Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có thể diện! Quá là có thể diện!”


Lý Nam Cương và Lưu chưởng môn của phái Thiên Sơn đều giơ ngón tay cái lên khen ngợi.


Đặc biệt là Lý Nam Cương, chỉ xém chút nữa là quỳ xuống liếm chân Lý Tú Lam rồi, con gái lớn có tiền đồ như thế, được một cao thủ hàng đầu như Hàn Tử Minh coi trọng như vậy, bà ta Lý Tú Lam lại sẽ chẳng được lên như diều gặp gió ấy chứ. “Vậy mình mà lấy Bảo Trân, vậy thì lại chẳng phải sẽ trở thành họ hàng với Hàn Tử Minh sao?”


Nghĩ như vậy, Lý Nam Cương lập tức quay ra nhìn Dương Bảo Trân, cười hề hề hỏi: “Bảo Trân, em thấy anh như thế nào hả?”


Dương Bảo Trân rất ngưỡng mộ Dương Ninh Vân có thể được Hàn Tử Minh dắt tay như vậy, lại nghĩ đến việc Dương Ninh Vân thà chấp nhận hủy dung mạo cũng không muốn cho Hàn Tử Minh chạm vào mình, còn bản thân cô ta ngày hôm đó bị Hàn Tử Minh đưa đến thủ đô, khi trên xe đã chủ động làm Hàn Tử Minh thỏa mãn một lần, kết quả là Hàn Tử Minh tình nguyện muốn có một người không thèm cho anh ta được thỏa mãn, lại còn hận anh ta, cũng không thèm lấy một người phụ nữ chủ động và còn sùng bái anh ta nữa, điều này khiến cho cô ta càng bất mãn trong lòng.


Thế nên cô ta cũng trả lời Lý Nam Cương không hề khách sáo. “So với Hàn Tử Minh thì anh đến cái rắm chó cũng không bằng” “Chuyện này thì đúng, chuyện này thì đúng” Lý Nam Cương cũng không hề tức giận, cười hề hề nói: “Người ta Hàn Tử Minh lợi hại như thế, còn rất trẻ tuổi mà đã đạt đến đỉnh cao của võ đạo, không chỉ dùng sức của một mình anh ta đánh trọng thương chưởng môn của Nga Mi, Long Hổ và Võ Đang, lại còn giết chết cả Trần Hoàng Thiên nữa chứ, tôi làm sao mà có thể so bì với anh ta được, anh ta là rồng, còn tôi chỉ là con giun mà thôi. “Vậy thì anh lại còn hỏi tôi cảm thấy anh thế nào.” Dương Bảo Trân bực bội nói. Lý Nam Cương cười xòa, nói: “Hàn gia chủ đương nhiên là rất tốt, nhưng mà người mà anh ta thích lại là chị cô, tôi tuy rằng không có cách nào có thể so sánh với Hàn gia chủ được, nhưng mà so với hầu hết đàn ông thì vẫn là mạnh hơn nhiều, quan trọng nhất là có một trái tim yêu cô, thế nên tôi muốn hỏi, cô làm vợ của tôi có được không?”


Không đợi Dương Bảo Trân trả lời, Lý Tú Lam nói: “Muốn Bảo Trần nhà tôi trở thành vợ của cậu, thế thì cậu phải đem hết toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Trần đến làm sinh lễ cho tôi thì mới được, bằng không thì tôi sẽ không đồng ý gả Bảo Trần nhà tôi cho cậu đâu!”


Trong lòng của Lý Nam Cương thì rất không hài lòng. Đây chẳng phải là qua cầu rút ván sao?


Ban đầu thì chẳng khác gì con chó đến liếm tôi, hai mẹ con nhà bà đều chỉ mong được hầu hạ tôi, bây giờ thời thế thay đổi thì lại muốn lật mặt không nhận người, sao lại có loại đàn bà tiêu chuẩn kép như vậy chứ?


Cho dù là trong lòng rất khó chịu, nhưng mà Lý Nam Cương vẫn mặt đầy tươi cười nói: “Được, tôi sẽ dốc hết sức để không khiến cho hai người thất vọng” “Thế thì còn được.”


Lý Tú Lam thì mặt mày hớn hở.


Dương Bảo Trân thì không hề như vậy.


Cô ta càng thích Hàn Tử Minh hơn, cô ta muốn đạp Dương Ninh Vân xuống, chiếm lấy vị trí đó, kể cả có không thể trở thành người vợ chính thức thì làm tình nhân của Hàn Tử Minh cũng sẽ hơn trăm lần làm vợ của Lý Nam Cương.


Bởi vì Lý Nam Cương trước mặt của Hàn Tử Minh thì đến con chó cũng không bằng, cô ta nếu như trở thành vợ của Lý Nam Cương vậy thì trước mặt của Dương Ninh Vân cũng sẽ trở thành đến chó cũng không bằng.


Cô không thể chịu được tủi nhục như thế, thế nên mới muốn cố gắng, xem xem có thể trở thành ngang hàng với


Dương Ninh Vân được hay không.


Còn lúc này thì trong tiếng hoan hô vỗ tay của mọi người, Hàn Tử Minh và Dương Ninh Vân cùng đi xuống cầu thang, đi đến giữa đại sảnh. “Chào Hàn gia chủ, chào cô Lý.”


Tất cả mọi người đều nhao nhao chào hỏi.


Kể cả là cả Hàn Tử Minh và Dương Ninh Vân đều không hề có biểu tình gì trên mặt, vẫn có rất nhiều người tươi cười đi đến chào hỏi lấy lòng.


Đặc biệt là Lý Tú Lam và Lý Nam Cương, hai người đó cũng chạy đến. “Ninh Vân, con gái cưng quý báu của mẹ, đã lâu lắm rồi không được gặp con, mẹ nhớ con đến chết đi được!” Lý Tú Lam vừa nói vừa muốn nắm lấy tay của Dương Ninh Vân.


Nhưng không ngờ là bị Dương Ninh Vân khinh rẻ hất thẳng ra. “Cút, tôi không muốn nhìn thấy bà!” Dương Ninh Vân lạnh lùng quát lên.


Nụ cười trên gương mặt của Lý Tú Lam cứng đờ trên mặt, Lý Nam Cương cũng là vẻ mặt ngơ ngác. “Bà đến đây làm gì?” Hàn Tử Minh lạnh lùng hỏi.


Lý Tú Lam cả người run rẩy, vội vàng trả lời: “Tôi đến đây để chúc mừng cậu, Tử Minh à, cậu thật là quá xuất sắc, vốn dĩ là tôi muốn tiêu diệt hết cả nhà họ Trần để làm quà gặp mặt cho cậu cơ, ai ngờ tổng quản đại nội lại muốn bảo vệ nhà họ Trần, cái tay tổng quản đó lại còn tát tôi một bạt tai nữa, tôi..


Bà ta vẫn chưa nói xong thì Dương Ninh Vân đã cho bà ta ăn một cái tát.


Bop!


Tiếng bạt tai vang lên nghe rất giòn tai, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy âm thanh ấy.


Đầu của Lý Tú Lam nghiêng sang một bên, khóe mép có máu tươi chảy ra, bà ta hoàn toàn sững sờ.


Lý Nam Cương thì cũng giật bắn mình, vội vàng lùi ra sau, đến Lý Tú Lam cũng không hề được nể mặt như thế, vậy mà trên đường thì cứ khoác lác, kết quả thì là bị con gái cho ăn một cái tát ngay trước mặt bao nhiêu người thế này, không hề có chút thể diện nào, vậy mà anh ta còn đi lấy lòng bà ta làm gì chứ. “Ninh Vân, con… đánh mẹ sao?


Lý Tú Lam không thể tin được nhìn Dương Ninh Vân. “Bà không phải là mẹ tôi!”


Dương Ninh Vân mắt ngấn nước, phẫn nộ nói: “Tôi không có người mẹ lòng dạ độc ác như bà, người nhà họ Trần đã làm gì bà để bà phải chạy đi diệt cả nhà họ chứ? Han Tử Minh và Trần Hoàng Thiên hận thù sâu như thế còn không hề ra tay với nhà họ Trần nữa, bà có tư cách gì mà ra tay với nhà họ Trần?” “Cha tôi vẫn còn ở nhà của họ Trần đấy, bà lại chạy đến đó tiêu diệt nhà họ Trần, bà có phải là người không vậy?”


Lý Tủ Lam yếu ớt nói: “Mẹ không phải là muốn giết cha con, mà chỉ là muốn tiêu diệt nhà họ Trần thôi, bọn họ trước đây đã từng hãm hại con, Phương Thanh vẫn rõ ràng không phải là con đày đi, nhưng bọn họ lại vu oan giá họa cho con, nói là con đày cô ta, thế nên mẹ mới giết bọn họ để trút giận thay cho con” “Vậy thì bà nên giết Dương Bảo Trân mới đúng!” Dương Ninh Vân phẫn nộ chỉ vào Dương Bảo Trân.


Lập tức, Dương Bảo Trân rùng mình một cái, trong lòng cô ta căm hận Dương Ninh Vân đến chết đi được.


Dám nói là muốn giết mình, đừng để đến khi mình có được thực lực, mình mà có được thực lực thì tuyệt đối sẽ không nương tay, nhất định sẽ giết chết cô ta!


Lúc này, Hàn Tử Minh lạnh lùng nói một câu: “Ai cho bà tự động quyết định đi tiêu diệt người nhà họ Trần vậy?”


Lý Tú Lam sợ nhất là Hàn Tử Minh, nhìn thấy sắc mặt của anh ta không tốt, cho bà ta mượn mật cũng sẽ bị dọa cho vỡ luôn tại chỗ, bà ta liền chỉ thẳng vào Lý Nam Cương: “Là cậu ta, là cậu ta đưa người đi tiêu diệt nhà họ Trần, tôi chỉ là đi theo mà thôi, cậu ta nói là sau khi cậu giết được Trần Hoàng Thiên thì nhất định sẽ đi tiêu diệt nhà họ Trần, sợ là khi cậu đến nhà họ Trần thì bọn họ đã bỏ trốn hết rồi, thế nên mới muốn đi tiêu diệt nhà họ Trần giúp cậu trước.”


Lúc này trong lòng Lý Nam Cương thật sự rất muốn rất giết Lý Tú Lam.


Mụ đàn bà thổi tha này, thật sự là hại ông mày đây mà! “Đến đây”


Hàn Tử Minh nhìn Lý Nam Cương lạnh nhạt nói.


Lý Nam Cương sợ đến mất mật, mồ hôi lạnh thì đã túa ra đầy người, anh ta rụt cổ lại, cả người run rẩy, sợ sệt đi đến trước mặt của Hàn Tử Minh. “Quỳ xuống”


Hàn Tử Minh nói.


Râm!


Lý Nam Cương không nói lời nào quỳ thẳng xuống đất, vừa dập đầu lạy vừa khóc lóc nói: “Hàn gia chủ, tôi đã sai rồi, là tôi tự cho là mình thông minh, tôi không biết là nhà họ Trần không nên bị diệt, tôi thật đáng chết, tôi có tội, xin anh tha cho tôi một lần, hu hu hu..”


Anh ta đã sợ hãi đến vãi cả tè ra rồi. Vô cùng sợ hãi Hàn Tử Minh sẽ búng một ngón tay khiến anh ta chết tươi. “Em muốn xử lý hắn ta như thế nào?”


Hàn Tử Minh quay ra hỏi Dương Ninh Vân. “Tôi muốn anh ta phải chết!”


Dương Ninh Vân nghiến răng nghiến lợi nói. Hàn Tử Minh cười, nói: “Muốn anh ta phải chết, tôi chỉ cần búng một ngón tay là được, còn em muốn giết anh ta thì còn khó hơn là lên trời nữa, chỉ cần em ở trước mặt mọi người nói là em yêu tôi, vậy thì em muốn giết ai, tôi đều sẽ giúp em giết hết, tuyệt đối sẽ không hề cau mày, bằng không thì em mà muốn giết ai, tôi sẽ lại không giết người đó.” “Tôi phải cho em biết được là, có tôi thì em sẽ có cả thế giới này, không có tôi thì em sẽ chẳng có gì hết, để em hiểu được tầm quan trọng của tôi”


Nói đến đây, anh ta còn nham hiểm nhìn Dương Ninh Vân: “Rồi sao nào, nói hay không nói?” “Mau nói đi, cô Dương, chuyện này có gì mà khó nói đâu cơ chứ?” “Đúng thế, cô Dương, Hàn gia chủ là người đàn ông mạnh đến như thế, lẽ nào lại không sánh bằng Trần Hoàng Thiên, không đáng để cô yêu sao?” “Nếu mà đổi lại là tôi, đến hoa cúc cũng tình nguyện cống hiến cho Hàn gia chủ ấy chứ.”


Mọi người xung quanh thì đều nhao nhao khuyên bảo


Dương Ninh Vân.


Lý Tú Lam, Dương Bảo Trân, Lý Nam Cương thì đều sợ đến mặt cắt không còn giọt máu rồi.


Dương Ninh Vân nếu mà nói ra, lại còn yêu cầu Hàn Tử


Minh giết chết bọn họ thì bọn họ chết chắc rồi! Còn Dương Ninh Vân thì rất đắn đo.


Vốn dĩ một câu nói thì cũng chẳng có gì cả, hơn nữa lại có thể tiêu diệt kẻ uy hiếp đến nhà họ Trần và Dương Thiên Mạnh, đối với vô ấy mà nói thì có thể coi là một chuyện tốt.


Nhưng mà cô ấy hoàn toàn không thể nói ra được. Đối với một người đàn ông cô ấy căm thù đến tận xương tủy như thế mà lại nói là “em yêu anh” thì cô ấy cảm thấy ghê tởm chết đi được.


Thế nên cô ấy nghiến răng nói: “Anh thích giết ai thì giết, tôi sẽ không nói đâu” “Được rồi”


Hàn Tử Minh cũng không hề tức giận, dắt tay Dương Ninh Vân đi đến vị trí chủ tọa ở trong đại sảnh, đưa mắt nhìn tất cả mọi người: “Tôi biết là những người ở đây có người thật lòng muốn lấy lòng Hàn Tử Minh tôi, muốn đi theo tôi, cũng có người chỉ là vì muốn biết Hàn Tử Minh tôi tổ chức đại hội võ lâm này là có mục đích gì? “Bây giờ tôi ở trước mặt của tất cả mọi người nói cho mọi người biết, Hàn Tử Minh tôi muốn trở thành Minh chủ trong giới võ đạo của đất nước Lam hoa này, đây chính là nguyện vọng của ông nội tôi lúc còn sinh thời, ông ấy không hoàn thành được nguyện vọng thì đã bị người khác tàn nhẫn giết hại, bây giờ thì có tôi sẽ thay ông ấy thực hiện tâm nguyện này” “Phùng tùng đồng ý Hàn Tử Minh tôi trở thành Minh chủ thì quỳ ở trước mặt tôi, bắt đầu từ bây giờ trở đi thì các người sẽ trở thành người của Hàn Tử Minh tôi, chuyện của các người thì cũng là chuyện của Hàn Tử Minh tôi. “Không đồng ý quỳ ở trước mặt tôi thì có nghĩa là không phụ Hàn Tử Minh này, có thể thách đấu với tôi, cũng có thể rời khỏi đây “Nhưng những lời nói không hay tôi cũng nói ra trước, không nhận tôi là Minh chủ cũng được, sau này trên mảnh đất này thì sống thu mình lại cho tôi, đừng có mà làm gì đắc tội với người của tôi, càng đừng có mà đắc tội với tôi, bằng không thì tôi tuyệt đối sẽ tiêu diệt toàn bộ nhà của các người. “Được rồi, tôi chỉ nói có thể thôi, ủng hộ tôi trở thành Minh chủ võ lâm thì có thể biểu lộ lòng trung thành của các người rồi đấy”


Lời của anh ta vừa dứt thì Lý Nam Cương đã quỳ xuống đầu tiên: “Tôi tuyệt đối ủng hộ Hàn gia chủ trở thành Minh chủ võ lâm, cũng nguyện lòng trung thành với Hàn gia chủ, làm chó cho Hàn gia chủ sai bảo, Hàn gia chủ bảo tôi cắn ai thì tôi sẽ cắn người đó, tuyệt đối không hai lời!”


Tiếp sau đó.


Lưu chưởng môn của phái Thiên Sơn và các trưởng lão cũng đều quỳ xuống, đồng thanh nói: “Phải Thiên Sơn chúng tôi cũng ủng hộ Hàn gia chủ trở thành Minh chủ, từ nay về sau chỉ làm theo Hàn gia chủ, nếu có sai bảo thì tuyệt đối không hai lời!”


Nhìn thấy đến phái Thiên Sơn cũng ủng hộ Hàn Tử Minh làm Minh chủ, rất nhiều gia chủ của các nhà võ đạo dòng dõi cũng nhao nhao quỳ xuống. “Chúng tôi cũng ủng hộ Hàn gia chủ đảm nhiệm Minh chủ võ lâm, từ nay về sau đều làm theo lệnh của Hàn gia chủ, nếu có sai bảo thì tuyệt đối không hai lời!”


Sau đó, càng lúc càng có nhiều người quỳ xuống đất, đến cả Đông Bắc Vương cũng quỳ xuống biểu thị ủng hộ Hàn Tử Minh trở thành Minh chủ.


Rất nhanh, hơn nghìn người trong đại sảnh trừ một phần ba số người là không quỳ xuống, đến hai phần ba số người đã quỳ xuống rồi. “Mấy người là nghi ngờ về thực lực của tôi, cảm thấy tôi không đủ tư cách để trở thành Minh chủ, hay là mấy người đều là người của Trần Hoàng Thiên, không công nhận Minh chủ tôi đây?” Hàn Tử Minh đưa mắt quét qua những người không chịu quỳ xuống, lạnh nhạt nói.


Lúc này, một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi đứng ra nói: “Ngũ Độc Môn chúng tôi không biết Trần Hoàng Thiên nào cả, chúng tôi chỉ hiếu kỳ không biết Hàn gia chủ tổ chức đại hội võ lâm này là chuyện gì thôi, không ngờ là Hàn gia chủ lại phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ, dám tự mình khoác lác là Minh chủ võ lâm của giới võ đạo nước Lam Hoa này, không sợ sẽ bị cả giới võ đạo thảo phạt sao?” “Ha ha ha!”


Hàn Tử Minh ngửa đầu cười ha hả: “Tôi dám tự xưng là Minh chủ, là tôi tự tin vào thực lực của mình là thiên hạ đệ nhất, không ai có thể so bì được với tôi, nếu như ở đây có người nào không tin thì có thể thách đấu với tôi, một người không dám thì có thể hai người, hai người không dám thì ba người, thậm trí tất cả các người có thể cùng lúc thách đấu với tôi cũng được nữa. “Đương nhiên, các người cũng không cần phải lo nghĩ nhiều, chỉ là thách đấu học hỏi nhau thôi, tôi sẽ không trách tội các người dám mạo phạm tôi đâu, ngược lại thì tôi rất hoan nghênh các người đến thách đấu với tôi là khác, như vậy thì mọi người mới biết được thực lực của tôi đến đâu”


Nói đến đây, anh ta lại nhìn cô gái của Ngũ Độc Môn đó: “Ngũ Độc Môn của mấy người cũng có thể thi đấu dùng độc với tôi, xem là thuốc độc của mấy người bá đạo, hay là thuốc độc của tôi bá đạo.


Cô gái đó nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Nếu như bị trúng độc, thì có thuốc giải độc không?” “Đương nhiên là có” Hàn Tử Minh nói: “Chỉ cần là thì đấu dùng độc với tôi thì tôi có thể giúp người đó giải độc.


Dương Ninh Vân nghe thấy vậy, đột nhiên hai mắt sáng lên. “Vậy thì nếu như mình lấy trộm được thuốc giải độc thì là có thể đi cứu sư phụ và Trương thiên sư rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK