Ông già mặc đồ samurai cau mày: “Cao thủ nào?” “Thưa sư phụ, bọn họ đang mặc bộ đồ Taekwondo, võ sĩ địa phương, đã phá tan cánh cổng sắt chỉ bằng một đạp. Không khó để nhận ra rằng ông ta là một cao thủ trên cấp Đan Cảnh.” Một samurai trả lời.
Ông già mặc bộ đồ samurai muốn xuống tầng hầm với người đàn ông trung niên để lấy nhân sâm 100 tuổi, bây giờ lại gặp tình hình như thế này, ông ta chỉ đành ở lại đây. Chẳng mấy chốc, ông ta nhìn thấy một nhóm người từ cửa phòng khách bước vào. “Sư phụ Choi?”
Nhìn thấy đó là Choi Yunho, người đàn ông trung niên trông rất vui vẻ.
Ngay sau đó, một tiếng kêu vang lên. “Ba, ba không sao chứ?”
Người đàn ông trung niên nhìn chăm chú, thần sắc chợt chấn động: “Yahi, con đã trở lại!”
Kim Yahi gật đầu: “Con vừa quay lại và thấy rằng vệ sĩ của chúng ta đã đổi thành samurai Nhật Bản. Con biết có chuyện không ổn ở nhà, Jung Hee đã gọi điện cho sự phụ Choi, và sau đó chúng con vào nhà.”
Kim Seonghun đã nói ba lần tốt, và ông ấy cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức. Choi Yunho là một trong mười cao thủ hàng đầu của Hàn Quốc, với sự giúp đỡ của một cao thủ như vậy, ông ấy tin rằng vấn đề sẽ được giải quyết. “Người Nhật Bản các ông, tại sao lại đến nhà họ Kim?” Park Jung Hee lạnh lùng hỏi.
Ông già trong bộ đồ samurai không trả lời. Thay vào đó, ông ta liếc nhìn sang chỗ khác và nhìn vào người Choi Yunho, và hỏi một cách thờ ơ: “Ông có phải là Choi Yunho không?”
Choi Yunho gật đầu.
Ông già mặc đồ samurai lạnh lùng chế nhạo: “Tôi khuyên ông không nên xen vào chuyện này, nếu không…
Trước khi ông ta nói xong, cơ thể Choi Yunho rung lên, và tung một cú đá tuyệt vời về phía ông già trong bộ đồ samurai.
Khi nhìn thấy điều này, ánh mắt ông già trong bộ đồ samurai ngưng lại và lập tức chấp tay trước ngực. Giây tiếp theo!
Choi Yunho mạnh mẽ đá vào cánh tay bắt chéo của một ông già trong bộ đồ samurai. Bum!
Ông già mặc đồ samurai giống như bị ô tô đâm phải lùilại cả chục bước, đến khi tông vào tường rồi mới chịu dừng lại. “Sư phụ, tuyệt vời quá!”
Park Jung Hee, Lee Minki và những người khác hết lên đầy phấn khích. “Trong vòng mười giây biến mất khỏi tầm mắt của ta, nếu không đừng trách ta giết hết các người.” Choi Yunho nhẹ nói.
Ông già trong bộ đồ samurai nghiến răng và biết rằng mình không phải là đối thủ của Choi Yunho, lập tức xua tay: “Rút lui!”
Hàng chục võ sĩ Nhật Bản ngay lập tức rút khỏi nhà
Kim. “Lần sau còn dám chạy tới nhà bạn gái tôi làm loạn, tôi sẽ mời sư phụ giết hết các ông!”
Park Jung Hee nói một câu dằn mặt, sau đó nhìn Trần Hoàng Thiên và tự hào nói: “Nhìn thấy chưa, sư phụ tôi ra tay một cái là dọa bọn chúng sợ chạy hết, nếu vừa rồi tôi không ngăn lại, người của anh có lẽ đã bị giết từ lâu rồi.” Trần Hoàng Thiên chỉ cười không nói lời nào.
Miyazaki nói: “Nếu tôi ra mặt, chỉ cần nói tên của mình là đủ khiến bọn chúng sợ mất mật”
Park Jung Hee trợn mắt, không khỏi thốt lên: “Mẹ kiếp, anh không nói khoác thì không chịu được à!”
Choi Yunho bất mãn nhìn Miyazaki, lạnh lùng nói: “Có tin ta đá chết cậu không?”
Miyazaki cười: “Tôi nói thật, tôi khuyên ông nên rời khỏi đây, nếu không bọn họ nhất định sẽ gọi người qua xử lý ông. Đến lúc đó ông không cười được đầu.”
Ngay khi anh ta nói điều này, Park Jung Hee không thể kìm chế được, liền ra đòn về phía Miyazaki. “Jung Hee, đừng làm vậy!”
Kim Yahi vội vàng ngăn lại, nhìn Cổ Anh Nhi và thuyết phục: “Anh Nhi, bảo bạn trai cậu và anh chàng kia đừng khoe khoang nữa, nếu không tôi sẽ không thể cứu được họ đâu.”
Cổ Anh Nhi nhìn Trần Hoàng Thiên. “Miyazaki, anh biết bọn họ?” Trần Hoàng Thiên nhẹ giọng hỏi.
Miyazaki trả lời có, và sau đó nói: “Những người vừa rồi là người nhà họ Minami Miya. Họ dám đến Hàn Quốc, hoành hành ngang dọc như thế chắc hẳn là được hậu thuẫn. Nếu tôi đoán không nhầm, hậu thuẫn của bọn họ sẽ sớm đến.”
Nghe thấy thế, Choi Yunho khẽ cau mày.
Tất nhiên ông ta biết gia tộc Minami Miya ở Nhật Bản, đó là gia tộc có võ công mạnh nhất ở Nhật Bản, và gia chủ Minami Miya Saku là kiểm thánh của Nhật Bản. Sức mạnh đứng đầu Nhật Bản, hơn nữa có rất nhiều cao thủ trong tộc Minami Miya, và có ít nhất mười người có sức mạnh vượt qua ông ta.
Cho nên lúc này, trong lòng ông ta cũng có chút lo lắng. “Haha!”
Park Jung Hee không thể nhịn được cười: “Cái gì nhà họ Minami Miya chứ, đây là Hàn Quốc, sư phụ của tôi còn là cao thủ đứng thứ tám Hàn Quốc, bọn họ dám gọi người tới, sư phụ tôi nhất định sẽ đá chết bọn chúng!” “Đúng!”
Lee Minki đứng ra, khó chịu nói: “Mày liên tục hủy hoại uy phong của sư phụ tao, mày có ý gì, mày tưởng có Yahi bảo vệ nên tao không dám làm gì mày sao?” “Được rồi.” Trần Hoàng Thiên giảng hoà: “Miyazaki có lòng tốt nhắc nhở mấy người, nhưng mấy người không tin thì có thể coi như không nói gì.
Kim Yahi cũng nói một vài điều tốt, đám người Lee Minki mới chịu bỏ qua. “Ba, những võ sĩ Nhật Bản này sao lại chạy đến nhà chúng ta? Nhà chúng tôi có đắc tội người Nhật Bản không?”, Kim Yahi hỏi.
Kim Seonghun lắc đầu: “Ba cũng không biết bọn họ. Bọn họ vừa vào liền khống chế gia đình chúng ta, tìm kiếm nhân sâm hơn 100 năm tuổi của gia đình chúng ta, thậm chỉ còn nói nếu không đưa, sẽ giết cả gia tộc chúng ta. Đúng là không coi ai ra gì. Cũng may Jung Hee mời sư phụ Choi đến, nếu không hơn trăm cây sâm 100 năm tuổi duy nhất còn sót lại của gia tộc chúng ta sẽ bị bọn chúng lấy mất”
Trần Hoàng Thiên trông rất vui khi nghe điều này.
Hơn một trăm cây nhân sâm có tuổi đời hơn trăm năm thật quá hấp dẫn! Nếu anh có thể lấy được, lại nhân thêm được một trăm cây nữa, vậy thì anh có thể nâng cảnh giới lên Thần Cảnh tầng bốn rồi. “Ki la.
Miyazaki chợt thắc mắc: “Tại sao nhà Minami Miya lại đột nhiên quan tâm đến cây nhân sâm hơn trăm năm tuổi, đến mức không ngại sai người sang nước ngoài lấy cây sâm hơn một trăm năm tuổi?”
Sau khi nghe thấy thế, Trần Hoàng Thiên tò mò hỏi: “Nhà họ Minami Miya không có hứng thú với dược liệu hơn một trăm tuổi sao?”
Miyazaki gật đầu.
Trần Hoàng Thiên cau mày.
Đột ngột
Một suy nghĩ nảy ra trong đầu anh. Gia tộc Minami Miya quan tâm đến Chân Võ kiếm pháp, không lẽ là Hàn Bình Minh đã lấy Chân Võ kiếm pháp để trao đổi với gia tộc Minami Miya, để gia tộc Minami Miya giúp ông ta thu thập dược liệu hơn trăm năm tuổi phải không?
Tất nhiên, anh cũng chỉ liên tưởng như vậy, hoàn toàn không có cơ sở.
Tại thời điểm này, Choi Yunho không khỏi hỏi: “Những người đó thật sự là người của gia tộc Minami Miya?” “Sao, sợ rồi à?” Miyazaki chế nhạo.
Choi Yunho: “
Gia tộc Minami Miya vô cùng đáng sợ, làm sao có thể không sợ được! “Sợ cái quái gì chứ, Budo có nguồn gốc từ Hàn Quốc của chúng tôi, và các võ sĩ ở Hàn Quốc của chúng tôi mới là võ sĩ mạnh nhất. Sư phụ của tôi quen biết các cao thủ của Hàn Quốc, cần phải sợ các võ sĩ Nhật Bản sao?” Park Jung Hee chế nhạo. Lee Minki không quên nói thêm: “Gia tộc Minami Miya khốn kiếp nào chứ, nếu dám gây chuyện với sư phụ, sư phụ sẽ khiến bọn họ hối hận!”
Không ngờ, anh ta vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng vang lên. “Thật sao? Tôi muốn xem Choi Yunho có năng lực như thế nào.” Nghe thấy thế, mọi người nhìn sang thì thấy một nhóm người đang lũ lượt kéo đến.
Ngoài một ông già trong bộ đồ samurai vừa rời đi, có thêm một ông già trong bộ đồ samurai và một ông già mặc vest đi tới.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Park Jung Hee đã cau mày.
Sau đó anh ta chạy đến chỗ ông già mặc vest, bối rối hỏi: “Ông nội, sao ông lại đi cùng đám võ sĩ Nhật Bản này?” Anh ta vừa dứt lời, ông nội Park Chiseo đã tát vào mặt cháu mình một cái tát.
Chát!
Park Jung Hee nghiêng đầu.
Nhưng ngay sau đó, anh ta nói một cách giận dữ: “Ông ơi, tại sao ông lại đánh cháu?”
Park Chiseo nghiêm nghị hét lên: “Ông hỏi cháu, là cháu mời sư phụ Choi đến nhà họ Kim sao?” “Vâng.”
Park Jung Hee gật đầu, vừa định hỏi gì đó.
Park Chiseo đá anh ta và chửi rủa: “Cháu đúng là đồ không biết điều, dám làm hỏng chuyện của gia tộc Minami Miya, cháu có mấy cái mạng mới đền đủ hả, ông hỏi cháu?”