Từ khi Dương Thiên Minh qua đời, bây giờ toàn bộ Lam Hoa, chỉ có hai người phụ nữ có thể khiến Trần Hoàng Thiên lo lắng.
Phương Thanh Vân và Dương Ninh Vân!
Nếu một trong hai người bị tai nạn, anh không thể chịu đựng được.
Vì vậy, khi Đỗ Nhã Lam bảo anh bình tĩnh, điều đầu tiên anh nghĩ đến là một trong hai người phụ nữ anh quan tâm nhất gặp tai nạn, khiến tim anh như thắt lại trong cổ họng. “Trần Hoàng Thiên, đừng kích động. Mọi chuyện không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu.”
Đỗ Nhã Lam nhanh chóng bảo Trần Hoàng Thiên bình tĩnh lại.
Trần Hoàng Thiên chỉ thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Vậy đã xảy ra chuyện gì?” “Chuyện là ”
Đỗ Nhã Lam nói: “Dương Ninh Vân đã hứa sẽ kết hôn với Hàn Tử Minh. Thời điểm là vào năm sau, dường như cô ấy đã bị mê hoặc và không có thuốc chữa. “Tôi đã liên lạc với Hứa Minh Hiền. Cô ấy nói Hoàng Thiên Tuấn đã cho Dương Ninh Vân xem một đoạn video giám sát, nhưng cô ấy vẫn bị mê hoặc bởi sự quyến rũ của
Hàn Tử Minh. Cô ấy thà tin những lời của Hàn Tử Minh hơn là tin anh.” “Tôi nghĩ rằng anh đã trả giá rất nhiều cho cô ấy, nên sẽ rất buồn khi biết tin, vì vậy tôi để cho anh muốn anh bình tĩnh lại.”
Trần Hoàng Thiên nghe xong liền im lặng.
Anh ngồi trên ghế sô pha, giống như một bệnh nhân tự kỷ, không muốn nói bất cứ điều gì.
Chỉ có bản thân anh mới biết được lúc này lòng mình lạc lõng đến nhường nào, cảm giác như người mất hồn, chợt thấy thế giới này mất đi sắc màu.
Anh luôn nghĩ rằng Dương Ninh Vân sẽ sử dụng chỉ số
IQ của mình sau khi xem đoạn video camera giám sát. Cô nhất định sẽ phát hiện mình bị lừa gạt, sớm thoát khỏi vũng lầy này và không bao giờ rơi lại vào đó nữa.
Nhưng…
Cuối cùng thì anh đã đánh giá quá cao chỉ số IQ của
Hoặc có lẽ anh đã đánh giá thấp thủ đoạn của Hàn Tử
Minh.
Việc cho Dương Ninh Vân xem camera theo dõi chẳng khác nào rủ cô đi xem phim, vẫn không thể kéo cô ra khỏi vực thẳm không thể cứu vãn.
Kết hôn với kẻ thù đã giết cha mình.
Đầu không phải là vực thẳm không thể cứu vãn sao? “Tôi biết rằng anh sẽ rất buồn, rất đau lòng, tôi vốn không muốn nói với anh, nhưng tôi nghĩ anh có quyền biết và tôi cũng biết rằng anh rất bất lực trước cô ấy.”
Đỗ Nhã Lam nói sau khi thấy Trần Hoàng Thiên một lúc lâu không lên tiếng.
Sau đó, cô ấy tiếp tục: “Đừng buồn, đừng buồn, tôi biết rằng mặc dù cô ấy làm cho anh buồn, anh vẫn yêu cô ấy sâu sắc. Điều duy nhất tôi có thể làm cho anh là tìm ra chứng cứ Hàn Tử Minh hại chết ba vợ của anh, để cô ấy tỉnh ngộ và để anh không còn buồn và đau khổ nữa!” “Anh yên tâm ở Hàn Quốc đi, tin tôi, tôi sẽ giúp anh đưa cô ấy về. “Nhã Lam, đừng” Trần Hoàng Thiên vội nói: “Nguy hiểm lắm, lòng dạ của Hàn Tử Minh rất độc ác, vì không muốn bại lộ chuyện hãm hại tôi, hắn giết chết một mình Hoàng Đức Thắng không đủ, còn phải tàn sát tất cả đệ tử trong võ quán. Cô đừng điều tra, nếu để Hàn Tử Minh biết, kết cục của cô sẽ rất đau khổ”
Đỗ Nhã Lam nở nụ cười: “Tôi không sợ, ai nói tôi thích anh chứ, vì thế tôi không thể nhìn anh đau khổ được, tôi phải giúp anh vui lên.”
Trần Hoàng Thiên trong lòng cảm động.
Nếu Ninh Vân có được trái tim như của Nhã Lam, anh sẽ không phiền lòng vì điều đó. “Tôi hiểu tình cảm của cô, Nhã Lam. Cô đừng đặt mình vào tình huống nguy hiểm, tôi không muốn xảy ra chuyện gì với cô.
Anh rất chân thành.
Đỗ Nhã Lam rất vui vẻ: “Có câu nói này của anh, tôi mãn nguyện rồi. Cũng nhu anh không muốn tôi có chuyện, tôi cũng không mong anh đau lòng. Cho nên tôi phải giúp anh việc này. Bất kể nguy hiểm, tôi đều sẽ tìm ra chân tướng, để Dương Ninh Vân nhìn thấu khuôn mặt xấu xí của Hàn Tử Minh.
Tút tút…
Điện thoại đã bị ngắt. “Nhã Lam! Nhã Lam!” . Truyện Đoản Văn
Trần Hoàng Thiên hét lên hai lần.
Anh gọi lại số điện thoại của Đỗ Nhã Lam, nhưng cô đã tắt máy. “Người phụ nữ ngốc nghếch này không biết nguy hiểm, thật là…”
Trần Hoàng Thiên không biết phải nói gì.
Nhưng anh hiểu tình yêu của Đỗ Nhã Lam. “Tôi hy vọng cô được an toàn”
Nước xa không cứu được lửa gần, anh không có cách nào khác.
Điều duy nhất có thể làm là tiếp tục tu luyện, nâng cao thực lực, trở về càng sớm càng tốt để diệt trừ Hàn Bình Minh!
Vào buổi chiều, Đỗ Nhã Lam đến Đông Đô, đưa theo cả Cổ Văn Huy. Sau đó họ tìm một quán trà, thuê một phòng riêng, và bấm số của Dương Ninh Vân.
Sau vài hồi chuông, giọng nói của Dương Ninh Vân phát ra từ điện thoại: “Nhã Lam, cô đang tìm tôi à?”
Giọng cô không ấm áp cũng không lạnh lùng. Cô nhớ rằng khi Trần Hoàng Thiên hiểu lầm cô, Đỗ Nhã Lam đã đẩy cô ra khỏi Đại Nội.
Cô vẫn luôn ghi nhớ chuyện này. “Tôi muốn nói chuyện một mình với cô.” Đỗ Nhã Lam nói.
Dương Ninh Vân nở nụ cười: “Trần Hoàng Thiên phải cô tới đây?” “Không, tôi tự mình đến. Nếu cô còn nhận người bạn này, hãy đến phòng Phong Vũ, phòng trà Thiên Nhiên, tự mình đến, đừng để Hàn Tử Minh biết. Nếu cô nghi ngờ rằng tôi sẽ làm gì cô, hoặc không nhận ra người bạn này, cô đến hay không thì tùy
Tút tút…
Đỗ Nhã Lam trực tiếp cúp điện thoại.
Dương Ninh Vân im lặng.
Nghĩ đến lúc trước, cô sợ Trần Hoàng Thiên sẽ đau khổ khi đến nhà họ Trần, nên đã gọi điện cho Đỗ Nhã Lam, quả thực Đỗ Nhã Lam đã đóng vai trò rất lớn trong việc bảo vệ an toàn cho Trần Hoàng Thiên và cô.
Cô cũng nhớ ra rằng khi cô và Đỗ Nhã Lam bị một số người da đen trói lại với nhau trong khách sạn ở kinh đô, có b gài trên người khiến cô rất sợ hãi, Đỗ Nhã Lam đã an ủi và động viên cô.
Cô nghĩ đếm đủ thứ chuyện với Đỗ Nhã Lam.
Sau cùng, cô quyết định đến gặp Đỗ Nhã Lam.
Ngay khi Hàn Tử Minh không có ở đó, cô ấy đã rời khỏi công ty, lái xe đến phòng trà Thiên Nhiên.
Sau nửa giờ, cô bước vào phòng Phong Vũ. “Ngồi đi.”
Đỗ Nhã Lam chỉ vào chiếc ghế gỗ gụ đối diện bàn trà.
Dương Ninh Vân ngồi xuống. Đỗ Nhã Lam không nói gì, nhưng khéo léo pha một tách trà cho Dương Ninh Vân. “Xin mời.”
Cô ấy làm một cử chỉ xin mời.
Dương Ninh Vân không sợ bị trúng độc nên bưng tách trà lên uống.
Sau khi uống xong một bình, Đỗ Nhã Lam cười nói: “Làm sao cô có thể đồng ý kết hôn với Hàn Tử Minh? Không biết nếu làm vậy sẽ khiến Trần Hoàng Thiên đau lòng rất nhiều sao?”
Dương Ninh Vân đặt chén trà xuống, mỉm cười: “Tôi biết cô tìm tôi để hỏi chuyện này mà.” “Nói cho tôi biết tại sao?” Đỗ Nhã Lam hỏi.
Dương Ninh Vân nhẹ giọng nói: “Trần Hoàng Thiên làm tôi quá thất vọng.”
Đỗ Nhã Lam dở khóc dở cười: “Anh ấy thậm chí không cần mạng sống của mình vì cô. Anh ấy lái chiếc Cayenne đâm vào xe tải và suýt chết. Sau đó, để cứu cô, anh ấy đã không ngần ngại từ bỏ Hội sở Entertainment. Anh ấy đã trả giá rất nhiều cho cô. Cô thất vọng gì chứ?” “Anh ấy đã từng là một người đàn ông tốt, nhưng sau đó anh ấy đã thay đổi.” Dương Ninh Vân cười khổ: “Từ khi anh ấy hiểu lầm tôi mà để tôi đi, anh ấy đã thay đổi. “Trở nên rất phóng khoáng và có quan hệ tình cảm với một số phụ nữ; trở nên không phân rõ trắng đen, đổ tội cho anh Hàn, người ơn nặng như núi với tôi, trở nên độc ác và tàn nhẫn, để khiến tôi quay lại với anh ta, anh ấy không ngần ngại mua người giết anh Hàn, trở nên không cần gia đình, rõ ràng đã thoát chết nhưng không báo bình an cho tôi biết, còn đi thuê khách sạn với người phụ nữ khác, khiến tôi lo lắng trong nhiều ngày” “Anh ấy đã thay đổi. Anh ấy không còn là người như trước nữa, và người tôi yêu chính là anh ấy của trước kia. Không phải là anh ấy bây giờ. Anh ấy của ngày xưa đã chết, còn anh Hàn không chỉ tốt với tôi, còn có ơn với tôi. Anh ấy đã hỏi cưới tôi nhiều lần, tôi chỉ có thể lấy anh ấy để đền đáp công ơn của anh ấy của tôi.” “Cô có hài lòng với những câu trả lời này không?” Cô nhìn Đỗ Nhã Lam.