Sư giống như gặp phải khắc tinh, một khi bị đánh trúng, hậu quả không thể tưởng tượng được.


Ngay khi trong đầu xuất hiện ý nghĩ rút lui, đôi chân của ông ta đã vội cất bước chạy.


Nhưng mà ông ta chưa đi được nửa bước.


Vù!


Một tia lửa cắt ngang bầu trời đêm, tạo thành một đường parabồn thật dài, nhanh như tia chớp xẹt qua đầu Quy Điền Khải.


Bùm!


Sau tiếng nổ, ánh lửa sáng lòe tận chân trời, máu thịt bay tứ tung, một luồng khí nóng tản ra xung quanh, khiến Trần Hoàng Thiên bị thương ngã văng xuống đất. “Chuyện này này này…


Nhìn thấy Quy Điền Khải bị chết tan xác, Saito Takagi và hai người đàn ông Nhật Bản sợ đến ngày người.


Cả ba người bọn họ đều cảm thấy rất sốc.


Rằng pằng pằng!!!


Ba tiếng súng nổ vang lên!


Giây lát sau!


Saito Takagi và hai người đàn ông kia, ngay giữa trán đều xuất hiện một lỗ thủng, máu tươi chảy ra ào ạt. Dương Ninh Vân lắp bắp kêu la “A!”


Dương Ninh Vân sợ hãi bịt hai tai lại, liên tục thét chói tai.


Ngay thời điểm Saito Takagi ngã xuống, ông ta còn chưa chết hẳn, vội lấy tay rút kíp nổ thiết bị.


Tích… Tích… Tích


Quả b hẹn giờ đang buộc vào bụng Dương Ninh Vân đột nhiên phát ra âm thanh, thời gian bắt đầu đếm ngược. 59! 58! 57!


Đúng lúc này, từ nhà xưởng bị bỏ hoang gần đó, một đội cảnh sát được trang bị vũ khí hạng nặng vọt lại đây.


Rất nhanh chóng, có một nữ sĩ quan cảnh sát, đỡ Trần Hoàng Thiên đang bị thương tích đứng dậy, cô ta hỏi: “Trần Hoàng Thiên, anh không sao chứ?”


Gặp Lâm Minh Tuấn, Trần Hoàng Thiên liền tươi cười, nói: “Tôi ổn, cảm ơn cảnh sát đã tới kịp lúc, nếu không e rằng tôi đã phải trả giá. “Lần trước anh cứu tôi một mạng, lần này coi như chúng ta hòa nhau, vừa rồi nổ pháo là do tôi kêu làm, thật đúng lúc phải không?” Lâm Minh Tuấn cười hỏi.


Trần Hoàng Thiên vừa cười vừa gật đầu.


Anh cũng không muốn nói nhiều lời với Lâm Minh Tuấn, anh vội nhìn về phía Dương Ninh Vân, lớn tiếng hỏi: “Vợ à, em không sao chứ?” “Hu hu…”


Rất nhanh chóng, tiếng khóc của Dương Ninh Vân truyền tới tai anh: “Trần Hoàng Thiên à. Trên người em còn quả b hẹn giờ đang đếm ngược, còn có bốn mươi lăm giây thôi.” “Gì chứ!”


Nghe nói vậy, mặt Trần Hoàng Thiên trở nên xám ngắt, anh ôm bụng khó khăn bước từng bước lại gần Dương Ninh Vân.


Lúc này Lâm Minh Tuấn hét lên: “Dừng lại ngay, để chuyên gia phá b tới!”


Rất nhanh chóng, hai chuyên gia phá b và Lâm Minh Tuấn nhanh chóng chạy về phía Dương Ninh Vân. 40! 39! 38!…. “Hu hu…”


Thấy thời gian càng lúc càng ngắn, Dương Ninh Vân bắt đầu run rẩy, mồ hôi và nước mắt tuôn như mưa, trong lòng cô sợ hãi tột độ.


Nếu quả b này mà phát nổ, thì mình


Cô không dám nghĩ tới cảnh tượng bản thân bị nổ b sẽ trông như thế nào. “Vợ ơi!”


Trần Hoàng Thiên đi tới trước mặt Dương Ninh Vân, anh thấy thời gian chỉ còn 33 giây, anh không còn giữ được bình tĩnh, quát lên: “Mau mau mau! Phá b đi! Phá b đi!” “Chúng tôi đến ngay đây!”


Lâm Minh Tuấn lên tiếng, rồi cùng hai chuyên gia phát b tới trước mặt Dương Ninh Vân, kiểm tra quả b hẹn giờ. “Hu hu… Trần Hoàng Thiên à, em sẽ không chết chứ?” Trong lòng Dương Ninh Vân sợ hãi tột độ, thời gian còn lại càng lúc càng ngắn, cô càng run rẩy hơn. “Không có chuyện gì đâu vợ à. Em hãy tin tưởng vào cảnh sát, nhất định không có việc gì đâu, anh và em, có chết cũng chết cùng nhau!” Trần Hoàng Thiên ôm đầu cô dựa vào ngực mình, lên tiếng an ủi. “Thế nào rồi?”


Thấy thời gian chỉ còn 20 giây, Lâm Minh Tuấn cũng lo lắng muốn chết. “Đội trưởng Lâm, thời gian còn lại quá ngắn, căn bản không đủ thời gian kiểm tra nên cắt dậy nào!” Một chuyên gia phá b nói, anh ta cầm kéo trong tay, hơi run tay.


Dương Ninh Vân vừa nghe vậy, cô vội vàng đẩy Trần Hoàng Thiên ra ngoài, rồi mắng anh: “Đều tại anh, đắc tội hết người này đến người khác, báo hại tôi bị trói, còn bị cột b vào người, tôi hận không giết được anh. Anh cút đi! Cút đi cho tôi! Tôi không bao giờ muốn thấy mặt anh nữa!” “Vợ à, anh không đi đâu!”


Trần Hoàng Thiên lại tiến lên ôm lấy Dương Ninh Vân: “Anh xin lỗi, là anh làm liên lụy đến em… “Tôi không muốn nghe!


Dương Ninh Vân lại đẩy Trần Hoàng Thiên ra, rồi tát mạnh một cái vào mặt anh: “Cút cho tôi! Mau cút ngay!”


Trần Hoàng Thiên cũng không vì cái tát này mà tức giận bỏ đi. Bởi vì anh biết Dương Ninh Vân hy vọng anh không chết, cho nên mới dùng cách này ép buộc anh rời đi.


Nhưng mà cô càng làm như vậy, anh lại càng không thể đi, ý chí muốn cùng cô ấy cùng sống cùng chết càng mạnh mẽ hơn.


Vì thế, anh vội vàng cướp lấy cái kéo trong tay chuyên gia phá b, vội vàng la lên: “Chỉ còn mười giây, mấy người hãy chỉ dẫn cho tôi nên cắt dây nào, sau đó mấy người mau rời khỏi đây ngay!” 8! 7! 6! “Màu xanh lá! Chắc là màu xanh lá


Có một chuyên gia lên tiếng nhưng có vẻ không chắc chắn lắm! 4!


Tích tích tích 3!


Tích tích tích “Chay!”


Trần Hoàng Thiên rít lên một tiếng, anh đặt kéo vào sợi dây màu xanh lá.


Lâm Minh Tuấn và hai vị chuyên gia phá b cần chặt răng, sau đó cầm đầu chạy. 2!


Tích tích tích 1!


Tách tách


Khi đồng hồ đã điểm 1 giây, Trần Hoàng Thiên nhằm hai mắt lại, nhanh chóng cắt dây! “A!!!”


Dương Ninh Vân vội bịt tai, có âm thanh chói tai vang lên.


Trần Hoàng Thiên cũng nhằm chặt hai mắt lại, đôi tay anh vô cùng run rẩy. “Cắt đúng rồi sao?”


Lâm Minh Tuấn đột nhiên dừng chân lại, không hề có tiếng nổ, cũng không nghe thấy tiếng tích tích, trong lòng nghi ngờ.


Nhưng vào đúng lúc này.


Tích tích tích!!!


Tiếng đồng hồ đếm ngược lại vang lên. “Không xong rồi!”


Sắc mặt của hai chuyên gia phá b liền xám ngắt, họ hét lên: “Mau cắt tất cả các dây, ném b đi ngay!


Trần Hoàng Thiên nghe vậy, trợn ngược mắt, anh mạnh tay cắt nốt sáu sợi dây còn lại, thảo quả b ra rồi ném ra ngoài, sau đó anh ôm lấy Dương Ninh Vân, cùng nằm sấp xuống.


Bum!


Quả b văng xa bốn năm mét xa, bay vút lên rồi nổ tung, ánh lửa sáng lòe một góc trời.


Phù!


Lâm Minh Tuấn thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô chạy lại, vốn định nhìn xem Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân có sao không, kết quả thấy cảnh tượng không nên nhìn, đôi má cô ta đỏ bừng. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập n*hật nhanh nhất


Hai người bọn họ vậy mà. vậy mà hôn nhau cuồng nhiệt?


Sao lại có thể chọn ngay chỗ này để khởi sự?


Nghĩ vậy, cô ta sợ run bắn, vội nhanh chân chạy đi, miễn là không nghe được âm thanh không nên nghe. sống sót sau tai nạn, hai người nhất thời cao hứng, sau khi hôn nhau cuồng nhiệt, Trần Hoàng Thiên đột nhiên trở mình nằm trên mặt đất, họ sặc sụa. Mỗi một tiếng họ đều có máu chảy ra từ miệng của anh. “Trần Hoàng Thiên! Anh sao rồi, Trần Hoàng Thiên!”


Dương Ninh Vân sợ hãi, vội vàng hét toáng lên: “Cứu chồng tôi với! Mau cứu chồng tôi với


Lâm Minh Tuấn cùng một tốp cảnh sát lại gần, đỡ Trần


Hoàng Thiên lên xe.


Một giờ sau.


Tại bệnh viện nhân dân thành phố Đông Đô “Ninh Vân! Con gái bảo bối của mẹ! Con không sao chứ?”


Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân, hấp tấp chạy tới. Đêm nay, Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên không về nhà đúng giờ, bà ta gọi điện thoại cho Dương Ninh Vân rất nhiều lần, nhưng đều ở tình trạng tắt máy, không lâu sau đó khi Dương Ninh Vân gọi điện thoại cho bà ta, thì bà ta mới biết Dương Ninh Vân bị trói, Trần Hoàng Thiên bị thương nằm viện, cho nên bà ta vô cùng lo lắng, vội chạy tới đây. “Mẹ, con không sao, Trần Hoàng Thiên vì cứu con, bị thương khá nặng” Dương Ninh Vân yếu ớt nói không ra hơi.


Cơm chiều còn chưa ăn, lại bị một phen sợ hãi lớn như vậy, nếu không phải Trần Hoàng Thiên bị thương nặng, khiến cô không dám gục xuống, nếu không, có lẽ cô đã ngã xuống rồi. “Sao chổi! Thật là đồ sao chổi!”


Lý Tú Lam hận đến mức nghiến răng nghiến lợi mắng Dương Ninh Vân một trận: “Mẹ đã sớm nói với con rồi, anh ta là đồ sao chổi, con lại không tin, bây giờ con tin chưa?” “Từ khi anh ta đến nhà chúng ta ở rể, nhà chúng ta không còn bình yên nữa, ba của con bị tai nạn giao thông, công ty khủng hoảng, con bị mưu sát hai lần, lần này lại bị bắt cóc, mặt mày thâm tím, lại còn suýt chút nữa bị b nổ chết” “Lần này bất luận thế nào, con với anh ta phải ly hôn, nếu không mẹ không nhận con là con gái nữa!” “Thật là tức chết mà! Tức chết đi mà! Tại sao lại có sao chổi đến nhà của chúng ta chứ!” “Mẹ!” Dương Ninh Vân vô cùng chán nản: “Trần Hoàng


Thiên vì cứu con, đã bị trúng một đao thủng bụng, hiện giờ anh ấy đang ở trong phòng cấp cứu, mẹ có thể đừng trách cứ anh ấy sau lưng được không?” “Con…!” Lý Tú Lam giơ bàn tay lên, nhưng rốt cuộc bà ta không nỡ đánh xuống, bà ta thở dốc nói: “Anh ta thì có gì tốt chứ? Vì sao con lại không chịu ly hôn với anh ta?


Không lẽ để anh ta hại chết mới vừa lòng?” “Mẹ nuôi con lớn đến chừng này, luôn hy vọng con được bình an, kết hôn với người giàu có, con được sống thoải mái, mẹ cũng có thể nở mày nở mặt” “Nhưng mà con thì sao? Gả cho một cái tên nghèo kiết xác đã đành, lại còn là sao chổi, nếu con không chịu ly hôn với tên sao chổi này, cả nhà chúng ta, sớm muộn gì cũng bị anh ta khắc cho tan cửa nát nhà!” “Con mụ khốn nạn!”


Đúng lúc này, một giọng nói tức giận vang lên: “Đều tại con mụ khốn nạn nhà bà hại người anh em của ông đây bị thương nặng phải nằm viện, còn làm hại ông đây mất đi chức vị Tổng giám đốc công ty Giải trí Hoàng Gia, bây giờ lại còn ép bức này nọ, ông đây phải khâu cái mồm thổi này lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK