Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nam Cương, anh… tại sao lại đánh tôi?”


Dương Bảo Trân yếu ớt hỏi, trong lòng rất sợ hãi, sợ rằng Lý Nam Cương sẽ qua cầu rút ván mà giết cô ta.


Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu như qua cầu rút ván, cũng không phải vào lúc này, bởi vì quyền giám hộ còn chưa chiếm được, tài sản của nhà họ Triệu cũng chưa lấy được, cho nên anh ta không nên qua cầu rút ván vào lúc này. “Tại sao lại đánh cô à, trong lòng cô không biết sao?”


Lý Nam Cương quát lên.


Dương Bảo Trân ngẩn người, rụt rè nói: “Tôi… có phải là đã làm gì sai?” “Cô nói sai rồi!”


Lý Nam Cương gần như rống lên. Dương Bảo Trân và Lý Tú Lam nhìn nhau, không biết rằng đã nói sai câu nào.


Thế là Lý Tú Lam cười nịnh nọt hỏi: “Nam Cương, Bảo Trân nói sai cái gì, cậu cứ nói ra đi, chúng ta lần sau sẽ không tái phạm nữa”


Lý Nam Cương tức giận nói: “Tôi đã nhắc nhở hai người từ lâu rồi, không được phép nhắc tới cái chết của Trần Long Vũ nữa, nhất là khi ở bên ngoài, nhất định không được nói ra nửa chữ!” “Nhưng cô ta thì sao? Đắc ý vênh váo, coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai, ban nãy nếu như tôi không ngắt lời cô ta, cô ta đã nói ra việc lão Ngô giết Trần Long Vũ rồi” “Nếu để người khác nghe thấy rồi truyền đến gia tộc Rothschild bên đó, mấy người có biết nó sẽ gây ra cho tôi bao nhiêu rắc rối không?” “Hu hu hu…”


Lúc này Dương Bảo Trân mới nhận ra mình đã làm sai điều gì, cô ta lập tức bật khóc: “Nam Cương, tới xin lỗi, lúc đó tôi thực sự quá đắc ý, sau này tôi sẽ giữ mồm giữ miệng, tuyệt đối không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa, anh có thể tha thứ cho tôi lần này được không?”


Nói rồi, toàn bộ cơ thể cô ta đều dính chặt vào Lý Nam Cương.


Nói cho cùng thì Lý Nam Cương vẫn không chịu nổi chiêu này, lập tức nản lòng, nói chuyện với giọng nói đã dịu đi một chút: “Hãy nhớ bài học của ngày hôm nay, sau này không bao giờ được phép đề cập đến chuyện này, đừng có quên đấy, nếu còn có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ giết cả hai người diệt khẩu!” “Vâng vâng vâng, chúng tôi nhất định sẽ nhớ kỹ, không bao giờ nhắc tới nữa!”


Lý Tú Lam lại gật đầu lia lịa, bà ta toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng giục: “Bảo Trân, mau hầu hạ cậu Lý cho tốt, để cậu ấy không còn tức giận nữa.


Nói xong, bà ta ôm lấy Tuấn Vũ rời khỏi phòng. Lúc này, bên trong xe RollsRoyce.


Răng rắc!


Trần Viễn Khải sau khi nghe xong cuộc nói chuyện này. vẻ mặt âm trầm đến mức có thể vắt được ra sương, hai tay nằm chặt thành quyền, xương khớp phát ra tiếng như tiếng nő.


Vào lúc này, cuối cùng ông ta cũng biết hung thủ thực sự đã giết chết con trai mình là all “Bây giờ đã không còn nghi ngờ tôi nữa rồi đúng không thấy Trần Hoàng Thiên thảo tại nghe ra và nhân Trần Viễn Khai


Tôi biết rồi” .


Trần Viễn Khải gật gật đầu: “Cảm ơn anh đã cho tối biết hung thủ thực sự đã giết chết Cảnh Long”


Nói xong, ông ta đột ngột đẩy cửa bước ra khỏi xe, nóng lòng muốn xé xác tên hung thủ thành nhiều mảnh “Ông chờ chút đã ”


Trần Hoàng Thiên nhanh chóng kéo lấy ông ta: “Đừng hấp tấp. Tuấn Vũ nhà chúng tôi vẫn đang nằm trong tay bọn họ, đợi tôi lấy được lại Tuấn Vũ một cách an toàn, ống muốn ra tay như thế nào tôi cũng sẽ không ngăn cản, kéo Tuấn Vũi hại chết


Tiền Viễn Khái một người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, biết cảm giác đó là khó chịu nhất, liền gật đầu nói: “Được rõ, anh cứ nói xem lấy lại thăng bé kia như thế nào đi”


Trần Hoàng Thiên bày tỏ suy nghĩ của mình sau khi được sự đồng ý của Trần Viễn Khải, một nhóm người trong số họ đã vào khách sạn Hào Đốn, sử dụng một chút quan hệ liên tra ra số phòng nơi Lý Nam Cương và những người khác ở, sau đó đi lên tầng.


Đám người Trần Hoàng Thiên nấp ở lối đi, Mieko giả làm di dọn vệ sinh, gõ cửa phòng Lý Tú Lam sau đó đi vào. Một lúc sai Mieko ôm Tuấn Vũ sải bước nhanh như bày ra ngoài.


Lý Tú Lam hét lên theo sau. “Tuấn Vũ bị cướp đi rồi, bắt lấy cô ta, cướp Tuấn Vũ lại!”


Khi giọng nói của Lý Tú Lam vang lên.


Hai người đàn ông trung niên canh giữ bên ngoài cửa phòng của Lý Nam Cương lập tức đuổi theo Mieko, vừa đuổi theo vừa hét lên: “Ả đàn bà đáng chết, còn không đứng lại thì sẽ giết cô!”


Lý Nam Cương và Dương Bảo Trân đang chuẩn bị mây mưa một trận, bọn họ nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lập tức mặc quần áo lộn xộn lao ra ngoài.


Đám cao thủ lão Ngô ở một phòng khác cũng chạy ra ngoài.


Ngay khi hai người đàn ông trung niên sắp đuổi kịp Mieko, đám người Trần Hoàng Thiên từ góc lối rẽ xông ra.


Miyazaki ngay lập tức nhón mũi chân, lao ra phía sau


Mieko, hai tay ấn lên lên đầu hai người đàn ông trung niên.


Răng rắc!


Hai người đàn ông trung niên lập tức bị bẻ gãy cổ.


Còn Mieko cũng ôm Tuấn Vũ bị dọa cho phát khóc chạy tới trước mặt Trần Hoàng Thiên, đưa Tuấn Vũ cho Dương Thiên Mạnh, Miyazaki cũng quay trở lại.


Lúc này, Lý Tú Lam mới nhìn thấy Trần Hoàng Thiên, giống như nhìn thấy ma, kinh hãi hét lên: “Anh, anh, anh… không phải là đã chết rồi sao, tại sao lại xuất hiện ở đây?” Trần Hoàng Thiên cười lạnh: “Nếu không giả chết, thì đúng thật là không câu được mấy con cá lớn các người.


Cải gì?


Giả chết?


Câu cá?


Chuyện gì đã xảy ra vậy?


Lý Tú Lam, Dương Bảo Trân và Lý Nam Cương đều chẳng hiểu gì cả.


Nhưng ngay sau đó, Lý Tú Lam liền gân giọng chửi bởi: “Lại giả chết với chúng tôi, tôi hỏi anh rốt cuộc anh có ý gì, có tin là người của Nam Cương sẽ chém chết anh, để anh chết giả biến thành chết thật hay không!”


Trần Hoàng Thiên cười ha ha: “Bà cứ bảo anh ta thử xem.” “Nam Cương, anh ta khiêu khích cậu, mau cho người giết anh ta đi!” Lý Tú Lam hét lên. “Câm miệng!”


Lý Nam Cương quát một tiếng, nhìn Trần Hoàng Thiên rồi hỏi: “Anh chơi như vậy là có mục đích gì?”


Trần Hoàng Thiên nói: “Không chơi như vậy, làm sao có thể biết được anh là người thực sự đứng đằng sau vụ sát hại Trần Long Vũ?”


Sau khi lời này vừa nói ra, đám người Lỹ Hạo Nam đều ngây dại.


Nhưng ngay sau đó, Lý Nam Cương liền tức giận nói: “Anh nói vớ vẩn, chúng tôi giết Trần Long Vũ khi nào, đừng có ngậm máu phun người, Trần Long Vũ rõ ràng là bị anh giết, đừng đó đổ vạ cho tôi!” “Hừ!”


Trần Viễn Khải hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chết đến nơi rồi còn dám mạnh miệng, trong tã của đứa trẻ có đặt máy nghe lén, tôi đã nghe được rất rõ ràng cuộc nói chuyện vừa rồi, con trai Cảnh Long của tôi đã bị anh cho người sát hại dã man! ” “Này này này…


Lý Nam Cương và những người khác đều chết lặng khi nghe điều này. Lúc này mới nhận ra được đạo cao một thước ma cao một trượng, chơi qua chơi lại kéo luôn chính mình vào tròng. “Ông ông… là bố của Trần Long Vũ? Không phải ông đã rời đi rồi sao, sao ông lại ở đây?” Lý Nam Cương kinh hãi hỏi.


Trần Viễn Khải tức giận nói: “Tôi đang hợp tác với Trần Hoàng Thiên để câu cá, hung thủ thực sự đã sát hại con trai tôi vẫn chưa được tìm ra, anh nghĩ rằng tôi sẽ rời khỏi Lam Hoa sao?” “Hãy nói cho tôi biết tại sao lại giết con trai tôi, nó đã đắc tội anh chỗ nào, tại sao lại giết nó một cách dã man như vậy, tại sao hả!”


Nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Trần Viễn Khải, Lý


Nam Cương không ngừng nuốt nước bọt một cách điện cuồng.


Trần Khả Di đột nhiên nói: “Bố, con nhớ ra rồi, hình như con đã nhìn thấy anh ta tại buổi đấu giá tài sản của gia tộc họ Triệu ở Thần Đô, nhưng con và anh trai đều không hề đắc tội anh ta, cũng không biết tại sao anh ta lại giết hại anh trai tàn nhẫn như vậy!” “Bởi vì anh ta muốn tay không bắt sói, lại không dám trực tiếp ra tay với tôi, anh liền lợi dụng thế lực của gia tộc Rothschild của các ông để giết tôi, bọn họ có thể lấy được Tuấn Vũ sau đó lấy tài sản của nhà họ Triệu một cách miễn phí, vì vậy họ đã giết Trần Long Vũ để gia họa cho tôi, “Trần Hoàng Thiên nói.


Trần Viễn Khải điên lên ngay lập tức, nghiêm giọng quát: “Tất cả những người có mặt ở đây, giết hết bọn chúng tôi, không tha cho ai cả, tôi muốn tất cả bọn chúng phải chết, chôn cùng với con trai Cảnh Long của tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK