Ngay cả Trần Hoàng Thiên, cũng bị âm thanh này làm cho chấn động, đang giảm lên chân Không Hoa Binh thì dừng lại giữa không trung, vẻ mặt cũng trở nên hốt hoảng. “Là Sư phụ Thanh Dương của cậu chủ Khổng, người thật đã tới rồi!”
Sau vài giây, không biết ai đã hét lên một tiếng. Trong nháy mắt, cả hội trường trở nên náo động. “Sư phụ Thanh Dương có thể là cao thủ thứ ba của Võ Đang phái. Nghe nói rất lợi hại, có thể gọi sét dẫn điện, hỗ mưa gọi gió, gần như là thần tiên” “Thằng nhóc này đúng là tìm chết mà, đồ đệ của sư phụ Thanh Dương cũng dám đánh, xem ra lát nữa hắn đẹp mặt rồi!” “Thực lực của sư phụ Thanh Dương, có thể so sánh như ba, bốn võ sĩ thần cảnh gộp lại, muốn giết tên nhóc này chắc chắn dễ như giết gà.”
Lúc này, Tiêu Hùng cười ha ha to hơn chỉ tay vào Trần Hoàng Thiên nói: “ Đồ tạp chủng này, mày xong đời rồi! Dám đánh cậu chủ Khổng, Sư phụ Thanh Dương sẽ không bỏ qua cho mày đâu. Không chết thì cũng sẽ tàn tật. Đừng nghĩ đem Đỗ Văn Mạnh ra uy hiếp sư phụ Thanh Dương, vô dụng thôi, phái Võ Đang không sợ uy hiếp, đừng nói Đỗ Văn Mạnh trong tay chỉ có chưa tới một vạn người ngựa, có mười vạn người ngựa tới đây cũng không mở được cửa lớn của Võ Đang, đó là vì có trận pháp bảo hộ, một khi đã đóng trận pháp thì không ai có thể vào được!
Lời nói vừa thốt ra, trái tim Đỗ Nhã Lam lại trùng xuống tận cùng.
Cô ấy đã từng tới tham gia đại hội đan dược, cũng tự nhiên biết rằng Sư phụ Thanh Dương lợi hại thế nào. Vốn dĩ cô nghĩ rằng nếu Thanh Dương muốn giết Trần Hoàng thiên, thì anh có thể dùng biện pháp cũ mà uy hiếp Thanh Dương.
Kết quả không ngờ rằng Võ Đang phải có pháp tận bảo hộ, không mở pháp trận thì không ai có thể vào. Vây thì uy hiếp thế nào được?
Sư phụ Thanh Dương muốn giết Trần Hoàng Thiên, thì chẳng còn cách nào cứu vãn được rồi.
Rất nhanh, dưới tiếng bàn luận ngập trời, Thanh Dương Chân Nhân đi tới trước mặt Trần Hoàng Thiên rồi dừng lại, Khổng Hoa Binh làm ra cái vẻ thống khổ đau đớn, chỉ vào Trần Hoàng Thiên giận giữ nói: “Sư phụ, cái đồ tạp chủng này dám ở trước mặt nhiều người như thế này đánh đồ đệ của thầy, thầy nhất định phải báo thù cho trò!” “Trò cứ yên tâm. Thanh Dương chân nhân vỗ vai Khổng Hoa Binh, nhìn về phía Trần Hoàng Thiên, lạnh giọng hỏi: “Vì sao lại đánh đồ đệ của tôi?” “Hắn ta bắt nạt người quá đáng, ép tôi quỳ xuống xin lỗi là đã quá lắm rồi, còn lấy chân giẫm lên vai tôi. Nếu ông là tôi, ông có đánh không?” Trần Hoàng Thiên khẳng khái nói lại. “Việc này.” Thanh Dương chân nhân không nói nên lời, nhìn Khổng Hoa Binh một cách khó xử, như này là trò sai rồi, trò bảo thầy làm sao để báo thù cho trò đây.…..
Khổng Hoa Binh nhìn ra ý tử trong lòng sư phụ, vội vã giải thích: “Sư phụ, là do hắn ta làm loạn tại hội nghị Đan Dược, đánh cả bạn của trò, trò bắt hắn ta quỳ xuống là vì trừng phạt hắn ta dám làm loạn tại đại hội. Giẫm lên vai hắn ta là vì ra tay báo thù cho bạn, không phục thì có thể nói với trò. Còn việc lợi dụng lúc trò sơ hở mà đánh lén, việc này tính sao đây?” “Đánh lén thì cũng bỏ đi, đánh lén thành công rồi, hắn ta còn liều mạng dẫm đạp trò đến chết. Cái đạp này, không phải đạp đồ nhi, là đạp thầy, là đạp cả phái Võ Đang chúng ta.”
Thanh Dương Chân nhân nghe vậy liền giận giữ muốn ra tay. Ngay lúc này, lại phát lên tiếng cười nhạt truyền tới. “Không đánh lại được người ta thì nói thẳng ra, còn kêu người ta đánh lén, có cần mặt mũi nữa không?”
Câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người theo hướng âm thanh quay ra nhìn, chỉ nhìn thấy một người cô gái duyên dáng, yêu kiều, hai tay khoanh trước ngực, khoé miệng nhếch lên cười lạnh đi tới. “Là Lâm Lạc Tịch, đệ tử của đại trưởng lão Huyền Linh Chân Nhân phải Long Hổ
Có người nhận ra đổ trên người cô gái đó nói.
Khổng Hoa Binh tức nổ đ đóm, hét về phía Lâm Lạc Tịch: “Rõ ràng là hắn ta đánh lén tôi đó, biết không hả, nếu không phải là đánh lén, thì làm sao tôi có thể không đánh lại được hắn ta?” “Vậy sao?” Lâm Lạc Tịch cảm thấy khá buồn cười: “Giờ anh đấu một trận với anh ấy, để tôi xem anh có đánh nổi anh ấy không?” “Tôi…tôi đang bị thương đây này!” Khổng Hoa Binh ngượng ngùng đến tức giận: “Lâm Lạc Tịch, hắn ta làm loạn ở Đại hội Đan Dược, cô cũng là người của ban tổ chức, cô không giúp trừng phạt hằn ta thì cũng không nói làm gì, đằng này cô là đang làm khó tôi là sao hả?” “Không phải anh đã trừng phạt anh ấy rồi sao?” Lâm Lạc Tịch nói:”Anh ấy cũng đã quỳ xuống đất xin lỗi rồi, anh còn làm bậy trên đầu trên cổ người ta, bị đánh cũng là đáng đời!” “Cô…!” Khổng Hoa Binh cũng tức chết luôn rồi! E hèm…
Thanh Dương Chân Nhân hằng giọng lên hai tiếng, sắc mặt không hài lòng.
Lâm Lạc Tịch thấy vậy, ngay lập tức hành lễ: “Để tử thứ bảy Lâm Lạc Tịch của đại trưởng lão phái Long hổ, bái kiến sự thúc Thanh Dương. “Không dám, không dám.
Thanh Dương Chân nhân tỏ vẻ không vui
Lâm Lạc Tịch bĩu môi.
Ngay lúc này, một giọng nói của một ông lão vang lên: “Lạc Tịch, còn không mau xin lỗi Sư thúc Thanh Dương? Lâm Lạc Tịch quay lại liền nhìn thấy sư phụ cô ta, Huyền Linh Chân Nhân, cô ta cau mày hỏi sư phụ: “Sư Phụ, trò đã làm sai cái gì sao?” “Vì con là bề dưới, không nên làm cho sự thúc Thanh Dương khó xử, còn không mau xin lỗi?” Huyền Linh Chân Nhân nói. “Da.”
Lâm Lạc Tịch bĩu môi, lại một lần nữa củi đầu tạ lễ: “Sư Thúc Thanh Dương, cháu xin lỗi! “Không sao. Thanh Dương Chân Nhân xua xua tay, lúc này mới lộ ra vẻ hài lòng.
Sau đó, ông ta quay sang phía Trần Hạo Thiên, nói: “Học trò của tôi kỹ năng còn kém, bị anh đánh thì tôi cũng không tính toán với anh. Nhưng anh lại làm loạn ở Đại hội Đan Dược này, tôi bắt buộc phải trừng trị anh thật nghiêm khắc!”
Nói xong, ông ta liền xắn ống tay áo. “Đừng!”
Dương Ninh Vân và Đỗ Nhã Lam cùng kêu lên. “Sư Phụ, phái Võ Đang ức hiếp người quá đáng, thầy hãy giúp anh tẩy đi, anh ấy rất tội nghiệp.” Lâm Lạc Tịch nói.
Huyền Linh chân nhân cười: “Cậu ta tự mình gây họa, ắt sẽ phải chịu được hậu quả.” “Da.”
Lâm Lạc Tịch mím môi, không nói nữa. “Thanh Dương Chân nhân, ông đang làm gì đấy?”
Lúc Thanh Dương chân nhân tiến gần tới Trần Hoàng Thiên, Chu Kình Thượng chạy tới hỏi. “Tên nhóc này đánh học trò của tôi, lại còn làm loạn tại hội nghị Đan Dược, tôi phải nghiêm trị cậu ta, Ông Chu, không phải ông muốn quản chứ?” Thanh Dương Chân Nhân hỏi.
Chu Kình Thượng cười nói: “Tôi và cậu ấy có chút qua lại, ông xem có thể cho tôi chút mặt mũi mà để cậu ấy xin lỗi được không? “Có một số chuyện có thể cho qua, cũng có một số chuyện không thể bỏ qua được, nếu tôi bỏ qua cho cậu ta, thì phái Võ Đang chẳng còn mặt mũi gì nữa.” Thanh Dương Chân Nhân vừa nói vừa tiến tới.
Nhanh như chớp mà đánh một chưởng vào ngực Trần Hoàng Thiên.
Âm thanh vang lên, Trần Hoàng Thiên lùi lại vài bước, miệng phun ra một ngụm máu. “Trần Hoàng Thiên!”
Dương Ninh Vân và Đỗ Nhã Lam chạy tới đỡ lấy Trần
Hoàng Thiên đang bị thương. Thanh Dương Chân Nhân nhíu đầu lông mày.
Ông ta vốn dĩ muốn đánh cho Trần Hoàng Thiên tàn phế, không ngờ anh lại chỉ phun ra một ngụm máu thôi, việc này khiến ông ta ngạc nhiên.
Tu vi của thằng nhóc này đã đạt tới cảnh giới Đan dược rồi sao?
Ông ta không dùng lực khí quá mạnh, chỉ dùng lực đủ để đánh phế nội lực của võ sĩ bảy tám tầng thôi. Kết quả chỉ khiến Trần Hoàng Thiên lùi lại mấy bước, việc này làm ông ta hết sức kinh ngạc. “Thanh Dương Chân Nhân, đánh thì cũng đánh rồi, cũng nên kết thúc rồi chứ?” Chu Kình Thượng cười hỏi, trong lòng tuy không vui, nhưng môn phái này cũng không chịu khống chế của đại nội, ông ta cũng hết cách. “Nói cậu ta thành thật một chút, nếu còn lần sau, tôi nhất định giết không tha!”
Thanh Dương Chân Nhân lạnh giọng nói, rồi đưa Khổng Hoa Binh rời đi. “Nghe rõ chưa, còn không thành thật, nhất định giết không tha!” Tiêu Hùng nhìn Trần Hoàng Thiên đắc ý cười, rồi dẫn theo đoàn người ngồi xuống một hàng ghế. “Đại hội Đan Dược sắp bắt đầu rồi, đều giải tán đi!” Chu Kình Thượng nhìn vào đám đông hét một câu, đám người dần dần giải tán, ông ta bắt đầu đi đến Trần Hoàng Thiên, bất đắc dĩ nói: “Cậu đó, đúng là tai hoạ mà”
Trần Hoàng Thiên cười khổ, ghé vào tại Chu Kình thượng nói vài câu.
Chu Kình Thượng nghe xong, đơ người: “Như vậy không tốt lắm?” “Có gì mà không tốt chứ?” Trần Hoàng Thiên nói: “Ông ta không nể mặt đại nội của ông, ông còn sợ ông ta bị bẽ mặt à, cứ thế mà làm.”
Chu Kình Thượng ngây ra vài giây, gật đầu: “Được, chúng ta tìm chỗ ngồi đã, tránh xa mấy dòng họ, cậu ấm ăn chơi trác táng đó ra, vụ này, tôi sẽ trút gian thay cậu “Cảm ơn nhiều
Trần Hoàng Thiên siết tay thành nắm đấm, cùng Dương Ninh Vân, Đỗ Nhã Lam tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống. “Trần Hoàng Thiên, ông Chu muốn giúp anh trút giận như thế nào?” Dương Ninh Vân hỏi.
Trần Hoàng Thiên cười nói: “Vợ cứ chờ xem là được rồi, lát nữa ông già đáng chết đó sẽ đưa đồ đệ tới đây cúi đầu xin lỗi anh
Dương Ninh Vân và Đỗ Nhã Lam nửa tin nửa ngờ.
Ông ta sẽ đem đồ đệ tới quỳ xuống mà xin lỗi Trần
Hoàng Thiên không?
Khoảng mười lăm phút sau.
Một vị chủ trì đi lên khán đài, mặt tươi cười và nói vào micro: “Đại hội Đan dược lần thứ năm sắp bắt đầu, chúng ta cũng nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Dược Vương Cốc, Long Hổ Tông, Phái Võ Đang, ba môn phái đan dược lên sân khấu.
Trung tâm hội nghị, lần lượt vang lên những tiếng vỗ tay.
Rất nhanh, mười mấy người mặc đồ võ đạo cả nam nữ già trẻ vỗ tay nhiệt liệt, đi lên khán đài.
Ba vị trưởng lão lớn tuổi thì ngồi tại hàng ghế chuẩn bị sẵn, còn các đạo nhân khác thì đem hộp đan dược để lên bàn, rồi lui xuống phía sau.
Mọi người xin yên lặng, đầu tiên, chúng ta để ba môn phải đan dược tự giới thiệu một chút, lần này họ đem tới đại hội là loại thuốc gì nhé!”
Người đẹp dẫn chương trình đưa micro vào tay trưởng lão Dược Vương Cốc.
Nhận micro, trưởng lão Dược Vương Cốc nói: “Lần này Dược Vương Cốc tôi cũng giống lần trước, có thuốc của võ sĩ dùng để rèn luyện thân thể, Nguyên Hoa Đan, Tiền Giai Đan, Tráng Dương Đan, Kiện thể đan, ích thọ đan mà mọi người thường dùng, không có sản phẩm mới.
Nói xong, ông ta đưa Micro cho Huyền Linh Chân Nhân, Huyền Linh Chân Nhân nói xong lại đưa cho Thanh Dương Chân Nhân, cuối cùng người chủ trì cầm micro nói: “Giống như lần trước, ở hội nghị ngày có vị nào có đạn dược gì muốn bán, cũng có thể mang lên khán đài để ba vị chuyên gia giám định, xác nhận là đan dược gì, đưa ra giá cả, cũng có thể bán ngay tại hội nghị này.
Người chủ trì đang nói thao thao bất tuyệt thì có một giọng nam vang lên: “Trong tay tôi có một viên thuốc, ba vị chuyên gia giúp tôi giám định xem có thể tăng thêm mười năm tuổi thọ hay không?” Nói xong lập tức có một người đàn ông mặc vest, đi giày da, mang một chiếc hộp tiến lên lễ đài.
Lập tức phát lên tiếng xôn xao. “Gia tăng thêm 10 năm tuổi thọ, có thật không vậy?” “Nếu mà có thật thì trời ơi! Một viên bán ba trăm tỷ cũng tranh nhau mà mua đó!” “Chắc chắn là giả rồi, trên đời này làm gì có loại đan dược như vậy chứ?”
Tiếng xôn xao, bình luận tràn ngập hội nghị.
Nhưng Trần Hoàng Thiên lại cau mày suy nghĩ. Không biết có phải loại đan dược mà mình đã luyện không?
Nếu phải thì ông ta là ai? Tại sao lại có loại đan dược mình luyện chứ, trước giờ chưa bao giờ bán nó ra ngoài a!