Lúc này, đại hội võ lâm đã kết thúc, trừ những người mà được Hàn Tử Minh yêu cầu ở lại, những người khác đều đã rời đi.
Còn về Dương Ninh Vân thì bị Hàn Tử Minh đuổi lên trên tầng.
Đại sảnh của nhà họ Hàn chỉ còn người của phái Thiên Sơn, Đông Bắc Vương Trương Kỳ Vĩ, Lý Nam Cương, Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân mấy người họ. “Lưu chưởng môn, đưa người phái Thiên Sơn của ông đi đến nhà họ Hồ ở Tây Bắc, giết hết nhà họ Hồ cho tôi. Hàn Tử Minh căn dặn.
Anh ta vẫn nhớ là khi anh ta và Dương Ninh Vân đính hôn để dẫn dụ Trần Hoàng Thiên xuất hiện, thì lúc đó Trần Hoàng Thiên đưa Tây Bắc Vương đến để đối phó với ông nội của anh ta, Tây Bắc Vương đã đâm ông nội của anh ta mấy đao liền, có thể nói là ký ức này còn như mới, vốn là muốn mượn cớ đại hội võ lâm này để dụ Tây Bắc Vương đến nhà họ Hàn, không ngờ là Tây Bắc Vương lại không đến, thế nên chỉ còn cách phái người đi tiêu diệt nhà họ Hồ mà thôi. “Vâng, thưa Minh chủ!”
Lưu chưởng môn rất vui mừng vì được phục vụ cho Hàn Tử Minh.
Còn về Tây Bắc Vương, ông ta cũng không hề coi là gì, thực lực tuy rằng là cũng tương đương nhau, nhưng mà trong tay ông ta còn mấy vị trưởng lão, cùng nhau tiêu diệt nhà họ Hồ thì cũng sẽ dễ như trở bàn tay thôi.
Sau đó, Hàn Tử Minh lại nói: “Đông Bắc Vương, ông cũng đi tiêu diệt nhà họ Nhậm ở Thục Hãn cho tôi.”
Lúc đó, ông nội của anh ta đi thủ đô bắt Trần Hoàng Thiên, vốn là đã có thể lấy được Chân Võ Tu Luyện Quyết rồi, kết quả là Nhậm gia chủ lại xuất hiện, đánh nhau một trận với ông nội của anh ta, tuy rằng không đánh thắng được ông nội của anh ta, nhưng đã làm học chuyện tốt của ông, khiến cho ông nội của anh ta bị trúng một viên đạn, món nợ này anh ta cũng vẫn còn nhớ rõ. “Vâng, thưa Minh chủ!”
Đông Bắc Vương dám không nghe theo sao?
Thế nên chỉ còn cách là nghe lệnh mà làm việc thôi, nếu như mà không đi thì ông ta cũng tin là Hàn Tử Minh cũng sẽ tiêu diệt luôn cả ông ta nữa, bởi vì Hàn Tử Minh đã nói là thuận theo anh ta thì sống, trái với anh ta thì chết, ông ta sao lại dám làm trái lệnh của Hàn Tử Minh được.
Tiếp theo đó, Hàn Tử Minh lại nói: “Lý Nam Cương, đi liên lạc với nhà họ Trần ở thủ đô, không muốn chết thì đuổi cổ Phương Thanh Vân và con của Trần Hoàng Thiên cùng với Dương Thiên Mạnh ra khỏi nhà họ Trần cho tôi, hơn nữa còn chuyển hết tiền trong tài khoản của bọn họ đi nữa, tôi muốn bọn họ phải lang thang ở đầu đường xó chợ. “Vâng, thưa Minh chủ!”
Lý Nam Cương vô cùng muốn làm việc cho Hàn Tử Minh. “Còn nữa” Hàn Tử Minh bổ sung thêm: “Để cho nhà họ Trần dùng mẹ con Phương Thanh Vân và Dương Thiên Mạnh uy hiếp, lấy Hội sở hoàng gia Entertainment về, đương nhiên là những thứ ấy không phải là của nhà họ Trần bọn họ, mà đều là Hàn Tử Minh tôi.” “Rõ rồi, thưa Minh chủ!”
Còn trong lúc này thì việc Hàn Tử Minh được bình chọn thành Minh chủ võ lâm đã lan truyền trong khắp giới võ đạo của nước Lam Hoa, gây nên náo động không nhỏ. “Thật là không ngờ tới, Hàn Tử Minh vùng dậy nhanh như thế, tuổi còn trẻ mà đã trở thành Minh chủ võ lâm rồi” “Hàn Tử Minh là một người nhẫn tâm độc ác, anh ta trở thành Minh chủ võ lâm, vậy thì võ lâm e là sẽ có một trận mưa máu gió tanh đây!” “Cũng không biết là có người nào có thể áp chế được
Hàn Tử Minh không nữa, nếu như không thể áp chế được, vậy thì đêm đen của giới võ đạo đã đến rồi. Vô số những người yêu thích võ đạo đều bàn luận về chuyện Hàn Tử Minh trở thành Minh chủ.
Lúc này, ở nhà họ Trần.
Sau khi nhận được điện thoại của Lý Nam Cương, bác cả Trần Hạo Dân sau khi ngớ người ra rất lâu, cuối cùng cũng triệu tập tất cả mọi người đến. “Cha, xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Hoàng Dương hỏi.
Ánh mắt của bác cả dừng lại ở trên người của Phương Thanh Vân, có chút khó mở lời, nhưng mà vẫn phải nói ra: “Lý Nam Cương gọi điện thoại đến, nói đấy là ý của Hàn Tử Minh, muốn tôi đuổi mẹ con hai người và cả Dương Thiên Mạnh ra khỏi nhà họ Trần, lại còn phải chuyển toàn bộ tiền của mấy người đi, muốn mấy người không còn đồng nào trên người, hơn nữa còn phải dùng mấy người để uy hiếp Hứa Minh Hiên đem Hội sở hoàng gia Entertainment chuyển giao cho Hàn Tử Minh nữa, nếu tôi không làm theo những gì mà họ nói thì toàn bộ người của nhà họ Trần sẽ bị tiêu diệt, mấy người cũng không thể sống được, thế nên tôi hy vọng mấy người cũng nên chấp nhận số mệnh đi”
Những lời này vừa nói ra, người nhà họ Trần thì không có phản ứng gì, sắc mặt của Phương Thanh Vân và Dương Thiên Mạnh thì đều đã trở nên rất khó coi.
Nhưng mà cũng không phải là vấn đề vì tiền, mà là cách làm này của Hàn Tử Minh quả thật là khiến người ta rất đau khổ! “Làm như thế này là anh ta thật sự không chịu buông tha cho chúng tôi rồi sao?” Phương Thanh Vân hỏi, cô ấy biết là không có cách nào có thể phản kháng được, chỉ có cách là chấp nhận số phận thôi, để lũ trẻ được an toàn, cô ấy cũng không thể phản kháng được, bằng không thì cô ấy không cách nào đảm bảo được an toàn cho lũ trẻ. “Không nói gì, chỉ nói là không làm như thế thì chúng tôi sẽ chết, mấy người cũng sẽ chết, tôi nghĩ nếu mà làm như thế thì anh ta chắc cũng sẽ không giết mấy người đâu, bằng không nếu như anh ta muốn giết mấy người thì lại chẳng dễ như trở bàn tay à, anh ta chỉ là muốn giày vò mấy người mà thôi. Bác cả nói. “Cái thằng súc vật này, Ninh Vân bị anh ta bắt đi rồi, cũng không biết là bị anh ta giày vò đến thế nào nữa, lại còn muốn giày vò cả Phương Thanh Vân, lão Trần, cho tôi mấy quả lựu đạn, tôi muốn đến nhà họ Hàn cùng chết với anh ta, không nổ chết được anh ta thì tôi cũng phải giết hết được người nhà họ Hàn mới được, phải cho anh ta trả giá gì đó chữ, bằng không anh ta lại càng ngông cuồng không biết trời đất là gì!” Dương Thiên Mạnh tức giận nói.
Những lời này vừa nói ra đã khiến cho bác cả sợ hãi vô cùng, đến mức muốn quỳ lạy Dương Thiên Mạnh: “Lão Dương, ông đừng hại tôi nhé, tôi không dám đi kiếm cho ông mấy thứ đó đâu, nếu như mà để cho Hàn Tử Minh biết được, nhà họ Trần tôi trên dưới hơn trăm mạng người đều sẽ toi mạng đấy.” “Tôi cầu xin ông, đừng có mà làm chuyện ngu ngốc, Ninh Vân cũng là ở trong nhà họ Hàn đấy, lỡ như mà nổ chết Ninh Vân thì phải làm sao, ông không nghĩ cho bản thân ông thì ông cũng phải nghĩ cho Ninh Vân chứ, lại còn phải vì cả Tuấn Vũ nữa. “Đúng thế, cha à. Phương Thanh Vân cũng khuyên giải: “Chúng ta bây giờ không thể chết được, nếu chúng ta mà chết thì Cẩm Niên và Tuấn Vũ sẽ phải làm sao đây? Hai đứa chúng nó còn quá nhỏ, chúng ta phải nghĩ cho hai đứa chúng nó nữa, nếu như không phải là vì Cẩm Niên, con… cũng muốn đi theo cậu ba rồi”
Phương Thanh Vân che miệng bắt đầu khóc nức nở.
Dương Thiên Mạnh vội vàng an ủi: “Là cha đã bốc đồng quá, cha không đi làm chuyện ngu ngốc đó nữa, cha phải sống, chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng Cẩm Niên và Tuấn Vũ lớn lên, không thể để cho hai đứa chúng nó lang thang đầu đường xó chợ được.
Đến cuối cùng thì bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận số phận mà thôi, chấp nhận sự giám sát của người mà Lý Nam Cương phái đến, Dương Thiên Mạnh bọn họ chuyển toàn bộ số tiền trong tài khoản cho bác cả, tiền trên người cũng đã bị mọi đi hết.
Còn sau đó thì Phương Thanh Vân ôm Cẩm Niên, Dương Thiên Mạnh ôm Tiểu Tuấn Vũ, Miyazaki và Mieko cùng với chú Lưu, bà Ngô cầm hành lý, cả đám người rời khỏi nhà họ Trần.
Mùa đông ở thủ đô thì rất lạnh.
Trên người họ không có tiền bạc, cứ như thế mà đi trong gió tuyết, cứ như thế đi bộ, lúc này cũng không biết là có thể đi đâu, về đâu nữa.
Chưởng môn phái Thiên Sơn đã ngồi máy bay bay đến Tây Bắc để tiêu diệt nhà họ Hồ.
Đông Bắc Vương quen biết với gia chủ nhà họ Nhậm, lúc ở sân bay, mượn điện thoại của người khác nhắn tin cho gia chủ nhà họ Nhậm: Lập tức rời khỏi nhà họ Nhậm, trốn đi càng xa càng tốt, Hàn Tử Minh muốn tiêu diệt cả nhà họ Nhậm các ông, muộn thì sẽ đều phải chết, trong hai tiếng đồng hồ thì phải biến mất cho tôi, tiện thể liên hệ với Tây Bắc Vương, nhà ông ta cũng đang trong danh sách bị tiêu diệt.
Nhận được tin nhắn, gia chủ nhà họ Nhậm lập tức triệu tập toàn bộ người nhà, vội vàng thu xếp hành lý tiền bạc, trong một giờ đồng hồ có thể mang đi được bao nhiêu thì mang theo bấy nhiêu.
Đồng thời cũng thông báo cho Tây Bắc Vương.
Sau khi nhận được tin, Tây Bắc Vương triệu tập người trong nhà họ Hồ vội vàng mang theo tài sản chạy trốn, nhưng ông ta thì vẫn chọn ở lại trong nhà họ Hồ.
Tính cách của ông ta chính là như vậy, rất cương trực, không thể làm ra chuyện trốn tránh như vậy. Vài tiếng đồng hồ sau.
Tây Bắc Vương Hồ Cửu Đạo bị giết, người nhà họ Nhậm thì đã bỏ trốn, Phương Thanh Vân, Dương Thiên Mạnh thì lang thang đầu đường xó chợ, tin tức này được tung lên mạng, nhanh chóng lan truyền ra!
Dương Ninh Vân vốn đang nghĩ cách làm thế nào để có thể lấy được thuốc giải độc, kết quả là vô tình nhìn thấy trên tivi tin thời sự như thế, ngay lúc đó như nổi điên, chạy ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng của Hàn Tử Minh đạp cửa. “Cô Dương, chủ nhân đang bận, không tiện bị làm phiền, mời cô lập tức quay về phòng của mình đi”
Bên ngoài có hai người nước ngoài đứng canh gác, Dương Ninh Vân đột nhiên chạy đến đạp cửa phòng Hàn Tử Minh khiến cho hai người bọn họ bị dọa cho không ít, lập tức ngăn cản Dương Ninh Vân không cho đạp cửa.
Bị ngăn cản, Dương Ninh Vân lại gào lên: “Hàn Tử
Minh, anh cút ra đây cho tôi, ra đây!”
Gào mấy tiếng liên thì cánh cửa mới được mở ra, Hàn Tử Minh mặc bộ đồ ngủ, người đầy mồ hôi đi ra, anh ta vẫn còn chưa cài xong cúc áo.
Nhìn thấy bộ dạng của anh ta như vậy, Dương Ninh Vân hình như liên tưởng đến chuyện gì đó, đưa mắt liếc nhìn vào trong phòng, phát hiện ra trên giường đang có một người đàn bà đang nằm, tuy rằng là có dùng chăn đắp, nhưng mà không khó phát hiện ra là cô ta không mặc quần áo.
Hơn nữa người đàn bà này không phải là ai khác, lại chính là em gái của cô ấy, Dương Bảo Trân!
Cô ta và Hàn Tử Minh đã ngủ với nhau rồi!
Dương Ninh Vân lập tức phát điên lên, xông vào trong phòng chửi mắng Dương Bảo Trân: “Con đê tiện, có phải là mày đã xúi giục Hàn Tử Minh ra tay với cha và Phương Thanh Vân không, đuổi bọn họ ra khỏi nhà họ Trần, trên người không có chút tiền bạc, lang thang đầu đường xó chợ, có phải thể không hả?”
Cô không hề tức giận vì chuyện Dương Bảo Trân và Hàn Tử Minh ngủ với nhau, mà là vì cô nghi ngờ Dương Bảo Trân đã để cho cha cô và mẹ con Phương Thanh Vân bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần lang thang đầu đường xó chợ.
Bởi vì Hàn Tử Minh đã đồng ý với cô là sẽ không ra tay với cha cô và nhà họ Trần, nhưng mà Dương Bảo Trân đã từng bị cha cô cho người đánh què hai chân rồi vứt ra đường, thế nên cô ấy cảm thấy Dương Bảo Trân làm vậy là để báo thù cho cha. “Mày chửi ai là con đê tiện hả? Ăn nói cho sạch sẽ vào!” Dương Bảo Trân đốp lại.
Hàn Tử Minh quay đầu lại quát: “Cô im mồm lại cho tôi, còn dám lớn tiếng quát tháo chị gái cô, tôi cho cô chết đấy!”
Hàn Tử Minh khiến cho Dương Bảo Trân sợ đến mức không dám nói thêm lời nào.
Trong mắt của Hàn Tử Minh, Dương Bảo Trân chỉ là thứ đồ chơi mà thôi, có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng Dương Ninh Vân thì lại hoàn toàn khác, là người con gái mà anh ta thật lòng yêu thương, thật lòng muốn có được, trong tim anh ta chỉ có một mình cô.
Dương Ninh Vân bị Dương Bảo Trân chọc tức đến cắn chặt môi lại, nước mắt thì rơi xuống như mưa.
Thật là không thể nào tin được, em gái của mình lại đề tiện đến mức như thế này!
Chỉ cần là người đàn ông có tiền, có quyền lực là cô ta đều có thể ngủ với người ta, thật sự là quá ghê tởm mà!
Nhưng mà chuyện này cô không thể quản được, cũng không hề muốn quản, chỉ có điều cô không thể nhẫn nhịn được việc Dương Bảo Trân hãm hại cha. “Ninh Vân, có phải là ghen rồi không?”
Hàn Tử Minh cười, hỏi, anh ta chính là muốn cho Dương Ninh Vân nhìn thấy, muốn xem xem cô có ghen không, bằng không nếu như anh ta không muốn để cho Dương Ninh Vân nhìn thấy thì quả thật cô cũng sẽ không nhìn thấy được cảnh này. “Ghen?” Dương Ninh Vân cười lạnh lùng: “Anh và nó có làm gì thì tôi cũng không bận tâm, tôi còn vui mừng là khác, hy vọng là anh sẽ yêu nó, cùng nó kết hôn, đừng có mà nghĩ đến tôi nữa như thế thì tôi đã a di đà phật rồi.” “Tôi tức giận là bởi vì anh tại sao lại như thế với cha tôi? Còn nữa, tại sao lại giết Tây Bắc Vương? Tại sao lại muốn giết hại những người trước đây có quan hệ tốt với Trần Hoàng Thiên?”
Hàn Tử Minh phẫn nộ nói: “Tôi chính là đang muốn tiêu diệt những người không phải là của mình đấy, huống hồ năm đó bọn họ còn ra tay độc ác với ông nội của tôi, tại sao tôi lại không thể ra tay với bọn họ được chứ? Lẽ nào tôi lại còn phải để cho bọn họ sống rồi có cơ hội trả thù tôi thay cho Trần Hoàng Thiên à?” “Còn về cha em và Phương Thanh Vân, tôi chính là muốn cho bọn họ lang thang đầu đường xó chợ đấy, tôi phải khiến cho bọn họ không tìm được công việc, không kiếm được tiền, không có tiền để ăn cơm, lên đường mà ăn xin, để cho bọn họ giống như là ăn mày vậy!”
Dương Ninh Vân điên cuồng gào lên: “Tại sao anh lại muốn làm như vậy?” “Ha ha…”
Hàn Tử Minh cười, nói: “Tôi muốn khiến cho em tuyệt vọng, khiến cho em bất lực, khiến cho em hận tôi đến không thể hận được nữa, đến lúc đó thì vì hận mà sinh ra tình yêu, chang phải là có câu nói rất hay đẩy sao, đàn ông không xấu xa thì đàn bà sẽ không yêu, tôi muốn trở thành người đàn ông xấu xa nhất trên đời này, tôi muốn để em yêu tôi không cách nào thoát ra được!” “Anh thật sự là một tháng biến thái!”
Dương Ninh Vân đã không còn muốn nói chuyện với loại người này nữa rồi, phẫn nộ chạy ra khỏi phòng. “Hum.”
Hàn Tử Minh cười khẩy: “Rồi sẽ có một ngày em phải cầu xin tôi, đến lúc đó tôi muốn em phải ngoan ngoãn nắm lên giường, em có không muốn cũng không được.”