Lời vừa nói ra giống như sét đánh ngang tai, Dương Chí Văn, Chu Minh hiển, Ngụy Nam Phùng, Lý Tủ Lam, Dương Bảo Trân và những người khác đều sững sờ tại chỗ.
Giây tiếp theo!
Bọn họ đột ngột quay người lại nhìn. “Mẹ kiếp!”
Dương Chí Văn và những người khác đều bị sốc tới mức chửi thề.
Thằng chó này vẫn chưa chết? “Cậu, cậu, cậu…là người hay ma?” Dương Chí Văn kinh hãi hỏi.
Trần Hoàng Thiên chắp tay phía sau đi vào, thản nhiên nói: “Ban ngày ban mặt, anh có thể nhìn thấy ma hay sao?”
Dương Chí Văn sững sờ. Có thể nhìn thấy bóng của Trần Hoàng Thiên thì rõ ràng không phải là ma.
Nhưng tại sao cậu ta vẫn còn sống? Ngay sau đó, anh ta yếu ớt hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Không phải Phan Đức nói, ông nội của anh ta đã giết cậu rồi sao. Sao cậu vẫn chưa chết?” “Anh không đọc tin tức sao, tối hôm một tên tội phạm bị truy nã đã đến nhà tôi, và bị bắn chết. Phan Thế Hùng lúc đó đang ở hiện trường vụ việc, bị dọa đến nỗi tè ra quần, còn dám giết tôi sao?” Trần Hoàng Thiên cười như không cười nói. “Cái gì!”
Chu Minh Hiển và những người khác đều bị kinh ngạc khi nghe tin này. “Tin tức nói, tối hôm qua, Mã Nguyên Côn, tên tội phạm phạm bị truy nã cấp độ một lần trốn suốt hơn ba mươi năm qua, đã bị cảnh sát dùng súng bắn chết ở Đông Quan, bị bắn chết ở nhà anh sao?” Chu Minh Hiển không dám tin hỏi. “Đúng vậy.” Trần Hoàng Thiên gật đầu: “Có phải rất bất ngờ không, khi cảm thấy Mã Nguyễn Côn đã cứu tôi một mạng, giúp tôi trốn thoát khỏi một lần đại nạn trong đời?” Dương Chí Văn và những người khác gật đầu một cách máy móc. “Các người còn dám gật đầu.
Sắc mặt của Trần Hoàng Thiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tôi và Ninh Vân vừa mới ly hôn, Các người đã vội vàng chạy đến Hoa Lâm bắt nạt cô ấy, không vì bất kì lí do nào khác, chỉ cần dựa vào chuyện tôi và Ninh Vân từng là vợ chồng ba năm, hôm nay tôi nhất định sẽ trừng trị các người.”
Vừa dứt lời, Trần Hoàng Thiên vội vàng xông đến. Bồm bốp, rằng rắc “Đừng đánh nữa! A! Đừng đánh nữa!” “Anh Trần! Ông lớn! Chúng tôi sai rồi! Đừng đánh nữa!” “A! Đánh nữa sẽ chết người mất! Chúng tôi biết sai rồi ông lớn!”
Dương Chí Văn, Chu Minh Hiển và những người khác bị đánh kêu lên thất thanh. “Một đám chó má sẽ không bao giờ thay đổi được bản tính ăn phân, hôm nay, không dạy cho các người một bài học nhớ đời, thì tôi không mang họ Trần.”
Trần Hoàng Thiên nghiến răng nghiến lợi nói, hung hằng dẫm đạp lên người bọn họ, giảm đạp đến nỗi khiến bọn họ ôm đầu co rúm như con tôm, phát ra những tiếng kêu gào như tiếng heo.
Nhìn thấy cảnh này, hai mẹ con Lý Tủ Lam và Dương Bảo Trần ôm chặt lấy nhau, run rẩy tay chân, chỉ cảm thấy Trần Hoàng Thiên quá tàn nhẫn, độc ác!
Còn Dương Ninh Vân nhìn thấy vậy cảm thấy rất hả giận.
Đồng thời, trong mắt ảnh lên sự buồn bã.
Bây giờ mới nhận ra, chỉ có anh là đem đến cho người ta cảm giác an toàn như vậy.
Chỉ đáng tiếc.
Lần này, anh không phải lấy tư cách chồng cô trút giận giúp cô nữa, mà lấy tư cách là chồng cũ, điều này khiến cô ít nhiều cảm thấy có chút hụt hàng và buồn.
Sau khi giảm đủ mời phút, khiến cho Dương Chí Văn và những người khác không còn sức để kêu gào nữa, giống như chó chết vậy, Trần Hoàng Thiên mới dừng lại. “Trong vòng mười giây, nhanh chóng biển đi khỏi mặt tôi. Nếu sau này còn dám bắt nạt Dương Ninh Vân, tôi tuyệt đối sẽ khiến các người hối hận vì đã bắt nạt cô ấy nghe rõ chưa?” Trần Hoàng Thiên hét lên. “Nghe thấy rồi.”
Dương Chí Văn và những người khác yếu ớt trả lời. “Còn không mau cút đi!”
Trần Hoàng Thiên hét lớn.
Rầm rầm
Bảy tám người, cho dù bước không vững nữa nhưng vẫn cố gắng hết sức để nhanh chóng biến khỏi phòng làm việc của chủ tịch.
Lúc này, Trần Hoàng Thiên lại nhìn về phía Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân, lạnh lùng nói: “Tôi biết hai người tới đây là để đòi tiền của Ninh Vân, số tiền này là do tôi đưa cho cô ấy, không phải cho hai người, hai người có quyền gì để lấy chứ!” “Còn không mau cút đi. Tôi thấy hai người có vẻ khó chịu, nếu còn không biến khỏi đây, có tin là tôi sẽ đánh cả hai người không?”
Lý Tủ Lam không cam lòng. Nhưng cô ta biết Trần Hoàng Thiên dám đánh cả bọn Chu Minh Hiển, bây giờ anh ta và Dương Ninh Vân đã ly hôn, không cần phải nể nang gì hai người họ nữa, chắc chắn sẽ dám đánh.
Nghĩ vậy, Lý Tủ Lam nhanh chóng kéo Dương Bảo Trân đi ra ngoài. rối “Cảm ơn anh đã giúp em giải quyết phiền phức và rắc
Dương Ninh Vân cố gắng nặn ra một nụ cười. “Cho dù không thể làm vợ chồng, cũng có thể làm bạn, không cần phải nói mấy lời khách sảo như vậy.” Trần Hoàng Thiên cười chua chất nói,
Từ lúc Mã Nguyên Còn tìm đến nhà giết người, anh càng thêm chắc chắn rằng sự lựa chọn của mình không hề sai. Nếu như tối hôm qua không ly hôn với Dương Ninh Vân, lúc anh bị đánh gục xuống đất, Dương Ninh Vân chắc chắn sẽ lao đến đỡ anh, nếu như vậy hậu quả sẽ rất khó lường.
Hơn nữa, chết đi một Mã Nguyên Côn, sẽ có thêm càng nhiều người giống như Mã Nguyễn Côn tiếp bước ông ta, người Đông Lăng có thể chết, nhưng ý chí của họ sẽ không bao giờ lụi tàn. Vì vậy anh không thể tái hôn với Dương Ninh Vân, nếu không cô sẽ gặp nguy hiểm.
Vì vậy việc nhiều khách hàng chấm dứt hợp đồng và Hứa Minh Tuyên từ chức, tất cả đều là chủ ý của anh.
Anh muốn để người Đông Lăng biết, anh không phải chỉ đang diễn kịch, mã đã thực sự ly hôn với Dương ninh Vân, hơn nữa còn lôi kéo khách hàng để trả thù Dương Ninh Vân, để người Đông Lăng cho rằng Dương Ninh Vân đã không còn giá trị lợi dụng. Như vậy sẽ không gây nguy hiểm gì cho cô, cô có thể an toàn hơn. “Nhưng em… không muốn làm bạn bè với anh, bởi vì nhìn thấy anh. Em liền.
Khi cô nói ra câu này, giọng cô trở nên nghẹn ngào, nhanh chóng quay đầu đi, không muốn anh nhìn thấy mặt yếu đuối của mình. “Xin lỗi, anh…đến ký hợp đồng, đi đầu kí đây?”
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng Trần Hoàng Thiên cảm thấy rất đau khổ, nhưng vì sự an toàn của cô, anh nhất định phải làm như vậy. “Tới phòng tài chính kỷ. Dương ninh Vân nói.
Trần Hoàng Thiên lên tiếng trả lời, quay người rời đi. “Ra ngoài nhớ đóng hộ cửa, cảm ơn. “Được.”
Trần Hoàng Thiên đóng của, Dương Ninh Vân lại bật khóc.
Đến bây giờ mới hiểu, yêu một người, sau khi chia tay, sẽ đau khổ đến như vậy, sẽ khiến người ta khó chịu đến như vậy!
Một tháng sau, việc buôn bán của Dương Ninh Vân rơi vào khủng hoảng.
Rất nhiều hàng hóa không thể bán ra thị trường, đặc biệt là số thực phẩm nhập vào trước đây, nếu như tình trạng này tiếp tục kéo dài, sản phẩm hết hạn sử dụng thì tổn thất vô cùng lớn.
Để có thể tìm được một số nhà phân phối lớn, Dương Ninh Vân đã cử rất nhiều nhân viên đi tìm khách hàng, thậm chí cô cũng tự mình đi đến Hoa Hạ, đến khu chợ buôn bán thực phẩm lớn nhất của Hoa Hạ để lôi kéo khách hàng.
Hai ngày sau.
Trần Hoàng Thiên nhận được điện thoại của Phan Thế Hùng, nói rằng khu chợ buôn bán dược liệu Hoa Hạ đột nhiên phát hiện ra rất nhiều dược liệu hơn một chăm năm, muốn anh tới kiểm tra hàng.
Trần Hoàng Thiên ngay lập tức lái xe đến Hoa Hạ