Đột nhiên xuất hiện một người, khiến Hàn Tử Minh sợ hãi, nhưng rất nhanh sau đó, vẻ mặt anh ta đã bình tĩnh lại và hét lên với vẻ mặt dữ tợn: “Cái đồ ni cô đáng chết, không muốn chết thì cút đi cho tôi, nếu không tôi sẽ giết cô trước rồi lại diệt cô ta!”
Anh ta cho rằng, đó là là một ni cô đến từ một ni viện trên núi, nên búi đốn củi thì gặp anh ta. Cho nên một chút cũng không sợ sệt.
Nhưng không ngờ lời nói của anh ta vừa rơi xuống. “Láo xược!”
Vẻ mặt sư thái tức giận, cây phất trần trong tay đột nhiên vung ra.
Chiu!
Trên hư không xuất hiện một đường ánh sáng trắng, đánh về phía Hàn Tử Minh. “Không hay rồi, là một cao thủ!”
Hàn Tử Minh đột nhiên kinh động, lập tức phóng ra một luồng khí, tạo thành một vòng phòng ngự trong suốt xung quanh người.
Ngay giây sau.
Ánh sáng trắng do sự thái vung ra, đánh vào tầng phòng ngự.
Bùm!
Tầng phòng ngự ngay lập tức bị phá vỡ, luồng sáng trắng đánh vào ngực của Hàn Tử Minh, để lại trên ngực anh ta một vết sẹo đẫm máu.
Hơn nữa.
Hất Hàn Tử Minh ngã lộn nhào, lăn vài vòng trên tảng đá rồi rơi xuống vách đá. “A!”
Tiếng hét của Hàn Tử Minh vang lên. “A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi.”
Sư thái chắp hai tay lại, miệng lẩm bẩm một câu A Di
Đà Phật” Vốn dĩ cô ấy không muốn sát sinh, nhưng trong cơn tức giận đã dùng quá nhiều vũ lực mà hất người xuống vách núi, chỉ cảm thấy tội lỗi rất nghiêm trọng.
Dương Ninh Vân lúc này mới ngồi dậy, ôm lấy thân thể đã bị lột sạch. Mà vì thời tiết lạnh giá, lại do cái lạnh thấu tim, cơ thể cô run lên.
Lúc này, sư thái nhặt chiếc váy cưới đã bị xé rách nát bên cạnh, mặc vào người Dương Ninh Vân, quấn lấy thân thể xinh đẹp của cô, nói: “Nữ thí chủ, lúc bần ni lên núi, trông thấy có rất nhiều binh sĩ hình như đang đi tìm cô, nhanh lên, bần ni đưa cô xuống núi.
Dương Ninh Vân nghe thấy vậy, đột nhiên quỳ xuống trước sự thái. “Sư thái, con đã bẩn thỉu và xấu xí rồi, vốn không nên sống ở trên đời này, sự thái đã cứu con, nếu như sư thái không ghét bỏ, hãy mang con đi theo, con bằng lòng trốn vào cánh cổng vắng, từ nay lễ phật, cầu sư thái thành toàn.
Cô dập đầu xuống đất.
Đã không còn mặt mũi nào để gặp Trần Hoàng Thiên.
Là cô hại chết cha mình. Là cô hại mật tập của Trần Hoàng Thiên bị người lấy
Là cô hại chết Cổ Văn Huy.
Hại chết rất nhiều người.
Còn hại bản thân mình vừa bẩn thỉu vừa xấu xí.
Cô của ngày xưa chết rồi, cô của hiện tại đã không còn xứng với Trần Hoàng Thiên, càng không có dũng khí đối mặt với Trần Hoàng Thiên, cho nên chỉ muốn làm một ni cô, báo đáp ân tình của sư thái. “A Di Đà Phật.”
Sư thái niệm một câu A Di Đà Phật, nói: “Nữ thí chủ, bần ni vẫn nên đưa cô xuống núi, cửa phật gian khổ, không phải người nào muốn vào cũng có thể vào được.
Dương Ninh Vân hu hu khóc. “Ngay cả sư thái cũng chán ghét sự bẩn thỉu xấu xí của con, con còn sống trên đời này làm gì nữa, dứt khoát chết đi cho xong.
Cô khóc đứng dậy, lao về phía vách núi.
Sư thái vội vàng kéo cô lại: “Không phải bần ni ghét bỏ cô, mà sợ cô không chịu nổi nỗi khổ của lục căn thanh tịnh. Nếu như có còn có người thân, hay còn người yêu, hay còn người không thể buông bỏ, bần ni vẫn hy vọng cô trở về nhà.
Dương Ninh Vân khóc nói: “Cha của con bị con hại chết, mẹ của con thì hại con rất khổ sở, còn về người yêu, con đã không còn xứng đáng ở bên anh ấy, có thể nói con đã không còn gì cả.” “Nếu như sư thái không ghét bỏ, con sẽ đi cùng sư thái ăn chay niệm phật, quét nhà giặt quần áo nấu cơm, nếu như sư thái ghét bỏ, con cũng không muốn sống nữa.
Cô nói một cách chân thành. Sư thái thở dài một hơi. “Vậy được rồi, nếu cô đã tự mình chọn con đường này, vậy bần ni sẽ nhận cô làm đệ tử. “Cảm ơn sự thái”
Ngay sau đó, sư thái ôm lấy Dương Ninh Vân, nhanh như bóng ma đạp gió rời đi. Nửa giờ sau, có người của Phật Gia Đường tìm đến đây, thấy quần áo nam nữ nằm rải rác trên mặt đất, hơn nữa còn có vết máu, vẻ mặt anh ta biến sắc, lập tức bấm một dãy số. “Quản lý, phát hiện trang phục cưới của nam nữ, trên mặt đất có vết máu, không thấy người đâu cả, vợ của Tiểu Phật Gia có thể đã bị hại rồi.”
Không lâu sau, Trần Hoàng Thiên vội vàng đến đó.
Nhưng chỉ trông thấy trang phục cưới, vừa nhìn anh đã nhận ra là bộ đồ cưới của Hàn Tử Minh, mặc dù không nhìn thấy váy cưới của Dương Ninh Vân, nhưng trên mặt đất có yếm, và giày thêu hoa, hơn nữa còn có vết máu.
Trong chốc lát, hai chân anh mềm nhũn, ngồi tê liệt trên tảng đá, đầu óc trống rỗng.
Không khó để tưởng tượng, Hàn Tử Minh đã làm hại
Dương Ninh Vân ở đây.
Quần áo và mọi thứ còn đó, nhưng người đã không còn nữa, chỉ cần không phải là kẻ ngu ngốc, liền biết rằng hai người đã lặn xuống vực rồi. “Đi xuống núi tìm xem
Lý Đức Hùng ra lệnh. “Vâng!”
Hơn hai mươi người của Phật Gia Đường, nhảy lên, và bay xuống vách đá như một con dơi. Khoảng một giờ sau.
Tả sử của Phật Gia Đường lại trở lại trên đó. “Thế nào rồi?” Trần Hoàng Thiên vội vàng hỏi.
Tả Sử trả lời: “Tiểu Phật Gia, dưới núi là một dòng sông. Chúng tôi đã lặn xuống nước và tìm kiếm hơn mười km dọc theo con sông, nhưng không tìm thấy dấu vết” “Hai bên bờ sông cũng đã tìm rồi, nhưng vẫn không có dấu vết của bất kỳ ai. “Con sông này hòa vào sông Trường Hải. Tôi đã gọi điện thoại cho các bộ phận liên quan, phải người đi tìm kiếm, hơn nữa người của chúng ta cũng chia làm ba đường đi tìm kiếm ở dưới sông và hai bên bờ sông, Tiểu Phật Gia cứ chờ kết quả tìm kiếm đã
Trần Hoàng Thiên ngây người ngồi ở chỗ đó, toàn thân lập tức suy sụp. Ba năm trước, kể từ khi bước vào ở rể nhà họ Dương đến nay, tất cả mọi thứ với Dương Ninh Vân, đều lướt ra trong đầu anh giống như một cuốn album ảnh.
Dáng điệu tức giận của cô.
Dáng điệu điên khùng của cô.
Dáng điệu vui vẻ của cô.
Dáng điệu khó chịu của cô.
Dáng điệu kiêu ngạo của cô.
Liên tục hồi tưởng tới dáng vẻ của cô lúc huỷ hoại dung nhan.
Tim anh đột nhiên bị đánh mạnh, đau đến không thở
Anh hối hận!
Trong lòng vô cùng hối tiếc!
Nếu lúc đầu có thể tin tưởng nhau hơn một chút. Bây giờ sẽ không đến mức đau lòng như vậy nữa. “Đều tại anh, tất cả đều tại anh!”
Anh nắm chặt chiếc yếm mà Dương Ninh Vân để lại, che mặt khóc.
Anh hận bản thân mình!
Khi ở thủ đô, nếu như mình tin tưởng cô sẽ không làm ra việc để lạc con anh ấy. Không để cô đi, cô sẽ không quen biết Hàn Tử Minh, cũng sẽ không bị lừa dối thảm hại như vậy, càng không bị ngã đến hủy nhan, bị làm hại, không biết sống chết thế nào.
Anh có thể tưởng tượng Dương Ninh Vân sẽ đau đớn như thế nào nếu cô vẫn còn sống. Mà tất cả những chuyện này, đều bởi vì anh không tin tưởng mà gây nên. Trong lòng anh tràn đầy sự tự trách, áy náy, mắc nợ và hối hận. “Ninh Vân! Em đang ở đâu! Đang ở đâu!”
Anh khàn giọng mà hét lên: “Anh sai rồi, anh xin lỗi em, là anh hại em, hãy cho anh một cơ hội bù đắp, em cho anh một cơ hội bù đắp đi Ninh Vân!”
Lời nói rơi xuống.
Anh quỳ trên mặt đất, vùi đầu vào hai gối bật khóc.
Anh cửa thời khắc này, đau đớn hơn bất cứ thời điểm nào trong ba năm qua.
Anh không dám tưởng tượng, nếu như Dương Ninh Vân có chuyện không may, anh làm sao có thể trở về đối diện với ba vợ.
Cho đến khi trời tối.
Lý Đức Hùng nhận điện thoại, vỗ vai Trần Hoàng Thiên, nói: “Toàn bộ dòng sông và Trường Hải đổ ra biển đều đã tìm rồi, nhưng không tìm thấy bất kỳ thi thể nào.” “Cho nên… cũng không biết mợ chủ là bị mang đi, hay đã bị cá ăn.”
Nghe thấy câu nói này, Trần Hoàng Thiên bất lực nói: “Tiếp tục tìm kiếm, tôi sống phải thấy người chết phải thấy xác” “Vâng, Tiểu Phật Gia
Đã tìm kiếm suốt ba ngày ba đêm.
Đỗ Văn Mạnh và tất cả các thuộc hạ cũng tham gia đi tìm kiếm người.
Còn tốn một số tiền lớn để mời người đi tìm. ít nhất ba trăm nghìn người đã được sử dụng. Tuy nhiên, vẫn chưa có thứ gì liên quan chứng minh Dương Ninh Vân và Hàn Tử Minh còn sống hay đã chết.
Như thể đã bốc hơi khỏi trần gian.
Trái tim của Trần Hoàng Thiên cũng chết rồi.
Mang chiếc yếm và giày thêu hoa mà Dương Ninh Vân để lại trở về thủ đô. “Hoàng Thiên, Ninh Vân đầu?”
Trong sân ở đại nội, Dương Thiên Mạnh đang đi dạo cùng Phương Thanh Vân, trông thấy Trần Hoàng Thiên trở về, liền vội vàng hỏi, đồng thời trong lòng ông ấy cũng xuất hiện một điềm báo gì đó.