Một nữ sinh trung học tên Trương Dinh chế nhạo: “Đây là buổi đấu giá mùa thu hàng năm của Đô Thành, mỗi năm tổ chức một lần. Vật phẩm đấu giả đều là đồ tốt. Chỉ những người có tài sản hơn một tỷ đồng mới đủ tư cách nhận được lời mời tham gia đấu giá. “Theo tôi biết, nhà họ Trần không gọi anh trở về. Sau ba năm xa nhà họ Trần, cậu có tài sản giá hơn một tỷ sao?” “Hay là do anh làm việc ở đây, thấy buffet ở đây ngon nên lén ăn?”
Cô lại nhìn Trần Hoàng Thiên với sự dò xét. Anh mặc một bộ vest, không phải thương hiệu quốc tế lớn gì, mà là bộ đồ của nhân viên. “Trương Dinh, lời cậu nói rất đúng, tôi còn đang chán nản làm sao cậu ta lại có thể tới chỗ này này. Nghe cậu nói như vậy, cậu ấy thực sự có thể đang làm việc ở đây!” Một cô gái tên Tổ Cầm che miệng cười.
Một số nam nữ khác không khỏi bật cười, mặc dù không học cùng lớp với Trần Hoàng Thiên, nhưng họ đều biết Trần Hoàng Thiên là cậu ba rác rưởi của nhà họ Trần vì học chung trường.
Trần Hoàng Thiên phớt lờ họ và bắt đầu bữa tiệc buffet. Anh chọn món mà Dương Ninh Vân thích ăn. Nhưng thành thật mà nói, anh thực sự không biết rằng mình sẽ cần hơn một tỷ tài sản để tham gia cuộc đấu giá mùa thu này. Thiệp mời của anh là do anh trai Chu Kình
Thượng lấy cho. “Anh ấy không phải là nhân viên của trung tâm hội nghị và triển lãm của chúng ta. Lúc này, một thiếu nữ cao ráo xinh đẹp bước tới nói. “Hải Linh, cậu đến rồi!”
Trương Dinh, Tô Cầm, và các cô gái đều chạy về phía cô gái kia. Họ vây quanh Hải Linh như một ngôi sao nổi tiếng. “Hải Linh, mấy năm nay qua nước Anh không thấy, cậu càng ngày càng xinh đẹp.” Lưu Khải Thâm không khỏi nuốt nước bọt mà phun ra câu nói.
Đám thanh niên trẻ cũng khen ngợi. “Đúng nhỉ?”
Chu Hải Linh rất vui vẻ khi được khen ngợi, trên mặt cô tràn đầy nụ cười kiêu ngạo. Cô rất tự tin ngoại hình và gương mặt của mình, không thể gọi là chim sa cá lặn,. nhưng danh hiệu mỹ nhân vẫn rất xứng đáng. “Hải Linh, cậu bảo là cậu ta không phải là nhân viên của Trung tâm Hội nghị và Triển lãm, thật hay giả vậy?” Tô Cầm chỉ vào Trần Hoàng Thiên hỏi. “Tất nhiên là thật”
Chu Hải Linh nói: “Trung tâm hội nghị và triển lãm này do nhà tôi mở. Tôi đã về nước hơn một tháng rồi. Bây giờ là phó chủ tịch tập đoàn Chu Thị. Tất nhiên tôi biết rõ không có nhân viên nào tên Trần Hoàng Thiên trong tập đoàn Chu Thị rồi.” “Sau cậu ta lị vào được?” Trương Dinh cau mày hỏi: “Hải Linh, có tên Trần Hoàng Thiên trong danh sách buổi đấu giá mời tới không? “Chuyện này thì tôi không biết. Chúng tôi chỉ cung cấp địa điểm, không quan tâm đến thư mời.” Chu Hải Linh lắc lắc đầu. “Không cần nói, tôi cũng biết cậu ta vào bằng cách nào.” Lưu Khải Thâm đột nhiên nở nụ cười: “Cậu nhìn này, cậu ta lấy hai suất buffet, có lẽ là không tới đây một mình, mà là hai người. Người đó hẳn là ông chủ của cậu ta. Tới đây để xách túi cho ông chủ, làm người hầu cho người ta rồi.” “Ha ha!”
Sau khi anh ta nói như vậy, mọi người đều cười. “Tôi còn tưởng rằng cậu ta có tài sản tỷ phú, được mời tới đây đó!” “Hóa ra là em trai xách túi cho ông chủ!” “Tuy là thân phận còn rất khiêm tốn, nhưng cũng không tệ lắm, ba năm là có thể xách túi cho ông chủ tỷ phút là cũng giỏi lắm rồi.”
Mọi người chế nhạo anh ấy từng câu một.
Lúc này Trần Hoàng Thiên đã chuẩn bị xong hai phần buffet, chuẩn bị trở về chỗ ngồi. “Trần Hoàng Thiên, tôi không gặp cậu đã hơn ba năm, tôi thấy cậu đã đẹp trai hơn trước rồi đó. Cậu đã tìm được đối tượng chưa?” Chu Hải Linh đột nhiên đi tới, cười hỏi.
Khi còn học trung học, cô ấy cảm thấy Trần Hoàng Thiên rất đẹp trai và cô rất thích anh ấy. Nhưng Trần Hoàng Thiên đối với cô ấy lại không nóng không lạnh mà đối xử rất tốt với Phương Thanh Vân. Điều này khiến cô ấy không hài lòng.
Bây giờ Trần Hoàng Thiên đã trở thành cậu em nhỏ xách túi, tất nhiên cô phải mỉa mai anh.
Bởi vì cô biết rằng Phương Thanh Vân đã trở thành chủ tịch chi nhánh Lĩnh Nam của tập đoàn Cửu Đỉnh. Vả lại, chủ tịch của tập đoàn Cửu Đỉnh, chỉ những người thừa kế của nhà họ Trần mới đủ tư cách kết hôn, còn Trần Hoàng Thiên thì không.
Vì vậy, việc Trần Hoàng Thiên và Phương Thanh Vân ở bên nhau là điều không thể nào. “Hồi xưa đối xử lạnh nhạt với tôi, lại không thích tôi. Bây giờ cậu là người xách túi nên tôi mới xem thường cậu. Cậu không thể lấy được Phương Thanh Vân. Tôi đoán là không có đối tượng đầu. Nếu có, hẳn là một cô gái đi làm công”
Cô thầm tự hào đắc ý. “Tôi đã có vợ rồi. Còn cậu thì sao, cậu đã có gia đình chưa?” Trần Hoàng Thiên cười, Chu Hải Linh không bắt nạt anh, vì vậy anh có thái độ khá tốt với cô. “Cái gì? Có vợ rồi à?”
Chu Hải Linh, Tô Cầm và những người khác đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Họ trạc tuổi Trần Hoàng Thiên nhưng vẫn chưa kết hôn. Trần Hoàng Thiên một tên rác rưởi bị gãy cơ và gần tay chân lại tìm được vợ sớm như vậy? “Trần Hoàng Thiên cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi. Kết hôn không phải là chuyện bình thường sao? Con nhà nghèo đã sớm tảo tần. Trần Hoàng Thiên không có cha mẹ mà còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần. Cậu ấy là một người đàn ông nghèo thực sự. Kết hôn ở tuổi này cũng là để nối dõi tông đường, tiếp tục hương hỏa mà thôi”Lưu Khải Thâm cười. “Có lý!”
Mọi người đều gật đầu. “Tôi còn chưa kết hôn. Chu Hải Linh lắc đầu cười hỏi: “Vợ của cậu có đẹp không? Có đẹp hơn Phương Thanh Vân không? Gia cảnh của cô ấy thế nào?” “Gia cảnh thì cũng được, người Lĩnh Nam. Sống trong biệt thự, đẹp như Thanh Vân.” Trần Hoàng Thiên cười đáp. Anh vẫn rất tự tin về điều này. Vợ anh thực sự rất xinh đẹp. Hồi đó, anh ở nhà họ Dương chịu quá nhiều uất ức mà cũng không đi. Đó là vì anh không nỡ bỏ mất một người vợ xinh đẹp như vậy.
May mắn thay, sau khi trải qua mưa gió thì cuối cùng đã nhìn thấy cầu vồng. Người vợ lạnh lùng đã biết yêu anh, thương anh và chăm sóc anh. Sáng nay cô còn nói sẽ sinh em bé trong hai năm tới.
Bây giờ anh ấy đang hạnh phúc. “Chém gió thôi phải không, Trần Hoàng Thiên. Trương Dinh cười chế nhạo: “Cậu là em trai xách túi thôi, lương tháng cao nhất chắc chỉ ba mươi triệu. Vậy mà tìm được người vợ sống trong biệt thự, lại xinh đẹp như Phương Thanh Vân, cậu đang nói dối ai vậy!” “Cậu không tin tôi cũng không có cách
Trần Hoàng Thiên nhún vai, cầm hai đĩa thức ăn đi vòng qua Chu Hải Linh, rồi đi về phía một cái bàn ở phía sau khu đấu giá. “Xi!”
Lưu Khải Thậm chế nhạo và nói: “Người yêu trong mắt hóa Tây Thi. Cậu ta nghĩ rằng vợ mình đẹp như Phương Thanh Vân. Có lẽ chúng ta sẽ cảm thấy buồn nôn sau khi nhìn thấy cô gái đó. “Cậu Lưu nói đúng!” Tô Cầm nói: “Tôi nghĩ, chắc chắn đó phải là một người phụ nữ béo với cái đầu béo và khuôn mặt to. Không gả cho ai được nên mới gả cho cậu ta. Nếu không thì với cậu ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần và không có gì hết, tại sao lại gã cho một bà vợ sống biệt thự được?” “Có lý!”
Chu Hải Linh, Trương Dinh và những người khác gật đâu. “Đi, đi xem cậu ta xách túi cho ông chủ nào?” Lưu Khải Thâm đề nghị.
Mọi người đồng ý, và đi phía sau Trần Hoàng Thiên. Trần Hoàng Thiên trở lại chỗ ngồi, thấy Dương Ninh Vẫn đi lấy rượu vẫn chưa về nên ngồi xuống chờ, anh nhìn trái nhìn phải. “Sao, ông chủ của cậu còn chưa về à, cậu không dám ăn sao?”
Nhìn thấy Trần Hoàng Thiên đang ngồi rồi nhìn chỗ này chỗ kia, Lưu Khải Thâm không khỏi mỉm cười hỏi.
Trần Hoàng Thiên quay đầu nhìn lại, thấy đám bạn học cấp ba này không chịu giải tán. Trong lòng có hơi bất lực, đành phải nói: “Tôi đang đợi bà xã của tôi.” “Hả? Đang đợi bà xã?”
Bảy hoặc tám bạn họ đã rất ngạc nhiên.
Trần Hoàng Thiên gật đầu, quay đầu lại. “Tôi lúc này tự hỏi liệu vợ của cậu có làm tôi cảm thấy buồn nôn không. Đúng lúc vợ cậu cũng đang ở đây, tôi sẽ lấy hết can đảm để chờ xem.” Lưu Khải Thầm mong chờ điều đó. “Cậu nói xem, chúng ta có nên chuẩn bị túi rác không, nếu nên nhiều quá thì sao?” Tô Cầm che miệng cười hỏi. “Ha ha!”
Mọi người đều cười. “Không sao, nôn rồi thì tôi sẽ cho nhân viên dọn dẹp Chu Hải Linh khoanh tay trước ngực. Cô muốn xem vợ của Trần Hoàng Thiên trông như thế nào.
Cô vẫn không tin, Trần Hoàng Thiên bỏ mặc cô lại có thể tìm được một người vợ đẹp hơn mình. “Chà, vậy chúng ta sẽ chờ xem, chuẩn bị nôn mửa”
Lưu Khải Thâm trở nên hưng phấn, trong lòng nói: “Nếu như vợ của cậu xấu, hãy xem tụi tôi cười nhạo cậu thế nào.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt mong đợi của Chu Hải Linh, Lưu Khải Thâm và những người khác, một giọng nói đột nhiên vang lên. “Ông xã, xem này, em đã lấy hai cốc Lafite và hai cây kem!”
Ngay sau khi câu nói này phát ra, Chu Hải Linh, Lưu Khải Thâm và những người khác tìm kiếm tiếng nói vừa rồi. Họ chỉ thấy một người phụ nữ có mái tóc xoăn gợn sóng nhẹ, khuôn mặt trái xoan chuẩn mực, gương mặt không chê vào đầu được, đang bưng khay đi tới với nụ cười trên môi.
Cô nàng cao khoảng 1,7m, mặc áo sơ mi trắng, quần jean, hai chân thon dài thẳng tắp khiến khán giả không khỏi ngỡ ngàng!
Khi cô ấy xuất hiện, sắc mặt của Chu Hải Linh, Tô Cầm, Trương Dinh và những cô gái khác đột nhiên mờ đi. Và ánh mắt của họ đầy sự kinh ngạc, ghen tị, khó tin cùng nhiều biểu cảm phức tạp khác. “Khiếp!”
Những chàng trai chẳng hạn như Lưu Khải Thâm đã bị hóa đá ngay lập tức, với đôi mắt to hơn mắt bò. Đây là vợ của Trần Hoàng Thiên sao?
Đẹp quá đi mất!
Ngoại trừ bộ ngực không đủ lớn thì những chỗ khác đều không chê vào đâu được. Cô ấy không hề thua kém Phương Thanh Vân chút nào!
Thật sự là một cực phẩm!
Một nhan sắc tuyệt vời như vậy, sao cô ấy lại nghĩ không thông mà kết hôn với Trần Hoàng Thiên vậy? Đột nhiên, tất cả đều cảm thấy quá khó chịu
Lúc này, Dương Ninh Vân ngồi xuống bên cạnh Trần Hoàng Thiên, lấy ra hai ly rượu đỏ và hai cây kem. Cô múc một muỗng kem đưa lên miệng Trần Hoàng Thiên, cười nói: “Ông xã, ăn thử xem có ngon không. “
Trần Hoàng Thiên mở miệng, Dương Ninh Vân đút thìa vào miệng, sau đó rút ra. “Ông xã, thấy sao?” Dương Ninh Vân cười hỏi. “Ngon đó. Trần Hoàng Thiên gật đầu. “Thật không?” Dương Ninh Vân cầm lấy một thìa khác đưa lên miệng, sau đó gật đầu như tỏi nói: “Chà, ngon quá đi!
Mẹ kiếp!
Họ đang hôn nhau một cách gián tiếp! Rắc cẩu lương thế này, tôi đã ăn no luôn rồi! Lưu Khải Thâm và những người khác rống lên trong bung.
Tô Cầm, Trương Dinh và những cô gái khác cũng đang lăn tăn trong bụng.
Tại sao cô ấy lại không biết tự ái mà lại gián tiếp hôn một người đàn ông như Trần Hoàng Thiên chứ?
Cuối cùng, Lưu Khải Thâm cũng không nhịn được, vỗ vỗ vai Dương Ninh Vân hỏi: “Người đẹp, cô là vợ của Trần Hoàng Thiên sao? Thật hay giả vậy? Cô có chắc là cô không hợp tác với cậu ta để diễn xuất cho chúng tôi xem không?”