Giang Hào đang lúc tập trung thì lại bị cắt ngang nên cực kì tức giận, kết quả là tên chồng trước của Dương Ninh Vân này không chỉ làm hỏng việc của gã ta, còn dám mắng gã ta, lại còn muốn xông tới đánh gã anh ta, không thể chấp nhận được! “Mẹ nhà mày! Xem tao có đánh chết mày không!”
Cơn tức của Giang Hào rất lớn, siết chặt tay lao về phía Trần Hoàng Thiên, tung một đấm nhắm thẳng vào gáy Trần Hoàng Thiên. Ai ngờ nắm đấm vừa vung ra thì nắm tay Trần Hoàng Thiên cũng gần như cùng lúc đó nên lên mặt gã ta. “A!”
Giang Hào gào lên thảm thiết, ngã mạnh xuống đất phát ra một tiếng “Bịch” như xác chết. Đầu bị đánh đến mức xuất huyết, mũi cũng bị một đấm đó đánh lõm, mỗi rách ra, răng cửa trên dưới cũng bay sạch.
Giang Hào bụm miệng, đau đến mức khóc không thành tiếng, cơ thể run lẩy bẩy cong lại như con tôm, đau đớn đến mức nào chỉ có bản thân gã ta là rõ nhất. “Cậu Giang!”
Thanh niên cầm điện thoại chụp ảnh kia hét lên sợ hãi, chạy về phía Giang Hào, thấy chỗ tay Giang Hào đang bịt miệng toàn là máu, đăng sau gáy cũng có máu tươi chảy ra, cậu ta lập tức trở nên nóng nảy, đứng bật dậy gào lên với Trần Hoàng Thiên: “Thằng ranh con này, mày chết chắc rồi. Cậu Giang chính là cháu trai cả của một gia tộc lớn nhất nhì, ông Giang thương cháu trai cả nhất, mày dám đánh anh ấy thành ra thế này, nhà họ Giang nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu, sẽ khiến cho mày chết rất thế thảm!”
Dương Ninh Vân nghe thế mới ngừng khóc nhìn sang. Nhưng lúc cô thấy Giang Hào nằm trên mặt đất, bàn tay bụm mặt đầy máu me, cô giật mình kinh ngạc như bị điện giật. “Xong rồi! Xong rồi!”
Trái tim cô như rơi xuống vực sâu không đáy. Nhà họ Giang còn lợi hại hơn, còn quyền lực hơn so với nhà họ Trần đó! Nhà họ Trần có thể tra tấn khiến Trần Hoàng Thiên sống không bằng chết, mà Giang Hào còn bị Trần Hoàng Thiên đánh thành thế này, nhà họ Giang mà tới hỏi tội chẳng phải là muốn cái mạng của Trần Hoàng Thiên luôn hay sao? “Mày là cái thá gì mà cũng dám uy hiếp tao?” Trần Hoàng Thiên bị cơn giận làm nóng đầu, mặc kệ nhà họ Giang nhà họ Hà gì đó, một phát tóm lấy cổ thanh niên kia, cướp di động của cậu ta. Sau khi xem xong video cậu ta quay, Trần Hoàng Thiên rốt cuộc đã hiểu. khiến anh cảm thấy may mắn là Dương Ninh Vân không tự nguyện. khiến anh căm tức là Giang Hào không quan tâm đến sự phản kháng của Dương Ninh Vân, dám làm vậy với cô.
Bop!
Cái điện thoại di động bị anh ném vỡ tan, thanh niên kia cũng bị anh bẻ gãy cổ ném xuống đất. Sau đó anh nhìn chằm chằm Giang Hào, nghiến răng rít ra từng chữ: “Mày mẹ nó đáng chết!”
Vừa dứt lời anh đã nhấc chân, muốn giẫm vỡ đầu Giang Hào. “Đừng mà!” Dương Ninh Vân lập tức lao tới ngăn trước mặt Trần Hoàng Thiên, hét lên sợ hãi: “Anh không thể giết gã ta được!” “Gã ta làm vậy với em mà em còn muốn cứu gã làm gì nữa?” Trần Hoàng Thiên giận dữ gào lên.
Dương Ninh Vân cũng tức giận đáp trả: “Nếu gã không cứu em thì em cũng bị người khác mang vào phòng, có lẽ còn bị cưỡng bức rồi. Lúc đó anh đang ở đâu hả? Có phải đang sa đọa cùng với người phụ nữ khác không? Anh có thể sa đọa với người phụ nữ khác, sao em không thể sa đọa với người đàn ông khác chứ? Anh lấy tư cách gì đòi đánh chết gã ta đây!”
Cô không cảm thấy tức giận vì Trần Hoàng Thiên tới cứu cô muộn, cô tức là tức Trần Hoàng Thiên ở cùng với người phụ nữ khác. “Anh biết em bị cưỡng ép chứ không phải tự nguyện, hơn nữa anh sa đọa với người phụ nữ khác bao giờ?” Trần Hoàng Thiên đã xem hết video trong điện thoại, biết Dương Ninh Vân chỉ đang nói lấy thôi. Nhưng điều khiển anh thấy khó hiểu là anh có sa đọa với người phụ nữ khác bao giờ đâu, sao cô lại nghi ngờ anh chứ? “Anh còn định lừa em nữa sao, chính mắt em thấy rồi, Ngụy Nhật Anh cũng thấy, anh tưởng em là đồ ngốc đấy à?” Dương Ninh Vân quát lên, nước mắt ứa ra.
Trần Hoàng Thiên bối rối, anh nhìn Ngụy Nhật Anh, thấy cô ôm nội y tới mặc lên người Dương Ninh Vân xong mới gật đầu với Trần Hoàng Thiên: “Em với tổng giám đốc Dương đều thấy, anh đừng lừa dối tổng giám đốc Dương nữa, thật ra anh cũng là đồ đều cáng.”
Trần Hoàng Thiên không nói nên lời. Sao anh lại thành đồ đều cảng vậy? Anh vẫn luôn luôn yêu Ninh Vân, trừ lần với Phương Thanh Vân ra anh không hề làm gì có lỗi với Ninh Vân mà! Anh cảm thấy vô cùng khó hiểu. “Đợi lát nữa chúng ta sẽ từ từ giải quyết mọi hiểu lầm, em cứ tránh ra trước đã, để anh đánh chết gã súc sinh này.” Trần Hoàng Thiên hòa hoãn nói. “Gã ta làm vậy với em là sai, nhưng dù sao gã cũng đã cứu em, còn cứu cả Ngụy Nhật Anh, sao anh cứ nhất định đòi đánh chết gã chứ!” Dương Ninh Vân cảm thấy anh rất vô lý.
Ngụy Nhật Anh ngơ ngác: “Tổng giám đốc Dương, anh Thiên mới là người cứu em, không phải gã ta cứu em đâu” “Gì cơ?” Dương Ninh Vân ngạc nhiên: “Em chắc chắn là Trần Hoàng Thiên cứu em chứ không phải người của
Giang Hào cứu em sao?” “Chắc chắn ạ, cực kì chắc chắn luôn!” Ngụy Nhật Anh gật đầu thật mạnh: “Tên Lưu Cẩn kia đổ rất nhiều rượu vào miệng với trên người em, còn định lỗi em vào nhà vệ sinh nữa. Chính anh Thiên đã lao vào đánh ngã Lưu Cẩn, còn trừng trị đám người Đường Tuấn Vũ nên em mới có thể thoát khỏi nơi nguy hiểm đó. Trừ anh Thiên ra thì không có ai tới cứu em cả” “Cái gì!” Dương Ninh Vân sợ hãi: “Anh ấy đánh đám người Lưu Cẩn, Đường Tuấn Vũ sao?”
Ngụy Nhật Anh gật gật đầu. “Đánh nghiêm trọng không?” Dương Ninh Vân run run
Ngụy Nhật Anh lại gật gật đầu tiếp: “Nghiêm trọng lắm đó, Đường Tuấn Vũ bị anh Thiên chém đứt mất một tay. Dương Ninh Vân suýt nữa thì ngất luôn. Ngay sau đó cô quay ra quát Trần Hoàng Thiên: “Sao anh lại nặng tay như vậy, đám người đó đều là cậu chủ của mấy nhà quyền thế đấy, anh làm bọn họ bị thương nặng như thế, lại còn đánh Giang Hào thành thế này, nếu ba mẹ bọn họ mà trả thù anh thì còn kinh khủng hơn gấp trăm lần so với nhà họ Trần trả thù anh đấy, anh có biết hay không hả!” “Anh không sợ.” Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Anh chỉ cần biết, kẻ nào ức hiếp em anh sẽ trừng phạt thật nặng những kẻ đó, bởi vì chính anh cũng không đành lòng ăn hiếp em, nên anh càng không cho phép bất kì ai ức hiếp em.” “Hu hu..” Dương Ninh Vân nghe Trần Hoàng Thiên nói vậy thì không giận nổi nữa, ôm mặt khóc ầm lên. Rốt cuộc anh vẫn yêu cô, vẫn đối với cô cực kì tốt, là chính cô làm liên lụy đến anh, làm mất lòng nhiều con cháu nhà có quyền có thể như vậy. Cô đúng là đồ ăn hại l “Bà xã đừng khóc nữa, cũng đừng có sợ gì cả. Không sao đâu.” Trần Hoàng Thiên ôm chặt Dương Ninh Vân vào lòng an ủi. “Ai là bà xã của anh, buông ra mau” Dương Ninh Vân vừa khóc vừa đấm vào lưng Trần Hoàng Thiên, nhưng cô cũng không giãy dụa gì. “Anh chưa cưới, em chưa gả, em vẫn là bà xã của anh, chúng ta tái hôn được không?” Trần Hoàng Thiên dịu dàng hỏi. “Ai thèm tái hôn với anh. Anh đã có người phụ nữ khác rồi, đi mà kết hôn với người phụ nữ kia ấy, em không thèm tái hôn với anh. Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng cô thật ra rất muốn tái hôn với anh, chỉ là vẫn không vượt qua được chuyện Trần Hoàng Thiên vụng trộm. “Chúng ta về trước đi, từ từ tháo gỡ hiểu lầm, anh sẽ giải quyết hết những hiểu lầm của em về anh.
Trần Hoàng Thiên bế Dương Ninh Vân lên theo kiểu công chúa, hung tợn đạp Giang Hào một cái, rồi mới gọi Ngụy Nhật Anh đi theo.
Quay về khách sạn Viễn Dương, Trần Hoàng Thiên dùng nhẫn Ma Hoàng mở cho Ngụy Nhật Anh một gian phòng tổng thống miễn phí, cũng yêu cầu khách sạn mang cho Ngụy Nhật Anh và Dương Ninh Vân hai bộ đồng phục sạch sẽ. Quần áo của hai người đều rách nát hết rồi, mà đêm muộn thế này cũng không còn chỗ nào bán cả, đành mặc tạm trước vậy.
Vừa trở về phòng tổng thống, Trần Hoàng Thiên đặt Dương Ninh Vân vào bồn tắm lớn, giúp cô tắm rửa sạch sẽ. Dương Ninh Vân không phản kháng, nhưng cô vẫn mím chặt miệng, nhìn Trần Hoàng Thiên bằng ánh mắt hết sức phức tạp.
Anh vẫn tốt như trước đây, vẫn dịu dàng như thế, không hề thay đổi chút nào. Có phải anh cũng đối xử như vậy với những người phụ nữ khác không?
Cô nhớ lại chuyện ở biệt thự số một, người phụ nữ kia bóp lưng cho Trần Hoàng Thiên. Rồi đêm nay lại thấy người phụ nữ kia đi ra khỏi khách sạn cùng anh, trái tim cô cực kì khó chịu.
Cũng vì cô quá yêu anh nên mới không tha thứ được việc anh có bất kì một vết nhơ nào, chuyện lần đó của Phương Thanh Vân cô có thể tha thứ cho anh, nhưng lần này cô không muốn tha thứ nữa. Nếu cứ mãi tha thứ cho anh thì chẳng khác nào đang dung túng cho anh làm sai.
Tầm rửa sạch sẽ xong, Trần Hoàng Thiên bế Dương Ninh Vân ra, dùng khăn tắm bọc cô lại rồi đặt lên giường. Lúc này anh mới ngồi xuống mép giường, cười dịu dàng hỏi: “Bà xã, anh nghĩ giữa chúng ta đang có điều hiểu lầm. Em và Ngụy Nhật Anh nhìn thấy anh sa đọa với người phụ nữ khác ở đâu, em nói cho anh nghe thử xem đó có phải là anh thật không.”
Dương Ninh Vân túm một cái gối ném về phía Trần Hoàng Thiên, cô tức giận thở phì phò, không nói năng gì giật luôn cả khăn tắm ném vào mặt Trần Hoàng Thiên, tung chăn nằm vật xuống ngủ luôn.
Trần Hoàng Thiên cười khổ, ngửi ngửi khăn tắm, không làm phiền Dương Ninh Vân vì anh biết cô còn đang say rượu, để cô nghỉ ngơi thật tốt rồi mai lại nói chuyện sau.
Vì thế anh vào nhà vệ sinh, giặt sạch sẽ quần áo Dương Ninh Vân thay ra, sau đó nhân lúc Dương Ninh Vân ngủ, anh lén lút chui vào chăn ôm cô ngủ cùng.
Đã lâu lắm rồi anh không ôm cô ngủ, cảm giác này thật tốt
Cùng lúc đó, ở trong bệnh viện.
Bên ngoài phòng cấp cứu có một đám người tụ tập lại với nhau gồm toàn người già với người trung niên đang hồi hào giận dữ. “Là ai làm, ai chém đứt tay cháu trai Tuấn Vũ của tôi?” “Ai dám đá cháu trai Lưu Cần của tôi bị thương nặng như vậy?” “Ai đánh con trai tôi suýt nữa thì vỡ đầu?”
Ông nội của Đường Tuấn Vũ, ông nội của Lưu Cẩn, ba của Hoàng Hải Tùng, một đám người cực kì tức giận, nghiến răng nghiến lợi gào thét. “Tên là gì thì cháu không biết, chỉ biết là do chồng của chủ tịch công ty thương mại quốc tế Hoa Tây mới mở đó làm, gã đó có nhẫn Ma Hoàng trong tay. Cậu Đỗ muốn cứu cậu Đường cũng không được.” Cao Di nói. “Người của anh Đỗ?”
Đám người ông cụ Lưu nhíu mày.
Đường Vạn Hiên tức giận thở hồng hộc: “Có nhẫn Ma Hoàng thì giỏi lắm à? Đỗ Văn Mạnh thấy tôi cũng phải nể mặt vài phần, chỉ nhờ vào cái nhẫn Ma Hoàng thì chắc chắc tên đó không có thực lực bằng Đỗ Văn Mạnh, nếu không cũng không cần phải lấy cái nhẫn Ma Hoàng đó ra khoe khoang ra vẻ. Nói cho bác biết, mấy đứa làm cái gì mà để tên đó ra tay làm chuyện độc ác thế này!” “Chuyện này… Cao Di ấp úng. “Nói mau!” Đường Vạn Hiên quát.
Cao Di sợ hãi nói nhanh: “Vợ của tên đó là Dương Ninh Vân, rất đẹp, cô ta nói chuyện làm ăn với bọn cháu, cháu kí với cô ta một hợp đồng hai mươi nghìn tấn vật liệu thép, cậu Hoàng cũng cho một hợp đồng hai mươi nghìn tấn, cậu Đường hào phóng hơn, cho cô ta một hợp đồng năm mươi nghìn tấn. Cô ta rất vui, thấy kiếm được từ bọn cháu nên có ý dùng thân thể để cảm ơn cậu Đường. Vốn cậu Đường bảo là không cần, nhưng mà cô ta cử nhất định đòi lấy thân báo đáp, cậu Đường chẳng còn cách nào khác nên đồng ý, ai ngờ chồng cô ta biết chuyện, vừa lao vào đã hãm dọa đuổi đánh mọi người. “Thật đáng giận! Rất đáng giận!
Đám người Đường Vạn Hiên tức muốn nổ phổi.
Đúng lúc này, một giọng nói tức giận vang lên: “Có chuyện gì xảy ra với cháu trai Giang Hào của tôi để đến mức nguy hiểm cả tính mạng thế này, mau nói cho tôi biết!”