Vương Minh dứt khoát tắt điện thoại, rồi gọi cho Lư Nhân Nghĩa, gia đình anh ta là khách hàng vip, từng cùng ăn cơm với Lư Nhân Nghĩa, cho nên có số điện thoại của người ta.
“Cậu Vương, chuyện gì vậy?” Lư Nhân Nghĩa cười hỏi.
“Chủ tịch Lư, anh có nhầm lẫn gì không, tấm thẻ vàng dành cho khách vip của Dương Ninh Vân có in hình rồng. Nếu không có chữ ký của người cầm thẻ, thì rõ ràng là giả mạo, sao anh lại cho cô ta vay chứ?” Vương Minh nói ra thắc mắc ở trong lòng.
Lư Nhân Nghĩa ngượng ngùng cười: “Đó là trường hợp đặc biệt duy nhất trong số tất cả các khách vip có thẻ vàng, cũng là một trong những thẻ quý nhất, cao quý gấp mấy lần so với thẻ của ba cậu.”
“Cái gì cơ!” Vương Minh bị sốc, vội vàng hỏi: “Chủ của chiếc thẻ là ai?”
“Cậu không có tư cách biết.” Lư Nhân Nghĩa nói tiếp: “Nếu như không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước.”
“Đừng mà.” Vương Minh kêu: “Anh có thể để chút mặt mũi cho tôi không, để Dương Chí Văn làm thủ tục cho vay?”
“Anh không có mặt mũi đó.” Nói xong thì Lư Nhân Nghĩa dập điện thoại.
Rất nhanh, Dương Chí Văn nhận được một tin nhắn ngắn từ Vương Minh: Lư Nhân Nghĩa không cho vay.
“Fuck!”
Ngay lập tức Vương Chí Văn gọi điện thoại cho Vương Minh.
“Xin chào, số điện thoại bạn gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng…”
“Móa nhà anh chứ!”
Dương Chí Văn tức đến bể phổi: “Vương Minh! Con mẹ anh đào cái hố được đấy! Ông đây bị cậu hại chết rồi!”
Anh ta không có biện pháp nào, chỉ có thể cúi đầu ủ rũ trở về công ty.
“Vẫn chưa được phải không?”
Dương Chấn Kỳ thấy Dương Chí Văn trở về với gương mặt ủ rũ, đoán ngay mọi chuyện chưa được như ý muốn.
“Ông nội, ông nghe cháu giải thích đã. Vay tiền phải đích thân Ninh Vân xử lý, vậy thì bảo em ấy đi vay đi, đừng nói là cháu, cho dù là ông đi cũng không thể làm thay được.” Dương Chí Văn nói dối.
Dương Chấn Kỳ vừa nghe thì tức đến nổ phổi, cầm ống đựng bút trên bàn ném về phía Dương Chí Văn.
“Anh là cái con sâu làm rầu nồi canh, sợ Ninh Vân vay tiền để đảm bảo vững chắc vị trí chủ tịch, mà không ngần ngại bịa ra đống lời để hãm hại cháu ấy, nực cười đến nỗi là ông vẫn tin câu nói ma quỷ của cháu, khiến cho Ninh Vân phải chịu nỗi oan ức, mang đến ảnh hưởng lớn cho công ty.”
Nói đến đây, Dương Chấn Kỳ tức giận và nghiêm túc quát lên: “Từ hôm nay trở đi, công ty không có phần của cháu, cháu cũng không cần đi nửa bước vào công ty, chút ra ngoài cho ông!”
“Đừng mà ông nội!”
Dương Chí Văn “bụp” quỳ xuống, vẻ mặt buồn bã giải thích: “Cháu là cháu ruột của ông mà, đúng là cháu muốn làm chủ tịch, muốn công ty ngày càng đi lên, vì làm chủ tịch cháu làm sao có thể thế. Vì sao ngay cả chuyện vay ba trăm tỷ cũng không được?”
“Nếu không phải vì Vương Minh thề rằng thẻ vàng là giả thì cháu cũng không làm ầm ĩ như vậy, hơn nữa cháu đã gọi điện thoại cho bộ phận chăm sóc khách hàng của ngân hàng, ông cũng nghe đó, họ nói rằng thẻ vàng của khách VIP không có hình con rồng, ai mà biết được dịch vụ khách hàng cũng biết lừa người ta chứ!”
“Ông nội, cháu thật sự còn oan hơn cả thị Màu, tuy rằng đã gây ra chuyện “quạ đen” lớn như vậy, nhưng cháu vì suy nghĩ cho công ty nhà họ Dương mà, cháu rất sợ thẻ vàng là giả, nếu không báo trước mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ khiến cho nhà họ Dương và công ty mất hết danh dự đó!”
“Ông nội, ông tha lỗi cho cháu đi, về sau cháu không dám nữa… Không bao giờ dám liều lĩnh giải quyết chuyện lớn như vậy. Nếu công ty không có cháu, tên vô dụng Trần Hoàng Thiên sẽ vay tiền giúp Ninh Vân, nhất định Ninh Vân sẽ thay đổi thái độ với anh ta. Chờ đến ngày nào đó ông nội già đi, nói không chừng công ty sẽ sang tên đổi họ Trần, không còn là họ Dương nữa, ông nội ơi!”
Câu nói cuối cùng khiến trái tim của Dương Chấn Kỳ thắt lại.
Tập đoàn Dương thị là tâm huyết của ông cụ, sao có thể để tập đoàn nhà họ Dương biến thành tập đoàn nhà họ Trần được?
Nghĩ vậy, ông cụ cố nén lửa giận trong lồng ngực: “Đứng lên đi!”
“Cảm ơn ông nội!”
Dương Chí Văn như được ân xá, lúc đứng lên rồi mới phát hiện, toàn thân anh ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Tới nhà đứa thứ hai.”
Dương Chấn Kỳ bỏ lại một câu rồi sải bước đi nhanh ra ngoài, Dương Chí Văn và những người nhà họ Dương cũng vội vàng đuổi theo.
Chẳng mấy chốc, đám người đi đến nhà người con thứ hai của Dương Chấn Kỳ – Dương Thiên Mạnh.
Lý Tú Lam vừa thấy Dương Chí Văn, ánh mắt bà đỏ bừng như gặp được kẻ thù vậy, cầm cán chổi dồn sức đánh về phía anh ta.
“Tôi cmn để đồ rùa khốn nạn này hại Ninh Vân, tôi đánh chết anh! Đánh chết anh! Nếu như Ninh Vân gặp chuyện không may thì đến lúc đấy tôi phải kéo anh cùng xuống địa ngục…”
“Được rồi!”
Dương Chấn Kỳ hét lên.
Lúc này Lý Tú Lam mới dừng lại, phát hiện phần thân chổi đứt đoạn rơi lả tả, bà tức giận đập cán chổi xuống đất, khóc lóc om sòm nói: “Ninh Vân không ở nhà. Mọi người không tìm con bé giúp tôi, còn tới nhà tôi làm gì, nhìn tôi khóc hay gấp gáp sao. Xem tôi có nhảy hay không sao?”
“Em dâu, em bình tĩnh đi.” Dương Thiên Dũng khuyên nhủ: “Ninh Vân từng học tới cấp bậc đại học, còn từng đi du học, tố chất tâm lý chắc chắn không kém như thế, không có việc gì, nhất định con bé sợ bị cảnh sát bắt cho nên trốn đi rồi.”
“Tuy rằng con bé tắt máy, nhưng anh tin chắc, con bé khẳng định cũng âm thầm quan sát việc này, nếu ngày nào đó con bé phát hiện cảnh sát không muốn bắt con bé, thì sẽ hạ cảnh giác, nói không chừng sẽ ngay lập tức về nhà.”
Lý Tú Lam cảm thấy khá có lý, nhưng vẫn rất tức giận, khịt mũi: “Nếu như Ninh Vân trở về, thì tôi sẽ không để cho con gái đến làm việc trong công ty của các anh, Ninh Vân nhà tôi có bằng MBA, chẳng lẽ còn phải lo không tìm được việc làm có lương hơn ba mươi triệu sao?”
“Cái gì công ty của chúng tôi, không phải nhà thím cũng có cổ phần sao?”
“Ông nội đuổi cả nhà chúng tôi đi rồi, còn cổ phần nhà chúng tôi, tôi cũng sẽ không để cho con gái vào làm công cho các anh!” Lý Tú Lam nổi đóa.
“Rút lại những gì lời hôm qua nói, gia đình nhà anh chị vẫn được chia cổ tức, Ninh Vân vẫn có thể làm chủ tịch, được chưa?” Dương Chấn Kỳ như rít từ trong kẽ răng, nói ra những lời này.
“Thế này còn tạm được!”
Đạt được mục đích, Lý Tú Lam bớt giận hơn rất nhiều, yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha chờ đợi.
Chờ đến hai giờ chiều. . Truyện hay luôn có tại _ TRЦмt rцуen.мe _
Đột nhiên!
“Cạch” một tiếng, cửa lớn bị mở ra, chỉ thấy Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân cùng nhau bước vào.
“Ninh Vân, cuối cùng thì cháu cũng về rồi!”
Tất cả mọi người trong phòng khách đột nhiên vui mừng khôn xiết.
Dương Chấn Kỳ thậm chí còn hào hứng hơn, kích động thúc giục: “Ninh Vân, thẻ vàng là thật, không phải đồ giả, sáng sớm chủ tịch Lư của ngân hàng đã gọi điện cho cháu bảo đi làm thủ tục cho vay, nói không chừng bây giờ họ còn đang nóng lòng chờ đấy!”
“Thật sao?”
Dương Ninh Vân hoảng sợ che miệng lại.
Mặc dù mấy ngày nay cô ở trong khách sạn và không có cảnh sát tìm đến. Khiến cho cô nghi ngờ rất có thể thẻ vàng là thật, nhưng cũng chỉ nghi ngờ thôi chứ chưa chắc chắn. Cho đến giờ phút này, cô cuối cùng xác định được thẻ vàng là thật, mình và Trần Hoàng Thiên bị oan, cảm giác phấn khích này không thể diễn tả bằng lời được.
“Không thể nào thật hơn!” Dương Chấn Kỳ đắc ý nói chắc chắn, sau đó cầm một túi tài liệu thúc giục: “Cháu mau mang theo tài liệu đến ngân hàng tìm chủ tịch Lư. Khoản vay ba trăm tỷ không tính lãi năm đầu tiên, nhanh chóng đi làm thôi!”
Dương Ninh Vân đang chuẩn bị cầm lấy tài liệu.
“Chờ đã”
Đột nhiên Trần Hoàng Thiên kéo cô, sau đó mắt anh nhìn thẳng vào Dương Chấn Kỳ, ăn nói mạnh mẽ: “Nếu muốn Ninh Vân đi vay tiền, cũng được thôi nhưng phải đáp ứng với tôi ba điều kiện.”
Nói đến đây, anh lấy hóa đơn và hợp đồng từ trong túi xách của Dương Ninh Vân.
“Một, không thể xóa bỏ quyền chủ tịch của Ninh Vân, số tiền mà tôi và cô ấy đã tiêu kể từ khi rời khỏi nhà, tổng cộng là sáu tỷ, bảo Dương Chí Văn thanh toán.”
“Hai, vay được ba trăm tỷ không lãi suất trong vòng một năm, vậy thì một năm tiết kiệm được một trăm hai mươi tỷ, cái này là lợi nhuận, phải tính vào cho Ninh Vân.”
“Ba, bởi vì Dương Chí Văn vu cáo hãm hại mà cánh tay ba mẹ vợ bị dao chém vào, vậy tôi cũng phải trả Dương Chí Văn một nhát đó.”
“Đồng ý ba điều kiện của tôi thì tôi sẽ đưa thẻ vàng cho Ninh Vân làm thủ tục vay tiền, nếu không đồng ý cũng được thôi, tôi và Ninh Vân tự mở công ty, và khoản tiền ấy sẽ dùng cho bản thân.”
“Mọi người hãy suy nghĩ thật kỹ!”