Tiếng hô liên tiếp truyền vào bên trong.
Mọi người cùng quay đầu lại nhìn xem, chỉ thấy một đám người sắc mặt trầm trọng đang đi vào.
Trong số những người đó có ma đầu trùm thế giới ngầm Đỗ Văn Mạnh, có Đông Bắc Vương Trương Kỳ Vĩ, có Tây Bắc Vương Hồ Cửu Đạo, có Phan Đình Thọ của Hoàng Đông, có tộc trưởng Vương Minh Đức của nhà họ Vương ở thủ đô, có tổng quản lý của của Hội sở Hoàng Gia Entertainment tại các nơi.
Tổng số lượng gần đạt đến trăm người.
Không phải mặc quần áo màu đen thì chính là mặc quần áo màu trắng, trùng trùng điệp điệp mà kéo nhau đi vào. “Những người này… đều là tới để phúng viếng sao?”
Trịnh Thiếu Dũng mặt đầy mê mang.
Vừa rồi không phải chẳng hề có một người nào đến cả sao? Tại sao mới một lát sau mà lại có nhiều người tới phúng viếng như vậy?
Hơn nữa.
Đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy không ai không biết.
Ví dụ như Đông Bắc Vương và Tây Bắc Vương, và cả Vương Minh Đức, bọn họ đều là sự tồn tại không thể xem nhẹ trong mười dòng họ lớn nhất ở Lam Hoa.
Nếu như không có nhà họ Trương ở Thời Giang làm chỗ dựa vững chắc thì đừng nói tới nhà họ Trương ở Đông Bắc, nhà họ Hồ ở Tây Bắc, nhà họ Vương ở thủ đô, chỉ cần ông trùm thế giới ngầm Đỗ Văn Mạnh thôi cũng đủ đè nhà họ Trịnh của anh ta bẹp dí rồi! “Nhanh lên nhanh lên nhanh lên! Nhanh đi nghênh đón khách khứa tới phúng viếng!”
Bác cả gấp gáp nói.
Rất nhanh sau đó đám con trai của Trần Hiếu Sinh đều vội vàng tiến lên trước nghênh đón, bọn họ cung kính mà mời những ông to bà lớn tới phúng viếng ấy vào trong.
Đùa sao.
Nhà họ Hồ ở Tây Bắc, nhà họ Trương ở Đông Bắc, nhà họ Vương ở thủ đô, đó đều là những gia tộc mà mà nhà họ
Trần trước kia muốn kéo quan hệ cũng không đủ tư cách,
Trần Hiếu Sinh muốn thấy bọn họ chỉ một lần thôi cũng đã khó như lên trời. Nhưng mà bây giờ bọn họ lại tự bước vào cửa nhà họ
Trần, bọn họ đều tới để phúng viếng ông cụ. Vì thế cho nên người nhà họ Trần đều cảm thấy vô cùng vẻ vang, vinh hạnh vạn phần.
Đồng thời, sự xuất hiện của những nhân vật có máu mặt đó cũng khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng tin tưởng Trần Hoàng Thiên, tất cả bọn họ đều cho rằng nếu như có những người này giúp đỡ thì Trần Hoàng Thiên nhất định sẽ có thể lật ngược tình thế, có thể chống đỡ, bảo vệ toàn bộ tập đoàn Cửu Đỉnh phát triển ổn định, cũng có thể đè ép được khí thể kiêu ngạo không coi ai ra gì của nhà họ Trịnh.
Đương nhiên.
Bọn họ hoàn toàn không hề nghi ngờ mà vững tin rằng những người này vì nể mặt mũi của Trần Hoàng Thiên nên mới tới.
Bởi vì ngoại trừ Trần Hoàng Thiên ra thì nhà họ Trần không hề có bất kì người nào khác có mặt mũi có thể khiến cho những nhân vật máu mặt này tới đây phúng viếng cả. Thậm chí khi Trần Hiếu Sinh còn chưa chết, dù ông cụ muốn mời những người đó tới nhà họ Trần làm khách thì bọn họ đều khinh thường Trần Hiếu Sinh ông ta. “Đốt nhang! Đốt nhang nhanh lên!”
Nghênh đón một đoàn toàn nhân vật có máu mặt và người nhà của họ vào trước linh đường, bác cả vội vàng dặn dò.
Con cháu của nhà họ Trần, mỗi người cầm một nắm nhang rồi đốt lên, sau đó đưa cho những nhân vật tai to mặt lớn kia và người nhà của họ, mỗi người được chia ba cây.
Bọn họ còn chưa kịp cắm hết thì lư hương đã đầy ắp, không còn chỗ nào để cắm thêm nữa nên chỉ có thể vứt nhang vào lò đang dùng để đốt vàng mã cháy chung. “Anh Trần, xin anh hãy nén bị thương”
Một đám nhân vật có máu mặt như Tây Bắc Vương, Đông Bắc Vương, Vương Minh Đức đều đi tới bắt tay với Trần Hoàng Thiên.
Trần Hoàng Thiên không ngờ rằng tối qua mình vừa mới đăng một bài lên vòng bạn bè thì hôm nay đã có nhiều nhân vật có máu mặt từ nơi xa nhưng vẫn nề mặt mũi của anh ta mà tới phúng viếng như vậy.
Ngoại trừ nói cảm ơn ra thì anh thật không biết nên nói gì cho phải phép nữa rồi,
Sau khi bắt tay xong, Trần Hoàng Thiên nhìn về phía Trịnh Khải Thời, anh lạnh lùng nói: “Không phải vừa rồi ông vừa mới nói sẽ không có người nào dám tới đây phúng viếng sao, sao đột nhiên lại có nhiều người tới như vậy, có phải là đã vượt ngoài dự kiến của ông rồi không?” “Hừ.
Trịnh Khải Thời hừ lạnh nói: “Những người đó căn bản đều tới từ những vùng khác, bọn họ hoàn toàn không biết tới sự lợi hại của nhà họ Trịnh chúng tôi!”
Ông ta chỉ vừa mới dứt lời thì Tây Bắc Vương liền hỏi: “Anh Trần, tên ranh con này này chui ở đâu ra, sao lại dám kiêu căng ngạo mạn như vậy?”
Trần Hoàng Thiên thản nhiên nói: “Người của nhà họ Trịnh, danh gia vọng tộc xếp thứ ba trong số những gia tộc lớn nhất thủ đô, ông ta ỷ vào thế lực của nhà họ Trương ở Thời Giang mà ép ông cụ nhà tôi tới mức phải tức chết, sau đó còn dẫn người tới trước linh đường của ông cụ mà ăn nói bậy ba, tôi đang chuẩn bị nghiền chết ông ta thì mọi người đã tới trước” “Cái gì!”
Mọi người nghe xong đều vô cùng kinh ngạc và phẫn nộ. “Quá đáng, quả thực là quá đáng quá mức mà!” “Đây quả thật là muốn tìm đường chết mà!” “Chỉ dựa vào loại hành vi này của cậu ta, cho dù diệt sạch luôn chỗ dựa của cậu ta thì cũng không có gì quá đáng!
Nghe thấy những âm thanh tràn đầy giận dữ này Trịnh
Khải Thời liền trở nên hoảng loạn.
Ông ta hoàn toàn không hề nghĩa tới chuyện sẽ có nhiều nhân vật có tiếng tăm tới phúng viếng như vậy, hơn nữa hình như bọn họ đều không quá sợ nhà họ Trương đằng sau ông ta, nếu không thì sao bọn có thể dám ở đây chỉ trích ông ta như thế chứ.
Đây quả thật là không ai lường trước được! Đây cũng chính là nguyên nhân ông ta sợ hãi.
Vì thế nên ông ta liền vội vàng đè thấp giọng xuống, nói: “Kim Ngọc, cháu trấn an cảm xúc của bọn họ một chút đi, tránh cho có người không khống chế được mà ra tay thì chúng ta liền gặp tai ương rồi!”
Trương Kim Ngọc nghe thế thì lại hoàn toàn không hề tỏ ra sợ hãi mà nói: “ồn ào cái gì mà ồn ào! Đều im miệng hết cho tôi!” “Mẹ nó mày là đứa nào cơ chứ!” Đỗ Văn Mạnh giận dữ, ông ta phùng mang trợn mắt nói: “Có tin là tao bóp chết mày luôn không hả!” “Ông sao?”
Trương Kim Ngọc cười lạnh nói: “Nói ra thì chỉ sợ sẽ dọa ông chết khiếp, tôi chính là cô cả của nhà họ Trương ở Thời Giang, Trương chân nhân chưởng môn phái Võ Đang chính là em trai của ông nội tôi, như thế đã đủ để dọa tên ma đầu Đỗ Văn Mạnh ông chết khiếp chưa?” Trong lúc nhất thời, toàn hiện trường đều trở nên im lặng đến đáng sợ.
Tất cả mọi người đều nhìn Trương Kim Ngọc bằng ảnh mắt khó chịu, có người phẫn nộ, cũng có người sợ hãi.
Dù sao thì trong số bọn họ cũng không có ai có can đảm đắc tội với phái Võ Đang cả.
Mà nếu đắc tội với Trương Kim Ngọc thì cũng đồng nghĩa với việc đắc tội chưởng môn của phái Võ Đang, chuyện này đối với bọn họ mà nói thì thật sự là chỉ có kẻ điên mới dám làm “Sợ rồi đúng không?”
Trương Kim Ngọc ngạo nghễ nói: “Niệm tinh các người dưới tình huống không biết gì nên mới tới nhà họ Trần phúng viếng, bổn tiểu thư sẽ không chấp nhặt với các người, nếu không thì tôi tuyệt đối sẽ không khách khí với các người đâu!”
Mọi người đều không dám nói gì.
Chuyện này khiến cho Trương Kim Ngọc đắc ý như muốn vểnh cả đuôi lên trời, cô ta quát: “Mấy người còn không mau cút hết ra ngoài cho tôi!” “Nên là cô cút ra ngoài cho tôi thì có!”
Trần Hoàng Thiên giận dữ nói: “Nếu cô còn không chịu cút ra ngoài mà còn ở đây la lối sòm nữa thì đừng trách sao tôi không khách khí với cô nữa!” “Anh dám!”
Trương Kim Ngọc chống nạnh, ra bộ hung hãng nói “Nếu như anh dám động vào một ngón tay của tôi, tôi đảm bảo sẽ khiến anh phải tan cửa nát nhà!” “Cô cút mẹ nó đi!”
Trần Hoàng Thiên tát cho cô ta một bạt tai vang dội, tất cô ta văng ra ra tận ba mét. “Cậu cậu cậu… cậu dám đánh Kim Ngọc?”
Trịnh Khải Thời chỉ vào mặt Trần Hoàng Thiên, dùng ngữ điệu không dám tin mà nói: “Cậu không sợ bị nhà họ Trương báo thù sao?” “Tôi không những dám đánh cô ta mà tôi còn muốn rút máu ông để làm lễ tế cho ông nội tôi nữa! Vừa mới dứt lời thì Trấn Hoàng Thiên liền túm lấy cổ áo của Trịnh Khải Thời rồi kéo ông ta tới bên cạnh quan tài của Trần Hiếu Sinh. “Cậu muốn làm gì? Cậu buông tôi ra! Buông tôi ra nhanh lên!”
Trịnh Khải Thời hoảng sợ la hét inh ỏi: “Kim Ngọc, cứu cha với, cứu cha nhanh lên!” “Ai cũng không cứu nổi ông được đâu!”
Giờ khắc này Trần Hoàng Thiên cũng đã giận điên người, anh tụ khí thành kiếm, kéo ngang qua cổ Trịnh Khải Thời.
Xet!
Cổ của Trịnh Khải Thời bị cắt đứt, máu tươi văng tung tóe lên trên quan tài của Trần Hiếu Sinh. “Aaaaa!”
Rất nhiều người đều bị dọa sợ đến nỗi kêu la thất thanh liên hồi. “Ông nội!”
Trịnh Thiếu Dũng sợ hãi hét toáng lên.
Lúc này Trần Hoàng Thiên buông lỏng tay ra, Trịnh Khải Thời như một con gà đã bị cắt tiết, mềm nhũn ngã nhào xuống mặt đất, ông ta co giật vài hồi rồi sau đó liền nằm im không nhúc nhích gì nữa.
Cả đại sảnh nhất thời liền rơi vào sự im lặng chết chóc.
Tất cả những người đang có mặt đều ngây ra như phỏng.
Tất cả mọi người đều bị sự tàn nhẫn và dứt khoát của Trần Hoàng Thiên dọa sợ chết khiếp.
Xôn xao!
Đến cả Trương Kim Ngọc cũng phải cứng lưỡi nuốt một ngụm nước miếng, thiếu chút nữa đầu lưỡi cũng đã bị bà ta nuốt trôi mất, sắc mặt bà ta tràn đầy hoảng sợ, tay thì hoảng loạn móc điện thoại ra, bấm một dãy số rồi gọi đi. “Kim Ngọc, có chuyện gì sao?” đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói già nua.
Trương Kim Ngọc run như cầy sấy nói: “Ông nội, ông có biết Trần đại sư đó không? Anh ta cắt đứt cổ họng ông nội của chồng con ở nhà họ Trần rồi, anh ta còn đánh cháu một bạt tai, tát mạnh đến nỗi cháu bị gãy mất vài cái răng, cháu sợ anh ta cũng muốn giết cháu luôn, ông mau tới đây cứu cháu với!” “Cái gì!”
Ông cụ Trương vô cùng khiếp sợ, sau đó ông ta liền giận dữ nói: “Cháu nói cho cậu ta biết, cậu ta cứ chờ đó cho ông, ông sẽ lập tức ngồi máy bay tới đó tìm cậu ta tính sổ, nếu cậu ta mà giám giết cháu thì ông sẽ giết sạch toàn bộ nhà họ Trần của cậu ta, lời của ông tuyệt đối không phải chỉ để đùa giỡn cho vui đâu!” “Dạ thưa ông nội!”
Sau khi Trương Kim Ngọc cúp điện thoại thì nhất thời liền như được bơm máu gà, cô ta nói: “Trần Hoàng Thiên, bây giờ ông nội tôi sẽ ngồi máy bay tới đây dạy dỗ anh ngay, nếu như anh mà dám giết tôi thì chắc chắn ông nội tôi sẽ giết sạch nhà họ Trần các người không còn một mống!”