Lúc này, ở phái Nga Mi.
Ngoài Kim Đỉnh chất một chồng gỗ lớn, phải cao tầm ba mét, một cọc gỗ to cắm xuống đất, gỗ đốt đặt ở giữa, trên đó trói một cô gái, đó chính là Dương Ninh Vân.
Cô bị trói gô lại, chỉ cần đốt gỗ ở bên dưới, lửa sẽ bén lên, thiêu chết cô ngay. “Bồ Tát phù hộ cho Thanh Trần bình an vô sự.
Hai tay Thanh Tâm chắp thành hình chữ thập, miệng lẩm bẩm câu chú, cô ta đã o lắng tới độ như kiến trên chảo nóng, cả người không ngừng run lên, trái tim vô cùng lo lắng.
Nếu như lửa được đốt lên, Thanh Trần sao có thể sống được!
Thế nhưng!
Dương Ninh Vân lại lạnh lùng tới kỳ lạ, dường như đã nhìn thấu sinh tử, ngang nhiên không có cảm giác gì, sắc mặt bình thản.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng chịu nhiều khó khăn cực nhọc, Quỷ Môn Quan cũng đi qua mấy lần, đối diện với sinh ở rõ ràng cũng bình tĩnh hơn người bình thường rất nhiều.
Huống hồ, cùng lắm cô cũng chỉ sống được một năm.
Sớm cũng chết, muộn cũng chết, chi bằng bị lửa thiêu chết, có thể giải thoát sớm chút cũng sẽ không khiến Trần Hoàng Thiên biết cô vì cứu anh mà chết, không biết thì anh cũng sẽ không tự trách.
Có thể nói, cô rất vui vẻ bị thiêu chết.
Tới như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều chuyện phiền phức.
Chí ít bản thân không cần dùng cả ngày để bị lửa bao vậy, cũng không cần nhìn người cô yêu vì cô mà lo lắng, càng không cần nhìn người cô yêu vì cô mà khóc cạn nước mắt.
Nói tóm lại, cách chết này rất tốt. “Mẹ kiếp, chồng cũ của cô rốt cuộc có tới không? Đã hai tiếng rưỡi rồi, sao tôi cứ cảm thấy anh ta không dám tới, đang lừa chúng tôi vậy?” Có đệ tử của Long Hổ nói. “Hay là đừng đợi nữa, cứ thiêu chết cô ta đi, nếu như chồng cũ cô ta tới thì lại thiêu chết anh ta sau, nếu như không tới thì chúng ta đi tìm anh ta, bắt anh ta lại, cũng thiêu chết như vậy. Có đệ tử Võ Đang nói. “Tôi đồng ý, bây giờ cứ thiêu chết cô ta đi, đừng đợi chồng cũ cô ta nữa, tránh có chuyện xảy ra lại không thiêu chết được, phí công vô ích một trận. Lại có đệ tử Võ Đang nữa nói.
Mấy tên này đều là đệ tử bị Lý Nam Hạo mua chuộc, mãi cho tới sau khi kim chủ gọi điện họ mới vội vàng muốn thiêu chết Dương Ninh Vân như vậy.
Tránh phải kéo dài quá kim chủ lại không vui, vậy thì mấy tỷ trước đó cũng không cầm được nữa rồi.
Đạo sĩ không như hòa thượng, vẫn có thể ăn mặn, uống rượu, đánh bạc, vậy nên đối với họ mà nói, tiền rất quan trọng, lúc rảnh rỗi có thể xuống núi tìm thú vui. “Không được!”
Thanh Tâm lo lắng: “Chồng cũ cô ấy rất yêu cô ấy, muốn lên đường cùng cô ấy, các người thành toàn cho bọn họ đi, cả đời này bọn họ vì một số chuyện mà không được ở bên nhau, để bọn họ kiếp sau có thể lại ở bên nhau đi.” “Bây giờ thiêu Thanh Trần, chồng cũ của cô ấy sẽ không tới nữa, các người mới chính là kẻ đầu sỏ của việc thiêu không chết.
Cô ta biết thực lực của Trần Hoàng Thiên, nếu như Trần Hoàng Thiên tới, tuyệt đối có thể cứu Thanh Trần, vậy nên phải kéo dài thời gian, đợi Trần Hoàng Thiên tới. “Mẹ nó!” Có đệ tử bị mua chuộc trợn mắt lên: “Tôi hỏi cô, chồng cũ của cô ta chắc là muốn cứu cô ta nên bây giờ cô đang giúp anh ta kéo dài thời gian hả?” “Không phải không phải.” Thanh Tâm lắc đầu: “Các anh nhiều người như thế, chồng cũ cô ấy tới cũng không cứu nổi cô ấy, chồng cũ cô ấy chỉ muốn lên đường với cô ấy, không có ý định cứu cô ấy” “Thừa thãi!”
Người đệ tử đó tức giận như sấm chớp: “Người xuất gia không nói lời gian dối, cô dám vỗ ngực nói cô không nói dối hay không!” “Tôi..”
Thanh Tâm đột nhiên hoảng loạn. “Ha ha!”
Người đệ tử đó cười to: “Nhìn thấy chưa, cô ta không dám vỗ ngực, chứng tỏ cô ta đang lừa chúng ta, mau thiêu chết Thanh Trần, tránh để chồng cũ cô ta tới cứu cô ta đi, tôi nghe nói chồng cũ của cô ta lợi hại lắm.
Bị nói như vậy, đại đa số đệ tử của hai phái đều giận dữ. “Mẹ nó, dám lừa chúng tôi, kéo dài thời gian cho chồng cũ co ta cứu cô ta, cô cũng muốn bị thiêu chết có phải không?” Có đệ tử hung dữ nói với Thanh Tâm.
Thanh Tâm đột nhiên không biết phải làm sao.
Lúc này, có đệ tử Long Hổ truyền lệnh: “Đốt lửa, thiếu chết con yêu tinh hại người này!” “Vâng!”
Rất nhanh đã có mấy đệ tử cầm dầu đổ xuống gỗ, châm dầu lên. “Đừng, đừng!”
Thanh Tâm kinh ngạc, vội vã chạy tới ngăn cản. “Cút ra!”
Có đệ tử Võ Đang đạp một phát vào Thanh Tâm. “Hu hu..”
Thanh Tâm bật khóc, quỳ xuống bên cạnh nói: “Xin các người đấy, đừng thiêu Thanh Trần, cô ấy thật sự rất đáng thương, thật sự vô cùng đáng thương, các người tha cho cô ấy đi, xin các người đừng thiêu chết cô ấy…
Quan hệ của cô ấy và Dương Ninh Vân là tốt nhất, cùng nhau luyện tập, cùng ngủ một gian phòng, cứ như vậy, sau khi Trần Hoàng Thiên tới nhà họ Dương ở rể, cho tới tất cả mọi chuyện cô xuất gia, cô đều nói cho cô ấy biết.
Vậy nên cô ấy biết Dương Ninh Vân rất đáng thương, vô cùng đau lòng cho cô.
Một người phụ nữ đáng thương như vậy sao lại không được ông trời yêu thương, gặp nhiều tai họa đến thế, số phận cứ lênh đênh như vậy, cô ấy vẫn mong Dương Ninh Vân sẽ có một ngày được khổ tận cam lai.
Thế nhưng…
Nếu như bị thiêu rồi, cả đời này cô ấy chỉ có thể chết thảm, đau thương mà ra đi, mấy năm sau còn ai nhớ đến đã từng có một người phụ nữ đáng thương như vậy sống trên đời này chứ? “Sư tỷ, em biết chị không muốn em chết, em muốn tiếp tục ngồi thiền với chị, tiếp tục ăn chay niệm phật với chị, tiếp tục tu hành với chị, tiếp tục tâm sự với chị… “Nhưng sư tỷ, chết đối với em mà nói lại là một loại giải thoát thì sao?” “Vậy nên chị không cần buồn cho em đâu, chị nên vui cho em, bởi vì căn bản em chính là một người phụ nữ đáng chết, cả đời này em chưa làm ra được chuyện gì đúng cả, em sống chỉ có hại người, chết đối với mọi người mà nói lại là một loại giải thoát thì sao?”
Cô mỉm cười.
Cười rất thê lương.
Bởi vì cuối cùng cô cũng có thể không cần lãng phí không khí, không cần liên lụy người khác, càng không cần hại người nữa, cũng không cần cả ngày sống trong sự tự trách và nghiệp chướng, có thể nhẹ nhàng nhắm mắt, ngủ một giấc vĩnh viễn không tỉnh lại nữa rồi.
Lúc này, đã đổ hết mấy thùng dầu rồi. Đệ tử kia của Long Hổ hét lên một tiếng: “Châm lửa cho tôi. “Đừng! Xin các người đừng châm lửa, xin các người!” Thanh Tâm lập tức chạy tới chỗ người đệ tử sắp châm lửa. “Cút ra!”
Tên đệ tử đó hung hăng hất tay một cái, nhưng Thanh Tâm sống chết kéo anh ta, khẩn khoản xin anh ta đừng đốt lửa. “Sư muội Thanh Tâm, cứ để bọn họ thiêu chết con yêu tinh hại người này đi, cô ta không chết, Nga Mi vĩnh viễn không thể nào yên bình được, cô ta chết rồi, mọi người cũng được giải thoát, cô ngăn cản cái gì chứ.
Có ni cô không vui nói. “Không!”
Thanh Tâm vừa khóc vừa lắc đầu: “Em không muốn Thanh Trần chết, em không muốn cô ấy chết, em muốn cô ấy sống, các người đừng thiêu chết cô ấy.. “Mẹ nó, kéo ni cô này ra cho tôi!”
Có người hét.
Rất nhanh Thanh Tâm đã bị một nhóm người kéo ra. Tiếp đó, lập tức có người châm lửa, ném về phía đống cúi.
Bùm!
Lửa bén lên, đống củi bốc cháy, ngọn lửa bùng cháy dữ dội. “Đừng!”
Thanh Tâm kêu lên một cái tên tâm liệt phế. “Ha ha!”
Dương Ninh Vân lại bật cười. “Giải thoát rồi! Cuối cùng tôi cũng có thể giải thoát rồi! Trần Hoàng Thiên, kiếp sau em sẽ làm một người con gái ngoan, em còn muốn làm vợ anh, nhưng anh không được không tin em nữa, không được đuổi em đi nữa, nếu như anh lại vì một số chuyện mà không tin tưởng em, trách phạt em, em vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh, anh biết không, bởi vì lần đó anh không tin tưởng em, từ đó em vẫn không còn đường quay về nữa, em rất muốn quay trở về như lúc trước.”