Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân viên phục vụ vừa dứt lời, cả phòng VIP liền trở nên lặng như tờ, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng cái kim rơi.


Ánh mắt của tất cả mọi người, trong khoảnh khắc này, đều tập trung vào Trần Hoàng Thiên, người mà lúc đầu bọn họ cười nhạo, ánh mắt tràn đầy vẻ không dám tin.


“Trần Hoàng Thiên, ngài Trần, chính là anh ta sao?”


Tất cả mọi người đều có sự ngờ vực này.


Bởi vì tất cả những người có mặt ở đây, chỉ có một mình anh ta tên là Trần Hoàng Thiên, không có người nào khác tên như thế cả!


Nhưng, anh ta không phải là shipper hay sao. Sao lại có thể có thân phận khủng như thế được, có thể khiến cậu chủ của resort Long Hồ giúp anh ta đặt bốn bàn rượu trị giá sáu tỷ?


Mọi người đều rất ngờ vực.


“Cậu không đùa đấy chứ, cậu chủ của resort Long Hồ giúp anh ta đặt bốn bàn rượu trị giá sáu tỷ?” Lý Hải Dương chỉ vào Trần Hoàng Thiên, không dám tin mà hỏi một câu.


Nhân viên phục vụ liếc nhìn Trần Hoàng Thiên, nói: “Nếu anh ấy là ngàu Trần Hoàng Thiên, thì không sai, cậu chủ của chúng tôi đúng là đã dặn dò như thế.”


Lý Hải Dương nhất thời không nói được gì, khuôn mặt đầy bực dọc.


Bản thân bỏ ra chín trăm triệu. Kết quả là cậu chủ của resort Long Hồ lại đặt bốn bàn cho Trần Hoàng Thiên, tổng cộng cao gấp bảy lần, đây có phải là coi thường hắn không?


“Đúng rồi.” Đường Ngọc Dao đột nhiên hỏi: “Cậu chủ của các anh, Ngô Vĩ Khang, cậu chủ Ngô không?”


Cô còn nhớ. Tối đó ở quán bar, người được gọi là cậu chủ Ngô, gọi Trần Hoàng Thiên là anh Trần, có gia đình kinh doanh khu nghĩ dưỡng sơn trang.


“Đúng rồi thưa cô, cậu chủ của chúng tôi chính là cậu chủ Ngô, Ngô Vĩ Khang.” Nhân viên phục vụ trả lời.


“Ngọc Dao, cậu chủ Ngô quen biết cái thằng phế vật này sao?” Lưu Văn nhìn Đường Ngọc Dao.


“Không chỉ là quen biết thôi đâu.” Đường Ngọc Dao cười nói: “Cậu chủ Ngô rất tôn trọng Trần Hoàng Thiên, một câu anh Trần hai câu anh Trần, tối đó ở quán bar, vì giữ thể diện cho Trần Hoàng Thiên, đã mời chúng tôi uống mười chai rượu Lafite tám mươi hai năm!”


Dứt lời, bạn học Dương Ninh Vân, cũng nhìn Trần Hoàng Thiên với một ánh mắt như thấy quỷ.


Có phải là tin đồn, thằng chồng shipper phế vật của Dương Ninh Vân không?


“Ngài Lý, đổi hay không đổi? Nếu đổi, tôi sẽ thông báo đổi rượu và đồ nhắm.” Nhân viên phục vụ hỏi.


Lý Hải Dương bối rối một hồi, cuối cùng ném lại hai chữ:


“Đổi đi.”


Có thể ăn một bữa cao cấp hơn, lại không cần tiêu tiền của anh ta, sao lại không đổi cơ chứ?


“Vậy coi như tôi bố thí cho anh một bữa ăn cao cấp nhé.” Trần Hoàng Thiên không quên khích đểu Lý Hải Dương một câu.


“Mẹ nó…” Lý Hải Dương không chịu nổi sự khích đểu này, lập tức thay đổi: “Tôi không đổi nữa, cứ mang những món như cũ ra, tôi tự thanh toán!”


“Ngài Lý, ngài chắc chứ?” Nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn Lý Hải Dương.


“Chắc chắn!” Lý Hải Dương trả lời chắc nịch.


Nhân viên phục vụ vâng một tiếng rồi liền đi ra.


“Anh đúng là ngu ngốc, bàn nhậu một trăm năm mươi triệu anh không ăn, lại muốn ăn thứ rẻ tiền mà bản thân đặt, lại còn phải tự trả tiền, não bị úng à?” Trần Hoàng Thiên khích đểu.


“Đúng rồi đấy Hải Dương. Sao anh không đổi?”


“Còn chưa biết một bàn nhậu trị giá một trăm năm mươi triệu trông như thế nào, haiz! Không ăn nổi rồi, lớp trưởng ơi là lớp trưởng, anh chơi bọn tôi rồi.”


“Đúng là thế, vì muốn giữ thể diện mà tự làm khổ mình, hại chúng tôi cũng không được ăn đồ ngon.”


Có vài bạn học bắt đầu trách móc.


Mặt mày Lý Hải Dương tối sầm lại.


Nếu biết thế này thì đã đổi rồi, đã mất tiền rồi lại còn bị trách móc, thật không đáng!


Nhưng nhìn bộ dạng kinh ngạc của Lý Hải Dương, Dương Ninh Vân lại lộ ra vẻ tươi cười, Trần Hoàng Thiên lại giữ thể diện cho cô một lần nữa.


Sau đó rượu và đồ nhậu đã được mang lên, mọi người bắt đầu ăn uống.


“Ninh Vân, sao chồng cô lại có thân phận lớn như thế, cậu chủ của resort Long Hồ lại có thể nể mặt anh ấy như thế?”


“Anh ấy không phải shipper có mà đi làm ở một công ty lớn nào đó có đúng không?”


“Resort Long Hồ rất có tiếng ở Đông Quan, cậu chủ Ngô nịnh bợ chồng cô như thế, thì chắc chắn chồng cô còn đỉnh hơn cậu chủ Ngô nhỉ?”


Người cùng bàn với Dương Ninh Vân, đều liên tiếp hỏi cô.


Vân Thiên Thanh ngồi ở bàn khác không vui vẻ gì, nói: “Resort Long Hồ chẳng là cái quái gì, tài sản chỉ có mấy nghìn tỷ, không nhiều bằng tài sản của bạn trai tôi.”


“Thiên Thanh nói đúng đấy, chủ của resort Long Hồ nhìn thấy bạn trai của Thiên Thanh, đều kính trọng gọi là anh Báo, mà anh Báo còn có một đội tàu, bên ngoài là cấp dưới của ông Hoàng, thực tế thì, cũng là một tổn giám đốc có khối tài sản hơn vài nghìn tỷ đấy!” Lưu Văn bắt đầu tâng bốc.


Lúc này Vân Thiên Thanh trở thành trung tâm của sự chú ý. Rất nhiều bạn học đều chúc rượu cô, nịnh nọt cô.


Văn Thiên Thanh đắc ý, nhìn Dương Ninh Vân, khoe khoang: “Lát nữa ăn xong, tôi mời mọi người đến Hoàng Gia entertainment hát mấy bài, tôi đã đặt phòng VIP rồi, phòng Hoàng Hậu, giá không thể thấp hơn chín trăm triệu, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã đặt được, lát nữa mọi người đều phải đến đấy.”


“Tôi cho bạn nam ở đây một cô em phục vụ,” Lưu Văn thêm một câu.


Tất cả đàn ông trong phòng đột nhiên trở nên mất bình tĩnh.


Có thể đến một chỗ sang chảnh như thế để vui chơi lại còn có mấy cô em phục vụ, nghĩ là thấy cuộc đời đã đi đến đỉnh cao.


“Anh Trần Hoàng Thiên này, nếu anh muốn đi, thì tự tìm một cô em cho mình, tôi không tìm cho anh đâu.” Lưu Văn che miệng cười.


“Anh ta?” Văn Thiên Thanh khinh thường Trần Hoàng Thiên: “Tôi không mời anh ta đến Hoàng Gia entertainment đâu, trừ khi anh ta tự thanh toán.”


“Nhưng…giá không thể thấp hơn chín trăm triệu, một shipper như anh ta, có lẽ không thanh toán nổi đâu.”


“Đúng rồi, đúng rồi.” Rất nhiều người vì muốn lấy lòng Vân Thiên Thanh nên đầu gật đầu lia lịa.


“Trần Hoàng Thiên, chúng tôi đi.” Dương Ninh Vân không chịu nổi những người này, đứng dậy kéo Trần Hoàng Thiên đi, cô sợ Trần Hoàng Thiên không chịu nổi mà lại phải tiêu tiền để dằn mặt bọn họ, nhưng dằn mặt bọn họ rồi thì sao. Phí tiền, mà chỗ tiền đó có thể đủ để dằn bao nhiêu cái mặt?”


Đơn giản nhất là kệ đi, mới một tý mà đi tong mấy trăm triệu của Trần Hoàng Thiên rồi.


“Ha ha, mọi người nhìn kìa, Dương Ninh Vân nhất định là biết chồng mình không có tiền, không thể trả nổi phòng Hoàng Hậu, sợ mất mặt, lập tức dẫn chồng đi mất rồi, đúng là buồn cười. Cả lớp đều cười nhạo cô, sao lại phế vật như thế, tìm một thằng chồng quá nghèo khổ?”


Đi ra khỏi phòng VIP rồi, vẫn nghe thấy tiếng cười nhạo của Vân Thiên Thanh.


“Xem ra mình phải chỉnh đốn lại Hoàng Gia entertainment rồi.” Trần Hoàng Thiên nghĩ, đến cấp dưới của Lâm Văn Báo mà lại có thể vơ vét nhiều của cải như thế, nói gì đến Hoàng Thiên Tuấn.


Muốn Hoàng Gia entertainment có thể tăng trưởng, không bị hủy hoại trong tay anh ta, nhất đinh phải nghiêm túc chỉnh đốn lại mới đươc!


Về đến nhà thật trống rỗng. Chỉ có hai người Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân, mẹ vợ và em vợ đang tận hưởng những ngày nghỉ tại khách sạn Vạn Hào, căn bản là không hề về nhà.


“Anh không nên đưa tấm thẻ đen hoàng đế đó cho mẹ em.” Dương Ninh Vân lườm Trần Hoàng Thiên một cái, mặc dù mẹ và em gái không ở nhà, mà lại vô cùng yên tĩnh, nhưng không khí gia đình cũng thay đổi rồi.


“Anh cũng không nghĩ đến, hai người họ có thể ham mê đến quên lối về như thế.” Trần Hoàng Thiên vò đầu, cũng không biết có nên nói cho Dương Ninh Vân hay không, về chuyện mẹ cô ấy ngoại tình.


“Em không quan tâm, anh phải nghĩ cách lấy lại thẻ đen trong hai ngày, không để cho mẹ và em gái em tiếp tục tiêu sài nữa.” Dương Ninh Vân nói xong liền đi lên lầu.


“Vậy anh sẽ thử xem, có thể khiến cho khách sạn Vạn Hào hủy bỏ tấm thẻ đen đó không.” Trần Hoàng Thiên nói.


Dương Vân Ninh không trả lời, ném chìa khóa xe cho Trần Hoàng Thiên rồi đi tiếp lên lầu.


Một giờ sau, Trần Hoàng Thiên làm vệ sinh cho bố vợ xong, lái chiếc Porsche Panamera đến Hoàng Gia entertainment.


Thẻ đen đơn giản, bất cứ lúc nào cũng có thể bảo khách sạn thu lại, nhưng là chủ tịch hội đồng quản trị của Hoàng Gia entertainment, mà không bước vào cửa của nơi này. Nên phải đến thăm nó một chút.


Hoàng Gia entertainment, là một tòa nhà có kiến trúc kiểu phương Tây, tổng cộng có chín tầng, tầng một không có phòng VIP, tầng hai và tầng ba có phòng VIP thường. Tầng bốn là phòng VIP hạng trung, tầng năm là phòng VIP cao cấp, tầng sáu là phòng VIP hào hoa, tầng bảy là phòng làm việc của các bộ phận, tầng tám là hồ bơi. Tầng chín là căn hộ hào hoa.


Mỗi tòa Hoàng Gia entertainment trên cả nước, đều là một kết cấu như thế, đây là những gì mà Trần Hoàng Thiên tìm hiểu được trên mạng.


“Đúng là sang trọng!”


Trần Hoàng Thiên nhìn tòa nhà Hoàng Gia entertainment, không khỏi cảm thán, sai đó đi vào cửa chính của tòa nhà.


“Này. Đây không phải là anh chồng ở rể ở nhà Dương Ninh Vân sao?”


Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng cười nhạo.


Sau đó Trần Hoàng Thiên liền nhìn thấy một người đàn ông lực lưỡng đi đến.


Cao Hạo!


Lúc mua đồng hồ cho Dương Ninh Vân, đã từng gặp Cao Hạo.


Trần Hoàng Thiên vừa nhìn đã nhận ra anh ta.


“Hóa ra anh làm bảo vệ ở Hoàng Gia entertainment.” Trần Hoàng Thiên dường như đang cười.


“Bảo vệ cái đầu mày!” Cao Hạo nhất thời bực mình nói: “Bố mày làm dám sát ở Hoàng Gia entertainment, khu phổ thông ở tầng hai là do bố mày phụ trách, bọn tao bây giờ đang rảnh nên đi dạo quanh, mắt chó của mày còn dám xem thường người khác, làm bảo vệ có thể có thu nhập ba tỷ một năm không?”


“Ồ.” Trần Hoàng Thiên gật đầu, đi vào bên trong, có hơn ba trăm tòa Hoàng Gia entertainment trên toàn quốc, nếu bỏ vị trí giám sát thì mỗi năm có thể tiết kiệm khoảng vài trăm tỷ tiền trả lương.


Thời kỳ này, cần giám sát làm gì, có người gây chuyện, thì cho bảo vệ đi giải quyết là được, cần gì tốn tiền nuôi một đám tạm bợ nhận lương cao.


“Đứng lại!”


Cao Hạo dang tay chặn đường Trần Hoàng Thiên.


“Sao, không để tôi vào trong tiêu tiền à?” Trần Hoàng Thiên cười: “Tôi là một người có thể mua được chiếc đồng hồ một tỷ mấy, anh không có tư cách để chặn được tôi nhỉ?”


“Ha ha!”


Cao Hạo cười như điên nói: “Mày có thể mua được đồng hồ tỷ mấy, tao không cho mày vào thì mày đừng nghĩ đến chuyện đi vào, bố mày giám sát ở đây, bố mày nói thế nào thì thế ấy, bây giờ mày cút ngay cho tao, nếu không thì đừng trách tao!”


“Xì!”


Trần Hoàng Thiên bắt đầu thấy bực mình: “Tôi không làm loạn, đi đến đây tiêu tiền, anh là một người giám sát mà lại không muốn kiếm tiền cho Hoàng Gia entertainment à, sao anh lại thô lỗ như thế?”


“Mỗi năm, tiền mà Hoàng Gia entertainment kiếm được đếm không xuể, thiếu tiền của mày cũng chẳng thấm vào đâu, bố mày nhìn mày rất ngứa mắt nên mày đừng hòng vào được!” Cao Hạo đe dọa.


“Được.” Trần Hoàng Thiên sa sầm mặt mày: “Vậy tôi có thể gọi điện hỏi ông Hoàng của các anh không, ông ấy tuyển người kiểu gì mà lại dám chặn đường của chủ tịch hội đồng quản trị của Hoàng Gia entertainment!”


Dứt lời, Trần Hoàng Thiên lấy điện thoại ra, gọi cho Hoàng Thiên Tuấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK