Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hàn Tử Minh?”


Trần Hoàng Thiên co rụt mắt lại.


Cảm giác nguy hiểm vô hình trước đó đột nhiên bủa vây lấy toàn thân.


Thực lực của Hàn Tử Minh anh cũng biết, cũng đã từng đấu với anh ta, tầm Thần Cảnh cấp tám, nếu như vào lúc anh ở trạng thái tràn trề nhất, anh có thể không chút sợ hãi Hàn Tử Minh, thậm chí có thể vì lẽ đó mà cười thầm, có thể giết được Hàn Tử Minh, báo thù cho Dương Ninh Vân.


Thế nhưng!


Trình độ tu luyện hiện tại của anh chỉ còn ở đan cảnh, lại còn cần phải điều dưỡng tầm nửa tháng mới có thể quay về trạng thái đỉnh cao được.


Có thể nói, bây giờ ở trước mặt Hàn Tử Minh, anh giống như con kiến vậy, chỉ cần Hàn Tử Minh động nhẹ tay một cái là có thể đè chết anh.


Nhất là bây giờ sư thái Mạc Ngôn đã trúng độc, không có ở Nga Mĩ, lúc này Hàn Tử Minh xông vào núi Nga Mi đối với anh mà nói chính là đòn trí mạng.


Anh lại không quá sợ hãi, đánh không được thì chết thôi, nhưng nếu như Dương Ninh Vân rơi vào trong tay Hàn


Tử Minh, chắc chắn lại tổn thương thêm lần nữa. “Sao nào, không nhận ra tôi?” Thấy Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân ngây người nhìn anh ta, Hàn Tử Minh không kiềm chế được mà cười. “Có hóa thành tro cũng nhận ra anh


Trần Hoàng Thiên nghiến răng nghiến lợi nói. “Ha ha!”


Hàn Tử Minh ngẩng đầu cười: “Tôi cũng thế, anh có hóa thành tro tôi cũng nhận ra anh, thế nhưng điều ngoài ý muốn là, hôm nay chắc anh phải hóa thành tro rồi. “Vốn dĩ có được tin anh chết, tôi còn ưu sầu mất một khoảng thời gian, không ngờ tới Nga Mi tìm Dương Ninh Vân lại nhận ra anh, vừa hay nhân cơ hội giết chết anh, lấy đầu chó của anh đi cúng viếng linh hồn của ông nội tôi!”


Lời này vừa nói ra, cả người Dương Ninh Vân run lên mãnh liệt.


Dương Ninh Vân không quan tâm tới cơn đau trên người, cô rời khỏi lòng Trần Hoàng Thiên, gào lên với Hàn Tử Minh: “Hàn Tử Minh, rốt cuộc anh muốn thế nào?”


Sự thù hận của cô với anh ta sớm đã thấm vào xương tủy rồi. Đồng thời, sự sợ hãi của cô cũng sớm đã ngấm vào linh hồn.


Trong mắt cô, Hàn Tử Minh chính là một con rắn độc, nhìn thấy đã khiến cô phát run trong người. “Cái gì!”


Biết được người thanh niên này là Hàn Tử Minh, Long Hổ, Võ Đang, Nga Mi, đệ tử của ba môn phải này đều giật nảy mình. “Chưởng môn chúng ta đã trúng độc của Hàn Tử Minh, chắc không phải là anh ta đâu nhỉ?” “Nghe nói thực lực của Hàn Tử Minh rất mạnh, hơn nữa lại còn là nhân vật vô cùng đáng sợ về độc nữa. “Chúng ta mau đi thôi, tránh bị hạ độc thì coi như xong”


Đệ tử ba phải lần lượt phát run, nhất là đệ tử của Long Hổ và Võ Đang, họ đã bắt đầu tản đi, định trốn thoát từ phía sau Hàn Tử Minh, rồi đi xuống núi. “Không sao cả.”


Hàn Tử Minh cười như không cười: “Chỉ là muốn tới núi Nga Mi đưa cô đi, để cô làm nô lệ dưới hông tôi mà thôi, không có ý gì khác.


Lời này vừa nói ra, Dương Ninh Vân sợ tới tái mặt. Tới giết cô cô cũng không sợ.


Thế nhưng muốn bắt cô làm thú vui, nói cô không sợ là giả. “Hàn Tử Minh, tên súc sinh nhà anh còn thấy Ninh Vân chưa đủ thảm hay sao?” Trần Hoàng Thiên phẫn nộ.


Hàn Tử Minh nói: “Anh hại cô ta trước, có tư cách gì để to tiếng với tôi? Tôi đối xử với cô ta tốt hơn anh, anh không có tư cách đòi công bằng cho cô ta, nếu như không có sự tổn thương của anh, cô ta cũng sẽ không bị tôi làm hại” “Đương nhiên, nếu như không phải anh, tôi cũng sẽ không chiều chuộng cô ta thành công chúa, bởi vì anh đã làm hại nên tôi mới không có được cô ta” “Thế nhưng không sao, hôm nay tôi có thể có được cô ta rồi, mà anh cũng có thể đi chết!” Vừa dứt lời, hơi thở khủng bố từ người anh ta liền tỏa ra, ngăn chặn hết những người định chuồn đi từ hai bên người, khiến họ quỳ xuống đất, chỉ cảm thấy như có viên đã nghìn cân đè xuống, nặng tới khó thở.


Cảm nhận được sát khí của Hàn Tử Minh, Dương Ninh


Vân hoang mang.


Đột nhiên, cô như nghĩ ra điều gì, cô liền tách áo tu sĩ trên đùi cô ra, hét lên: “Nhìn đi! Anh nhìn xem! Tôi bị đốt thành dáng vẻ này rồi mà anh không ghê tởm tới mức buồn nôn hay sao?”


Nhìn một cái!


Da đầu Hàn Tử Minh run lên.


Chỉ thấy bắp chân Dương Ninh Vân bị đốt tới nỗi đều là bong bóng nước, khi bỏ áo tu sĩ ra, bóng nước đã bị vỡ nát hết, có thể nhìn rõ da thịt.


Dương Ninh Vân cũng đau tới nỗi mặt mày vặn vẹo, cả người run lên!


Trần Hoàng Thiên vội vàng ôm lấy cô, trái tim vỡ vụn.


Cô phải đau tới nhường nào! “Ai làm đây?”


Hàn Tử Minh lạnh lùng hỏi. “Ai làm đây?”


Nhưng không ai trả lại, anh ta hét lên.


Vốn dĩ cho rằng vết thương hiện tại trên người Dương Ninh Vân ổn rồi, chỉ là chưa có tóc mà thôi, cho cô đội tóc giả thì vẫn xinh đẹp tựa hoa ngọc như trước đây.


Ai ngờ được cô lại bị thiêu thành dạng này, như này thì còn ai dám chạm vào cô nữa. “Có phải bọn họ làm không?” Anh ta chỉ về phía đệ tử của Võ Đang và Long Hồ ở hai bên.


Dọa mấy đệ tử đó không dám thở mạnh, có người còn bị dọa tới nỗi đái ra quần. “Không nói thì chắc phải rồi?” Hàn Tử Minh lạnh lùng nói: “Đều không muốn nói hết, vậy sau này khỏi cần nói nữa, đi gặp tổ tiên hết đi!”


Vừa dứt lời, anh ta đấm một cái vào đệ tử của hai phái ở bên tay phải.


Xoet!


Lập tức đánh trúng bảy, tám đệ tử. “Mẹ ơi!”


Đệ tử hai phái đều bị dọa sợ. “Là mấy người bọn họ xúi giục chúng tôi thiêu!” Bọn họ khai ra mấy tên đệ tử bị Lý Nam Cương mua chuộc, hãm hại thiêu chết Dương Ninh Vân ra. “Đừng giết chúng tôi.


Mấy người đệ tử đó sợ tới nỗi quỳ xuống đất, đang định nói là mình bị mua chuộc, Hàn Tử Minh đấm một cái vào toàn bộ bọn họ.


Dương Ninh Vân kinh ngạc hét lên: “Đừng giết bọn họ, anh đừng giết bọn họ!”


Cô không ngờ mình chỉ vô tình nói lại hại chết mười mấy tính mạng. “Bọn họ thiêu đốt cô thành dáng vẻ này, phế vậy cũng không bằng, Trần Hoàng Thiên không trút giận cho cô thì tôi giúp cô, giết hết từng người bọn họ!”


Hàn Tử Minh lạnh lùng nói, anh ta giơ tay lên, tụ khí thành thanh kiếm. “Đừng! Đừng!”


Dương Ninh Vân hét lên.


Trần Hoàng Thiên vội vàng nói: “Jeffray, lên!” Sao anh lại không muốn trút giận cho Ninh Vân chứ? . Ngôn Tình Tổng Tài


Nhưng Dương Ninh Vân đã hướng Phật, bản tính vốn hiền lành, nếu như anh không màng tất cả mà ra tay giết người, chỉ sợ sẽ khiến cô cảm thấy tội lỗi hơn, khiến trái tim yếu đuối của cô lại thêm vết thương mới.


Vậy nên anh mới không muốn tính toán với mấy đệ tử này.


Trần Hoàng Thiên vừa dứt lời, Jeffray đấm một cái, giống như báo săn, bổ nhào về phải Hàn Tử Minh.


Cao thủ người nước ngoài không giống như cao thủ võ đạo, bọn họ ra tay không có chiến thuật và cách thức, chỉ muốn dùng lực để đánh đổ đối phương.


Vậy nên bọn họ mới không tụ khí thành công, cũng không có loại khinh công, cứ đánh thẳng như dã thú, cứ dùng sức đi hạ gục kẻ thù. “Bop!”


Hàn Tử Minh đâm kiếm về phía Jeffray.


Xoet!


Một luồng ánh sáng từ kiếm phát ra, đâm thẳng về phía Jeffray.


Jeffray cũng là người gan dạ bản lĩnh, không hề trốn tránh, thẳng thừng đấm lại, thanh kiếm vỡ làm trăm mảnh, sau đó anh ta tiếp tục lao về phía Hàn Tử Minh. “Chán sống rồi!”


Ánh mắt Hàn Tử Minh lạnh lẽo, tỏa ra khắp thanh kiếm. Bây giờ anh ta đã bị chọc tức, đánh đã hơi bị tây hóa, sức mạnh vô cùng lớn, cũng thích dùng sức đánh đối phương, tiếp cận Jeffray hơn.


Thấy vậy, Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân đều run lên.


Nếu như Jeffray có thể thắng, nguy cơ có thể giải trừ, nhưng nếu như thua vậy thì thảm rồi. Rất nhanh sau đó, Jeffray tung nắm đấm ra.


Hai nắm đấm, một lớn một nhỏ đồng thời va vào nhau. Giống như hai chiếc xe đâm vào nhau trên đường cao tốc, phát ra tiếng bùng nổ chói tai.


Một giây sau! “A!”


Jeffray phát ra tiếng kêu thảm thiết, rơi xuống như con diều bị đứt giây, sau khi đập vào tòa kiến trúc, anh ta lại tiếp tục rơi xuống vách núi. “Sao có thể chứ?”


Trần Hoàng Thiên sững người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK