Trong khoảnh khắc, trong đại sảnh toàn là những tiếng bàn tán xì xầm. “Ông cụ Phan, ông làm vậy nghĩa là…
Mặt Lý Tú Lam bỗng đen sầm xuống, nếu ông muốn Ninh Vân gả vào nhà họ Phan thì ông nói thẳng, ông không nói, rồi lại nói những lời này phá hoại cầu hôn của cậu Giang. Có ý gì đây?
Cũng chính vì là Phan Đình Thọ, nếu đổi thành người khác, thì Lý Tú Lam tuyệt đối sẽ mắng chết người đó.
Phải biết rằng. Nhà họ Giang còn giàu có hơn nhà họ Phan, cậu Giang còn là người thừa kế của nhà họ Giang nữa, còn Phan Tùng Dương thì chưa chắc à. “Tôi chỉ hỏi thế thôi chứ cũng không có ý gì khác.” Phan Đình Thọ cười mỉa
Ông ta hỏi thế là vì muốn phá hoại Giang Hào cầu hôn Dương Ninh Vân, vì Dương Ninh Vân là vợ trước của Trần Hoàng Thiên, vả lại ông có thể nhìn ra được, trong lòng Trần Hoàng Thiên vẫn còn cô ấy, nếu không thì hôm đó trên đấu trường, trước khi rời đi cũng không buông lời cảnh cáo Lưu Bạc Sơn cấm không được đụng vào vỢ trước của anh. “Ka ka.”
Lúc này Giang Hào cười cười, cũng không tức giận, nói: “Ông cụ, không biết là ông có mục đích gì mà trước mặt nhiều người như thế, lại nói Ninh Vân là người phụ nữ đã ly hôn. Có ý làm cô ấy bị bẽ mặt” “Nhưng điều mà tôi muốn nói là, điều ông biết thì tôi cũng biết, trước khi tôi chưa đến Đông Đô tôi đã tìm hiểu qua, tôi là người nhận sự giáo dục đẳng cấp cao, không để tâm chuyện một người phụ nữ có ly hôn hay không, tôi biết tôi thích cô ấy, muốn cho cô ấy một gia đình hạnh phúc là đủ rồi.”
Nói đến đây, gã ta tay cầm bó hoa tươi, quỳ một gối xuống, ngước đầu nhìn Dương Ninh Vân, nói một cách thâm tình: “Ninh Vân, anh không biết nói lời ngon mật ngọt gì, cũng không biết nói gì để làm con gái vui lòng, điều anh muốn nói là: Em rất xinh đẹp, tính cách cũng khiến anh cực kỳ yêu thích, từ sau cái ngày quen biết em, em đã ở trong tim anh rồi.” “Anh biết em chỉ có một mình, trên vai phải gánh một công ty lớn, vả lại việc kinh doanh còn không mấy suôn sẻ, hàng hóa trong kho tồn chồng chất, áp lực nhất định cực kỳ lớn, cũng hy vọng có người cùng em gánh vác, vì em mà đỡ lấy cả bầu trời này!” “Anh nguyện làm người đó, giúp em gánh hết mọi việc, để em không phải chịu áp lực lớn như thế. Sau này cho dù là nắng hay mưa, anh cũng nguyện đồng hành cùng em “Thậm chí chỉ cần em đồng ý, anh cũng có thể từ bỏ quyền lợi thừa kế của gia tộc. Cùng em xông pha, cùng em gầy dựng lên một tương lai tốt đẹp. “Xin hãy tin anh, anh đối xử với em là thật lòng, hãy lấy anh nhé Ninh Vân?”
Lời tỏ tình này vừa dứt, bỗng chốc cả sảnh rần rần lên! “Gả cho anh ta!” “Gả cho anh ta!” “Gả cho anh ta!” Trong đại sảnh toàn bộ đều vang lên những tiếng nói như thế. Dương Ninh Vân tay bịt miệng, cảm động đến muốn khóc.
Giang Hào nói không sai. Áp lực của cô quá lớn, rất hy vọng có người chia sẻ với cô một chút, không cầu mong vì cô mà đỡ lấy cả một bầu trời, chỉ muốn vào những khi mệt mỏi, có thể cho cô bờ vai để tựa vào, cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Có thể nói, Giang Hào đã đánh trúng vào nơi mềm yếu nhất trong nội tâm của cô, khiến cô cảm thấy cảm động.
Chỉ là…
Rõ ràng có một chàng bạch mã hoàng tử, muốn nâng niu cô thành nàng công chúa Bạch Tuyết, cô mới phát hiện, bản thân cô không ngờ vẫn không thể cắt đứt được với cái người đàn ông khiến cô từng ghét, từng chê bai, từng cảm động, từng yêu, từng hận ấy. “Tổng giám đốc Giang, em..
Nội tâm Dương Ninh Vân thấy bối rối, Rất nhanh, cô hít một hơi thật sâu, nói: “Tổng giám đốc Giang, anh khiến em thật sự cảm động, chỉ là trong lòng em luôn có một phần chấp niệm, nếu người đó mà không kết hôn thì em cũng sẽ không kết hôn. Chỉ khi anh ấy kết hỗn rồi thì em mới có thể kết hôn hoặc là suy nghĩ đến việc kết hôn. “Vì thế… xin lỗi, em.. “Con điên rồi!”
Lý Tú Lam lập tức ngắt lời của Dương Ninh Vân. Nhảy ra giận dữ nói: “Đây là người đàn ông tốt khó gặp nhất thiên hạ này, nếu con bỏ lỡ thì con sẽ phải hối hận mười kiếp đó!” “Nghe lời mẹ, đồng ý lời cầu hôn của cậu Giang. Người đó không đáng để con làm vậy.”
Dương Ninh Vân định mở lời, Phan Đình Thọ bước qua đây, nói: “Bà thông gia, việc này không thể do bà quyết định được, để Ninh Vân tự làm chủ, nếu như bà cưỡng ép, vậy thì tôi đành cáo lỗi, bảo Phan Tùng Dương chia tay
Dương Bảo Trân, sính lễ tôi đành đem về thôi.” “Đây..” Lý Tú Lam bỗng chốc thấy khó xử. Dương Bảo Trân vội bước qua, nói: “Mẹ à, hãy để chị tự lựa chọn, đừng hại con, nếu không con sẽ hận mẹ đó!”
Lý Tú Lam thấy bất lực, chỉ còn biết nói: “Cậu Giang, con gái nhỏ nhà dì không dễ gì được gả vào nhà họ Phan đứng đầu Lĩnh Hoa, nếu ông cụ Phan đã nói thế thì dì cũng không giúp được gì cho cháu rồi, bản thân cháu nỗ lực giành lấy Ninh Vân nhé!”
Giang Hào nghe thế, nhìn sang Phan Đình Thọ: “Ông ta là Phan Đình Thọ chăng?” “Là tôi.” Phan Đình Thọ gật đầu.
Giang Hào cười cười: “Con người tôi không thích dùng gia tộc đi uy hiếp ai, nhưng ông lại cậy thế ức hiếp dì Lam, vậy thì tôi cũng không thể không lấy gia tộc ra tôi để áp chế ông rồi. “Nhà họ Giang ở Ma Đô, không phải nhà họ Phan ở Lĩnh Hoa của ông có thể so bì được, tuy nhà họ Giang tôi không phải là võ đạo thế gia, nhưng những võ đạo thế gia mà ông nội và ba tôi quen biết, ít nhất có mười người đã mạnh hơn nhà họ Phan của ông, tộc trưởng của tứ đại gia tộc tại Thủ Đô, đều là bạn bè với ông nội tôi. “Ông còn muốn dọa nạt dì Lam nữa không?” “Đây..
Phan Đình Thọ bỗng chốc rụt rè hẳn đi.
Ông ta không ngờ là tộc trưởng nhà họ Giang lại quen biết với tộc trưởng của tứ đại gia tộc ở Thủ Đô, vậy thì đúng là ghê gớm thật, vốn không phải nhà họ Phan ông ta có thể đắc tội được đầu. “Cậu Giang cứ xem như tôi chưa từng nói gì.” Phan Đình Thọ lập tức lùi về sau, không dám đụng chạm gì nữa.
Lý Tú Lam bỗng chốc mừng ra mặt, lần nữa uy hiếp Dương Ninh Vân: “Con còn suy nghĩ gì nữa, quên đi tên sao chổi đó đi, đừng nghĩ sẽ có ngày tái hôn lại với cậu ta, mẹ tuyệt đối không đồng ý, nếu như con tái hôn với cậu ta, dù mẹ có tán gia bại sản cũng sẽ xử lý cậu ta ngay”
Nói đến đây, bà nhìn sang Giang Hào: “Ninh Vân nếu thật sự ép dì đến mức phải làm thế thì cậu Giang phải giúp dì đó nha!”
Giang Hào không tiện biểu đạt gì. “Mẹ, mẹ! “Mẹ cái gì mà mẹ!”
Lý Tủ Lam hét lớn: “Lập tức đồng ý lời cầu hôn của cậu Giang ngay, nếu không người đầu tiên mẹ không tha cho là con đó! Người thứ hai sẽ là cậu ta!”
Dương Ninh Vân trừng mắt nhìn Lý Tú Lam. Cảm thấy bất lực, cô đang định lên tiếng. “Ô Ô Ồ Ồ Ồ Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng kêu của ba.
Dương Thiên Mạnh gằn giọng hét lên, ô ô ô thật lâu, đột nhiên thốt ra một câu: “Ba cấm không cho con đồng ý! Không được đồng ý!”