Mục lục
Chàng Rể Đào Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy âm thanh hét lớn này.


Hàn Bình Minh không cần nhìn cũng biết là ai.


Hàn Tử Minh lại hoảng sợ đến run rẩy, cứng người quay đầu nhìn lại, mới nhận ra là Chu Kình Thượng và mấy người của đại nội.


Lúc này, mấy người của đại nội đã bước đến, dùng camera quay chụp chứng cứ lại. “Buông ra đi.


Hàn Bình Minh nói giọng lạnh nhạt. Dù sao cũng là người của nhà nước, ông ta cũng không thể khiến bọn họ mất mặt được.


Động đến người của đại nội, giết chết Đỗ Nhã Lam, rồi bị quay lại làm bằng chứng. Nếu để cho nhà nước thực sự phái người đến, ông ta cũng không bảo vệ nổi Hàn Tử Minh.


Cho dù không bị phá tử hình, thì án chung thân cũng không tốt hơn là bao.


Trần Tử Bình lập tức buông Đỗ Nhã Lam ra “Khu khu


Độ Nhã Lam lập tức ho khan dữ dội, há to miệng hút thở.


Ài!


Dương Ninh Vân cũng gượng người ngồi dậy, há miệng hít thở.


Nếu Đỗ Nhã Lam bị bóp chết, thì tội trạng của cô sẽ vô cùng lớn.


Vì vậy, cô vô cùng tức giận chỉ tay thẳng mặt Hàn Bình Minh, nói: “Ông Chu, Hàn Bình Minh đánh ông Cổ đến chết như vậy, ông cháu bọn họ đều là ma quỷ, chỉ toàn làm chuyện xấu, hại chết ba của tôi. Tàn sát Võ quán Hoàng Quyền, trên tay bọn họ đã dính máu của vô số người, cầu xin ông đem bọn họ về quy án.” “Ha ha ha!”


Hàn Bình Minh không nhịn được cười lớn. “Bắt tôi về quy án, cô cũng quá ngây thơ rồi, Cổ Văn Huy muốn giết cháu trai của tôi, tôi làm vậy cũng chỉ là tự vệ thôi, hiểu chưa?” “Nói năng bậy bạ!”


Dương Ninh Vân đỏ mắt hét lớn: “Rõ ràng là cháu trai ông muốn bóp chết Nhã Lam. Ông Cổ ra tay cũng chỉ để cứu Nhã Lam, vậy mà ông lại đánh chết ông ấy, ông thật không còn là con người nữa!” “Cô câm miệng cho tôi!”


Hàn Bình Minh quát lớn.


Dương Ninh Vân bị dọa cho run rẩy cả người, vẫn muốn nói gì đó, nhưng Chu Kình Thượng đã ngăn cô lại, nhìn Hàn Bình Minh tức giận nói: “Lúc trước sư phụ niệm tình thầy trò, mới không giết kẻ phản bội sư môn ăn cấp Chân Võ Tu Luyện Quyết nhà ông, cuối cùng lưu lại một mầm tai họa ngầm như ông, nếu sư phụ ở một thế giới khác biết ông phạm phải tội nghiệt như thế này, nhất định sẽ rất hối hận vì lúc trước đã không giết chết ông!” “Đừng bày ra bộ dáng đó với tôi!” Hàn Bình Minh tức giận nói: “Nếu trước kia lão gia đó truyền thụ Chân Võ Tu Luyện Quyết cho tôi, thì tôi phải làm ra những chuyện đó chắc?” “Đừng nói tôi vô đạo đức, còn không phải do lão già kia ép bức sao? Nếu lão ta truyền thụ Chân Võ Tu Luyện Quyết cho tôi, tôi sẽ chăm chỉ tu luyện, lấy đâu là thời gian ăn no rỗi việc giết người này chém người khác, hẳn cũng đã chẳng gặp hết trở ngại này đến khó khăn khác?” “Câm miệng!” Chu Kình Thượng quát lên: “Sư phụ không truyền thụ Chân Võ Tu Luyện Quyết cho ông vì ông quá ích kỷ, làm gì cũng chỉ nghĩ cho lợi ích của bản thân, nếu truyền thụ cho ông, đến ngày nào đó ông trở thành thiên hạ đệ nhất, chẳng phải thiên hạ sẽ đại loạn hay sao?” “Cho nên ông đừng dùng bụng dạ nhỏ nhen của mình đi đo với lòng dạ quân tử nữa, đừng nghĩ tôi không biết, ông chỉ vì lấy được dược liệu trăm năm có ích cho việc tu luyện, đã phải người cướp dược liệu trăm năm của ba thế gia nổi tiếng am hiểu dược liệu, còn có một nhà trong đó bị ông giết hại, nếu năm đó sư phụ thật sự truyền thụ Chân Võ Tu Luyện Quyết cho ông, thì mấy năm nay, không biết trên tay ông đã dính máu của bao nhiêu mạng người rồi!” “Ông hãy thức tỉnh đi Hàn Bình Minh, đừng tiếp tục tạo sát nghiệt nữa, rồi đến một ngày, ông sẽ vì vậy mà phải trả một cái giá vô cùng đắt, bây giờ ông dừng cương trước bờ vực cũng vẫn còn kịp, nếu ông còn không chịu quay đầu, cho dù là ai cũng không cứu nổi ông!” “Ha ha ha!”


Hàn Bình Minh điên cuồng cười to, nói: “Chu Kình Thượng, đừng có hù dọa tôi, tôi đã luyện đến Thần Cảnh tầng thứ tám, thử hỏi thiên hạ này còn có mấy người có thể lấy mạng tôi được nữa?” “Ông có thể xin Đông Phong Khoái Đệ giết tôi, nhưng tôi sẽ không đến những nơi vắng vẻ, ông có cơ hội giết tôi sao?” “Cho nên chỉ cần Hàn Bình Minh tôi cẩn thận dè dặt thì ai cũng không giết nổi tôi đâu, dù là ông trời cũng không thu phục nổi tôi!”


Chu Kình Thượng nghe xong không còn lời nào để nói.


Ông ta không thể không thừa nhận những lời Hàn Bình Minh nói quả thật không sai. Đạn đạo quy mô nhỏ không giết nổi Hàn Bình Minh, cái quy mô lớn thì uy lực quá mạnh, cho dù giết được Hàn


Bình Minh thì cũng sẽ phải liên lụy rất nhiều người vô tội.


Cho nên cho dù ông ta có đi xin, thì cũng sẽ không được chấp thuận.


Rơi vào đường cùng, Chu Kình Thượng bèn nói: “Ông cháu hai người đi đi, về sau tự quản lý tốt hành động của mình!”


Hàn Bình Minh lộ vẻ đắc chí, cười nói: “Tôi muốn dẫn hai cô gái đó đi cùng, ông có ý kiến gì không?” Hàn Tử Minh nói rất đúng, dùng Dương Ninh Vân thì có thể dẫn dụ được Trần Hoàng Thiên.


Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cho dù giết Đỗ Nhã Lam hay thả Đỗ Nhã Lam, thì cũng chẳng uy hiếp được Dương Ninh Vân, e là còn khiến Dương Ninh Vân tự sát nữa, nhu vậy thì chẳng thể dẫn dụ được Trần Hoàng Thiên đến rồi.


Cho nên ông ta quyết định, khoan giết Đỗ Nhã Lam vội. Giữ cô ta lại để kiềm chế Dương Ninh Vân, không để cô tự sát. “Tất nhiên là tôi có ý kiến rồi!”


Chu Kình Thượng gần như thất thanh hét lớn.


Hàn Bình Minh buông ta ra: “Nếu ông có ý kiến lớn như vậy, thì vậy đi, tôi giết hết hai người phụ nữ này.”


Vừa nói dứt lời, bóng dáng ông ta thoắt một cái, liền đứng bên cạnh bóp cổ Dương Ninh Vân. Đồng thời, ông ta búng tay một cái, bắn ra một tia sáng màu vàng, đánh thẳng vào chiếc camera. “Ông


Chu Kình Thượng tức đến sầm mặt lại, tức giận quát: “Ông giữ hai cô gái đó lại để làm gì?”


Hàn Bình Minh cười lạnh lùng: “Muốn Dương Ninh Vân kết hôn với cháu trai của tôi, rồi sinh con cho cháu trai tôi, nhưng lại sợ cô ta tự sát. Giữ lại Đỗ Nhã Lam, cô ta sẽ không dám tự sát, vì cô ta mà chết thì Đỗ Nhã Lam cũng sẽ chết theo cô ta.”


Chu Kình Thượng không còn từ nào để hình dung Hàn Bình Minh đang đứng trước mặt này.


Dùng từ để tiện cũng không đủ để miêu tả ông ta “Được


Ông ta cố nén tức giận gật đầu. “Ác giả ác báo. Ông sẽ vì chuyện hôm nay mà phải trả cái giá vô cùng đắt đấy!”


Nói xong những lời này, Chu Kình Thượng liền dẫn người của mình rời đi,


Hàn Bình Minh đã chẳng còn đạo đức lương tâm của một người bình thường nữa rồi, còn đối có thêm với ông ta, chưa biết chừng bọn họ sẽ bị ông ta giết chết mất.


Cho nên trước tiên không nên dồn ép ông ta, nghĩ biện pháp khác mới là quan trọng nhất.


Chu Kình Thượng vừa rời đi, thì hai người Dương Ninh Vân liền bị hai ông cháu nhà họ Hàn mang đi. “Con mẹ nó!”


Chu Kình Thượng ngồi vào xe, tức muốn nổ phổi, nhưng cũng không dám gọi điện cho Trần Hoàng Thiên, sợ anh ấy nghe xong chuyện của Hàn Bình Minh liền chạy đến muốn liều mạng với ông ta.


Bởi vậy, ông ta liền quyết định gọi cho Thẩm Thiên


Sang. “Ông Chu, có phải cháu ngoại trai của tôi gặp nguy hiểm hay không?” Thẩm Thiên Sang hỏi.


Chu Kình Thượng thở mạnh nói: “Là vợ của cháu ngoại của ông gặp nguy hiểm, Hàn Bình Minh điên rồi. Ông ta muốn ép cháu dâu của ông kết hôn với cháu trai của ông ta, chắc hẳn là muốn dụ Trần Hoàng Thiên đến chịu chết, không phải ông nói ba ông bằng bất kỳ giá nào cũng phải giết chết Hàn Bình Minh hay sao? Nói phương pháp cụ thể cho tôi biết đi, tôi cũng sẽ giúp một tay.


Thẩm Thiên Sang liền kể chuyện bỏ tiền mời Phương Lập Hải cho Chu Kình Thượng nghe. Chu Kình Thượng nghe xong thì hai mắt liền sáng lên: “Khi nào thì mời đến được?” “Thuận lợi thì cỡ một hai ngày, không thuận lợi thì tôi cũng chưa rõ, tôi sẽ cố hết sức thuyết phục Phương Lập Hải.” Thẩm Thiên Sang nói. “Được, tôi chờ tin tốt của ông.


Sau khi ngắt điện thoại, ông ấy suy tư hồi lâu, rốt cuộc vẫn không thể hạ quyết tâm gọi điện cho Trần Hoàng Thiên.


Dương Ninh Vân và Đỗ Nhã Lam rất nhanh đã bị mang đến biệt thự số năm mươi sáu Ngọc Long Loan, bị giam lại ở hai phòng khác nhau. “Hàn Tử Minh, mắt tôi đúng là mù rồi mới không phát hiện ra anh là kẻ mặt người dạ thú, chuyện xấu gì cũng làm, anh nhất định sẽ không được chết tử tế”


Dương Ninh Vân chạy vào phòng của Hàn Tử Minh hét


Hàn Tử Minh khóa trái cửa lại, rồi bắt đầu cởi áo khoác. “Anh làm cái gì vậy?”


Dương Ninh Vân sợ đến thu mình trong một góc phòng.


Hàn Tử Minh bước từng bước trầm ổn về phía Dương Ninh Vân nói: “Cho dù em nói thế nào thì tình cảm của tôi dành cho em vẫn không hề thay đổi. Vốn dĩ muốn cho em một gia đình hạnh phúc, nhưng không ngờ lại bị Đỗ Nhã Lam phá hỏng tất cả” “Người ta thường nói lâu ngày sinh tình, nên tôi đã quyết định rồi, bây giờ tôi sẽ làm với em. Mỗi ngày một hai lần, em sẽ nhanh chóng nhận ra tình cảm của tôi đối với em, có lẽ chúng ta vẫn còn có cơ hội bạch đầu giai lão.”


Anh ta vừa dứt lời, thì liền nhào về phía Dương Ninh Vận như sói đói.


Anh ta quyết định bất chấp tất cả

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK