Người tới không phải ai khác, chính là Trương chân nhân, giáo chưởng của Long Hổ Tông, cùng với hai vị trưởng lão Long Hổ Tông khác.
So với sư thái Mạc Ngôn, giáo chưởng của Long Hổ Tông đương nhiên lợi hại hơn hẳn. Trương giáo chưởng đã là tu pháp Đại Viên Mãn, chỉ còn chờ đột phá cảnh giới để trở thành địa tiên, có người sở hữu thực lực mạnh như Trương giáo chưởng ở đây, còn sợ không đánh lại Hàn Tử Minh hay sao?
Nhìn cách Hàn Tử Minh và sư thái Mạc Ngôn giao thủ ban nãy thì mọi người đều có thể nhận ra, xét về thực lực Hàn Tử Minh không phải đối thủ của sư thái Mạc Ngôn, thế nên anh ta đã hạ độc sư thái Mạc Ngôn.
Lúc này hầu hết mọi người đều đã hiểu, xem ra Triệu Thanh Lam bị giết cũng không phải bởi vì bản lĩnh thua kém Hàn Tử Minh, mà là đã trúng độc nên mới bị Hàn Tử Minh sát hại.
Chính là như vậy. Tổng quán đại nội nhanh chóng nhắc nhở: “Trương thiên sư, chiến đấu với những kẻ ngoại quốc như Hàn Tử Minh này, nhớ rõ đừng để họ động vào cơ thể mình. Nếu không chỉ sợ bị trúng độc lúc nào chẳng biết, sư thái Mạc Ngôn đã trúng độc, mọi người nhớ cẩn thận!”
Nghe thấy những lời này, Trương thiên sư không khỏi rùng mình. “Cảm ơn tổng quan đã nhắc nhở”
Ông ta vươn một nắm tay ra.
Hét lên một tiếng, kiếm Thiên Sư trong tay đã được rút ra khỏi vỏ.
Thân thể Hàn Tử Minh run lên, vội vã đứng dậy khỏi mặt đất. “Tên nhóc kia, chấp nhận số phận đi!”
Trương thiên sư ngay lập tức cầm kiếm lên và lao về phía Hàn Tử Minh. Đừng nhìn tuổi tác Trương thiên sư đã cao mà đánh giá, cơ thể ông ta vô cùng linh hoạt, nhanh nhẹn hơn cả một con khỉ, vừa nhún người đã nhảy lên cao vài mét, sử dụng kiếm pháp Thiên Sư Đạo để chém Hàn Tử Minh. “Không xong rồi!”
Hàn Tử Minh hốt hoảng, vội vàng tránh đi nhưng một đường kiếm sáng ngời như ngọc đã kịp thời xẹt qua lỗ tai, cắt đứt một miếng thịt nhỏ trên đó khiến máu tươi vắng đầy trên mặt anh ta. “Thật quá lợi hại! Không hổ là thiên sư!”
Hàn Tử Minh vô cùng kinh hãi.
Trương thiên sư lại cầm kiếm lên tấn công anh ta một lần nữa.
Hàn Tử Minh lập tức giơ kiếm lên đánh trả, chiến đấu với Trương thiên sự vài chiêu. Đến khi bị chèn ép không thể chống đỡ nổi, trong lúc vội vàng anh ta mới hét lên: “Cecil, mau đem con của Trần Hoàng Thiên ra đây, bắt lão già này dừng tay lại, nếu không chỉ sợ tôi sẽ chết trong tay lão ta mất!” “OK!”
Cecil đáp lại.
Vì Hàn Tử Minh nói tiếng Anh nên hai vị trưởng lão của Long Hổ Tông không hiểu.
Nhưng Dương Ninh Vân nghe được, cô lập tức hét lớn: “Hai vị chân nhân, bọn chúng muốn bắt cóc con của Trần Hoàng Thiên, mau xử lý những kẻ ngoại quốc này!”
Cô vừa dứt lời, Cecil đã lao về phía Phương Thanh Vân. Hai vị chân nhân lập tức bật dậy, một người cầm phất trần, một người cầm kiếm, liều chết xông về phía Cecil.
Cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau, Cecil nhanh chóng quay lại đối mặt với hai vị trưởng lão Long Hổ Tông. So với Trương thiên sư, thực lực của hai vị trưởng lão kém hơn rất nhiều, hai người phải hợp sức với nhau với miễn cưỡng đối phó được với Cecil.
Nhưng Cecil cũng đã bị bọn họ ngăn cản.
Bây giờ.
Dưới thế tấn công mạnh mẽ và dữ dội của Trương thiên sư, Hàn Tử Minh đã bị trúng hai kiếm, máu đỏ tươi chảy ra nhuộm ướt cả quần áo.
Thấy Cecil bị ngăn cản, anh ta hét lên: “Mọi người ở bên ngoài, đừng đứng đó nữa. Mau vào đây hỗ trợ”
Tiếng vừa dứt.
Một vài người da đen lập tức nhảy qua tường tiến vào.
Khoảng năm tên “Cướp lấy đứa trẻ trong tay người phụ nữ kia cho tôi!”
Hàn Tử Minh vừa cắn răng đối phó với những đòn tấn công dữ dội của Trương thiên sư, vừa không quên hét lớn một tiếng.
Trương thiên sư là pháp tu, điểm mạnh nằm ở pháp thuật, mà Hàn Tử Minh lại là một võ giả chính cống, tuy cảnh giới pháp tu của ông ta đã vượt xa Hàn Tử Minh nhưng muốn ở trong tình huống không hề sử dụng phép thuật mà giết chết Hàn Tử Minh vẫn là chuyện không hề dễ dàng.
Một khi sử dụng phép thuật, lấy thực lực của Hàn Tử Minh hoàn toàn có thể chạy thoát.
Cho nên ông ta chỉ có thể sử dụng kỹ năng của mình để đối phó với Hàn Tử Minh.
Khi mệnh lệnh của Hàn Tử Minh được đưa ra, năm người ngoại quốc lập tức điên cuồng lao về phía Phương Thanh Vân.
Phương Thanh Vân sợ hãi, trong phút chốc bỗng không biết phải làm thế nào. “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Nhìn thấy năm người ngoại quốc đang lao đến, Phương Thanh Vân ôm chặt lấy đứa trẻ, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. “Lên!”
Tổng quản đại nội hét lớn.
Những cao thủ của đại nội lập tức xông đến chỗ năm người ngoại quốc kia.
Năm người ngoại quốc này đều là cao thủ cấp S.
Tương đương với sức mạnh cấp Thần Cảnh. Mà đại nội không hề có một ai đạt tới Thần Cảnh hết.
Chỉ trong chớp mắt, một nhóm cao thủ của đại nội đã bị đánh ngã xuống đất, sau đó những người kia tiếp tục lao về phía Phương Thanh Vân. Thấy vậy, Phương Thanh Vân kinh hãi.
Vội vàng ôm đứa nhỏ bỏ chạy.
Thấy không ai có thể cứu Phương Thanh Vân, Dương Ninh Vân vội vàng đặt sư thái Mạc Ngôn xuống, cắn răng một cái, đạp gió lao tới chỗ cô ấy.
Bởi vì những người nước ngoài đã tiêm thuốc kích thích để trở nên mạnh mẽ hơn, cho nên họ không biết sử dụng khinh công. Hơn một năm nay Dương Ninh Vân ở Nga Mi đã học được không ít kỹ năng mới, cũng đã biết cách sử dụng khinh công thành thạo, cho nên ngay lập tức bay đến bên cạnh Phương Thanh Vân. “Đưa đứa bé cho tôi, tôi sẽ đưa nó rời khỏi nơi này”
Phương Thanh Vân vội gật đầu, sau đó đưa đứa trẻ cho Dương Ninh Vân. Ôm đứa bé trên tay, Dương Ninh Vân lại đạp gió lao về phía cổng ra của đại nội. “Một đám phế vật”
Hàn Tử Minh liếc mắt nhìn thấy Dương Ninh Vân đã đưa đứa trẻ đi, không nhịn được mắng một tiếng. Nắm đấm cách khoảng không đánh thẳng về phía cô.
Chỉ trong tích tắc, bóng đen của quyền ảnh như đạn pháo đánh vào Dương Ninh Vân. “Ninh Vân, cẩn thận!”
Dương Thiên Mạnh và những người khác kinh hãi hét lớn.
Nhưng mà…
Tốc độ của quyền ảnh quá nhanh!
Dương Ninh Vân chưa kịp né tránh đã bị quyền ảnh đánh
Am!
Một tiếng nổ vang lên, quyền ảnh đánh trúng người Dương Ninh Vân, cô hét lên một tiếng, cả người bay ra ngoài, vào khoảnh khắc ngã xuống đất vẫn không quên lật người, đưa lưng tiếp đất để bảo vệ đứa trẻ đang ôm trong ngực. “Ninh Vân!”
Dương Thiên Mạnh và Phương Thanh Vân kinh hãi kêu lên.
Đúng lúc này.
Bởi vì Hàn Tử Minh vừa vung nắm đấm hướng về phía Dương Ninh Vân, cho nên Trương thiên sư đã nhân cơ hội này đâm một kiếm vào bụng Hàn Tử Minh.
Phập!
Kiếm trực tiếp đâm thẳng!
Giây tiếp theo!
Một nắm đấm khác của Trương thiên sư đấm vào ngực Hàn Tử Minh, muốn giết chết anh ta chỉ bằng một cú đánh. “Không ổn!”
Hàn Tử Minh kinh hãi, lập tức đưa tay đỡ lấy đòn tấn công của Trương thiên sư. Âm!
Hàn Tử Minh bay thẳng ra bên ngoài, nện người xuống đất, hộc máu không ngừng.
Trương thiên sư đang định đi qua giết chết anh ta. Kết quả giật mình phát hiện, tay trái của mình đã bị nhiễm độc! “Chết tiệt!”
Trương thiên sư giận dữ, vội vàng tiến lên, chĩa mũi kiếm vào Hàn Tử Minh, phẫn nộ nói: “Thuốc giải. Mau đưa thuốc giải đây, nếu không thì tôi sẽ chặt đứt đầu cậu!”
Anh ta làm gì có thuốc giải ở đây lúc này.
Hàn Tử Minh tuyệt vọng. “Xem ra lần này sẽ phải chết tại đây rồi.” “Không đưa đúng không, vậy đừng trách tôi chém chết cái đầu chó nhà cậu!”
Anh ta tuyệt vọng nhằm mắt lại.
Trương thiên sư vô cùng tức giận, giơ kiếm thiên sư lên rồi bất ngờ chém xuống, mục đích chủ yếu là để hù dọa Hàn Tử Minh, ép anh ta giao ra thuốc giải độc. Nhưng đúng vào lúc này.
Một bóng người bỗng lao vào đại nội, tấn công Trương thiên sư.
Trương thiên sư thấy vậy lập tức chuyển hướng, vung kiếm về phía bóng người vừa xuất hiện. Chỉ thấy bóng đen đó vỗ hai tay đã kẹp được kiếm thiên sư trong lòng bàn tay, rồi hơi ngả người về phía sau, đá hai chân tấn công Trương thiên sư.
Trương thiên sư cũng rất lợi hại, mặc dù đã trúng độc nhưng phản ứng vẫn rất nhanh nhạy, lập tức rút kiếm lùi về sau hai bước, tránh thoát được cú đá này.
Giây tiếp theo.
Bóng người kia đứng xuống đất.
Hàn Tử Minh kích động kêu lên: “Chưởng môn Phạm, là ông sao. Tôi còn tưởng ông đã bị người trong đại nội giết chết rồi chứ. Không ngờ ông vẫn còn sống, thật tốt quá!”
Anh ta kích động tới mức chảy cả nước mắt.
Không tồi!
Bóng dáng này không phải ai khác, chính là Phạm Hầu Khải, chưởng môn Huyết Ảnh Môn.
Ông ta thản nhiên nói: “Tôi xem tin tức, biết cậu đã diệt sạch nhà họ Triệu, cũng biết được cậu đang muốn giết Trần Hoàng Thiên. Những tờ còn thiếu của Chân Võ Tu Luyện Quyết cậu đã lấy được rồi chứ? Tôi đã tới Thần Cảnh capas chín, cần sử dụng những tờ giấy đó”
Hàn Tử Minh vội vàng nói: “Đã lấy được, tôi đã lấy được chúng. Chỉ cần giúp tôi giết chết Trương thiên sư, tôi liền đưa những tờ còn thiếu đó cho chưởng môn!” “Tốt lắm!”
Phạm Hầu Khải vô cùng mừng rỡ, lập tức lao về phía Trương thiên sư.