Bên ngoài bệnh viện cấp cứu, bố mẹ của mười mấy vị cậu ấm tụ họp lại, ai cũng ồn ào giận dữ không thôi. Bố mẹ và ông nội Dương Chí Văn cũng nằm trong số đó. “Dương Chấn Kỷ!”
Ngụy Đông Sơn giận dữ chỉ Dương Chấn Kỷ chửi ầm lên: “Cháu gái và cháu rể ông cũng giỏi đấy, vậy mà lại dám hạ độc với con tôi, nếu chúng nó có chuyện gì, tôi cam đoan với ông sẽ làm cho Tập đoàn nhà họ Dương phá sản, làm cho cháu gái ông tan cửa nát nhà.” “Chủ tịch Ngụy bớt giận.” Dương Chấn Kỷ vội vàng nói: “Không phải cảnh sát đã nói là do hai vệ sĩ của cậu Chu làm sau đó sợ tội nên tự sát rồi sao, sao lại nghi ngờ cháu gái và cháu rể tôi?”
Ông ta cảm thấy không thể hiểu nổi.
Tất nhiên, bọn Dương Chí Văn hôn mê ngay tại chỗ nên được đưa vào bệnh viện, ngoài bọn họ ra không ai biết được sự thật. Chu Minh Đạo cả giận nói: “Hai tên bắn súng kia là vệ “Nói láo!” sĩ tôi bố trí cho con trai, sao bọn nó có thể nổi giận rồi phế đi hai chân bọn họ rồi sau đó sợ tội tự sát được?” “Đây không phải là điều sáo rỗng sao?” “Đúng vậy!” Ngụy Đông Sơn cả giận nói: “Nếu là vệ sĩ tức giận nên trực tiếp bắn chết con trai tôi và bạn bạn nói sau đó sợ tội mà tự sát, tôi còn có thể hiểu được, nhưng đây lại là phế hai chân rồi tự sát vì sợ tội, điều này làm người ta thật khó hiểu!” “Vì vậy tôi kết luận chắc chắn là vợ chồng Dương Ninh Vẫn thuê người đánh chết vệ sĩ, sau đó phế hai chân của con trai tôi và bạn nó đi, đổ tội cho hai người chết!” “Này..” Dương Chấn Kỷ vô cùng sửng sốt: “E rằng cháu gái và cháu rể tôi không có khả năng làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy?”
Vào Sheraton bắn chết hai tên vệ sĩ, đâm thủng chân cả tá phủ nhị đại, hung thủ biến mất thần không biết quỷ không hay, ngay cả camera của khách sạn cũng bị hỏng không chụp được hung thủ, loại chuyện này cần nhiều bản lĩnh mới làm được, Dương Ninh Vân và Trần Hoàng Thiên hoàn toàn không có khả năng như vậy.
Nếu Lôi Hồ và Hoàng Thiên Tuấn không chết thì còn có khả năng đó, nhưng hai người này đã chết, Trần Hoàng Thiên có thể tìm ai chứ?
Cho nên, rõ ràng là không có khả năng.
Vì vậy nên ông ta cũng vô cùng nghi hoặc
Mà lúc này, cửa phòng cấp cứu được mở ra, một nhóm bác sĩ bước ra. “Bác sĩ, thế nào rồi, con trai tôi bọn nó không sao chứ?” Chu Minh Đạo tiến lên hỏi đầu tiên. “Chủ tịch Ngụy yên tâm, cậu Chu và bạn cậu ấy không bị nguy hiểm đến tính mạng.” Bác sĩ dẫn đầu nói: “Có điều đầu gối của các vị thiếu gia đều bị đâm xuyên qua, trong vòng một tháng không thể đi lại, sau một tháng cho dù có thể đi lại bình thường, cũng không thể bình phục như cũ, sau này hai chân có thể đi lại một chút, nhưng để chạy thì sợ là quả sức rồi.” Lời vừa nói xong, đám người Chu Minh Đạo lập tức rơi vào im lặng.
Vài giây sau, Chu Minh Đạo hít sâu một hơi tức giận hỏi: “Con trai tôi và bọn nó đã tỉnh lại chưa?” “Vẫn chưa, chờ hết thuốc mê sẽ lập tức tỉnh lại.” Bác sĩ nói Sau đó, đám người phụ huynh tiến vào phòng cấp cứu, đợi khoảng một tiếng, Ngụy Thiếu Hưng tỉnh dậy đầu tiên. “Con trai, thế nào rồi?” Ngụy Đông Sơn vội hỏi không ngừng khi thấy con trai tỉnh lại.
Ngụy Thiếu Hưng muốn đứng lên, lại phát hiện hai chân không động đậy, lập tức khóc lên: “Ba, hai chân của con có phải bị phế rồi không, sau này con sẽ trở thành người tàn tật đúng không, con không muốn trở nên tàn tật, con không muốn cả đời phải ngồi xe lăn đầu ba!” “Con trai đừng kích động, bác sĩ nói sau một tháng là có thể đi lại được rồi.” Ngụy Đông Sơn an ủi nói.
Nghe vậy, cảm xúc của Ngụy Thiếu Hưng lúc này mới bình tĩnh lại một chút. “Là ai làm?” Chu Minh Đạo lạnh giọng hỏi. “Là Trần Hoàng Thiên! Là thằng chó này khó chịu khi tụi con được thả ra, nên đã kêu Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ đem phế hai chân của tụi con đi, còn nói muốn bắt hai tên vệ sĩ của cậu Chu chết thay!” Ngụy Thiếu Hưng hồn hển nói ra. “Cái gì!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt. ừng ực!
Ngụy Đông Sơn nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Con trai, con điên rồi sao, Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ đã chết rồi, sao có thể sống lại giúp thằng chó kia phế hai chân của con được?”
Lời này cũng xem như là hỏi ra nghi hoặc trong lòng mọi người. “Không chết! Hai người bọn nó chỉ giả chết thôi, không phải chết thật, mục đích là muốn làm cho hung thủ gây tai nạn xe xuất hiện, dẫn bọn họ đến đây, nhưng thất vọng cho bọn nó rồi, tụi còn tìm người chết thay, nên bọn nó thẹn quá hóa giận, gậy ông đập lưng ông, muốn phế chân của tụi con sau đó đổ tội cho vệ sĩ của cậu Chu!” Ngụy Thiếu Hưng xúc động nói ra. “Thì ra là thế!”
Đến lúc này mọi người mới tỉnh ngộ. “Tôi nói mà, Hoàng Thiên Tuấn chết, tại sao gia đình anh ta không cho người đến dự đám tang hay lễ truy điệu của anh ta, hóa ra là giả chết, quá âm hiểm!” Chu Minh Đạo nghiến răng nghiến lợi, nám chặt nắm đấm, phẫn nộ tới cực điểm. “Thắng chết tiệt này!”
Bố mẹ Dương Chí Văn căm hận giậm chân, bác cả giận không thôi nói: “Các ngài, tên vô dụng Trần Hoàng Thiên này đã quá mức rồi, mọi người nhất định không được bỏ qua cho nó, hãy dẫn người đến nhà Dương Ninh Vân mang nó ra trả thù cho con trai chúng ta!” “Tôi đồng ý!” “Tôi đồng ý!” “Tôi cũng đồng ý!”
Đảm người Ngụy Đông Sơn, Diệp Minh Trường đều nhấc tay to thái độ, bọn họ hận không thể đem Trần Hoàng Thiên xé thành trăm mảnh. “Không được.”
Chu Minh Đạo lắc đầu, nói: “Chuyện lúc này phải làm là đi tìm Hoàng Thiên Tuấn, hỏi anh ta có ý gì, sao lại giúp một thằng đi ở rể mà đối xử với con trai của chúng ta như vậy.” “Chỉ cần Hoàng Thiên Tuấn không những tay việc này, chúng ta có thể đi xử lý thằng chó kia, nếu anh ta muốn những tay vào, chúng ta thực sự không thể động vào thằng chó kia, dù sao với thể lực của Giải trí Hoàng Gia, chúng ta không thể vận đủi của Giải trí Hoàng Gia được.” “Được, vậy chúng ta mau đi tìm Hoàng Thiên Tuấn nói chuyện phải trải thôi!” Ngụy Đông Sơn dẫn đầu bày tỏ thái độ.
Sau đó, nhóm người phụ huynh ra khỏi bệnh viện, đi đến nhà Hoàng Thiên Tuấn, chỉ có Dương Chấn Kỷ là đến nhà Dương Ninh Vân.
Mười giờ tối, nhà Dương Ninh Vân im ắng Bỗng nhiên!
Cửa biệt thự bị đập mạnh.
Chú Lưu đi ra mở cửa, Dương Chấn Kỷ mặt u ám đi tới, tức giận kêu lên: “Trần Hoàng Thiên! Mày xuống đây cho tao!” Sau vài tiếng kêu, thành công làm Lý Tủ Lam, chị em Dương Ninh Vân, còn có Trần Hoàng Thiên đều đi xuống dưới. “Ba à, ba ăn thuốc nổ rồi à, đêm hôm khuya khoắt chạy đến nhà tôi là to, đây là để làm gì?” Lý Tú Lam có chút bất mãn hỏi. “Hừ!”
Dương Chấn Kỷ tức giận hừ một tiếng, chỉ vào Trần Hoàng Thiên: “Con rể của cô có bản lĩnh, kêu Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ bắn đạn xuyên qua đầu gối của Chí Văn, cậu Chu và mười mấy vị cậu ấm, bây giờ bọn họ đều đang nằm ở bệnh viện!” “Cái gì!”
Lý Tú Lam, Dương Ninh Vân, Dương Bảo Trân đều chấn động.
Đặc biệt là Lý Tủ Lam, sởn gai ốc nói: “Ba à, ban đêm đừng hù người, Lôi Hồ và Hoàng Thiên Tuấn đã chết rồi, sao có thể?” “Chết cái rắm!”
Dương Chấn Kỷ ngắt lời Lý Tủ Lam, nói ra nguyên nhân cho cái chết giả của Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ. “Hóa ra là như vậy!”
Lý Tú Lam suy nghĩ chút rồi gật đầu, nói: “Đánh xuyên qua thì đánh xuyên qua, nhiều chuyện thật, bọn nó bày mưu muốn sát hại con gái tôi, còn định khiến Trần Hoàng Thiên bị giày vò, Trần Hoàng Thiên trả thù bọn nó một chút thì có sao?”
Cũng do việc Dương Chí Văn bị phế đi hai chân làm trong lòng bà ta vô cùng thoải mái, nếu không chắc chắn đã chửi chết Trần Hoàng Thiên rồi. “Tai nạn xe không phải do bọn Chí Văn làm, là do hai người da đen kia sắp đặt, nó trả thù Chí Văn làm gì, còn ra tay ác độc như vậy, đây là chuyện mà một thằng em rể nên làm sao?” Dương Chấn Kỷ tức giận nói.
Trần Hoàng Thiên đứng dậy, buông tay hỏi: “Tối nay con chỉ đi một chuyển đến nhà Hoàng Thiên Tuấn rồi trở về, không đi nơi nào khác, chuyện bọn họ bị đánh gãy hai chân con không hề biết, sao lại trách tội lên đầu con? Có bằng chứng cho thấy là con làm sao?” “Mày…!”
Dương Chấn Kỷ tức giận không thôi: “Ngụy Thiếu Hưng đều nói là do mày mang theo Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hồ đi làm chuyện này, đổ tội cho hai vệ sĩ, lời nói của bọn họ chính là bằng chứng!” “Thật không?”
Trần Hoàng Thiên cười lạnh: “Lời nói của bọn họ chính là bằng chứng, vậy con nói vụ tai nạn xe là do Dương Chí Văn sắp đặt có phải cũng là bằng chứng không?” “Huống chi vụ tai nạn xe chính xác do Dương Chí Văn bày mưu, ông nghe xong bản ghi âm hoàn chỉnh, chỉ cần không phải người bị ngốc đều có thể biết là anh ta làm!”
Nói xong, Trần Hoàng Thiên lên lầu lấy bút ghi âm ra, bật lên. “Ha ha! Kia đều là của Chí Văn.” “Cậu chủ Ngụy, đừng nói bừa, không liên quan đến tôi.” “Anh sợ cái gì! Cậu chủ Thạch là người một nhà, sao anh phải sợ anh ta bản đứng anh chứ?” “Mấy anh, xin mấy người đừng nói tới chuyện này được không? Nếu như ông nội tôi biết thì ông ấy sẽ giết tôi mất, bây giờ tôi sợ nhất là chuyện bị bại lộ, nên xin mấy người đừng nhắc tới chuyện này nữa, nếu không tôi không có tâm trạng nào ăn cơm cả!” “Ha ha ha!”
Ghi âm phát xong, Trần Hoàng Thiên đồng ý với đoạn ghi âm, cười lạnh hỏi: “Còn chưa đủ chứng minh tai nạn xe là do Dương Chí Văn làm sao?” “Quả nhiên là nó làm!”
Mẹ con ba người Lý Tủ Lam, Dương Ninh Vân, Dương Bảo Trân nghe xong đoạn ghi âm, sắc mặt đều trầm xuống. “Thằng súc sinh!”
Dương Chấn Kỷ đương nhiên không ngốc, chỉ bằng câu nói kia của Dương Chí Văn: “Đừng nói tới chuyện này được không? Nếu như ông nội tôi biết thì ông ấy sẽ giết tôi mất, bây giờ tôi sợ nhất là chuyện bị bại lộ.” Đã đủ để chứng minh tai nạn xe là do anh ta làm. “Ông nội, vụ tai nạn xe đã hại Trần Hoàng Thiên quá thảm, vậy mà ông nội lại ở đây, khoan nói đến chuyện Dương Chí Văn bị đánh xuyên đầu gối có phải do Trần Hoàng Thiên Tuấn ông Hoàng bọn họ làm hay không, cho dù là vậy, không đánh chết Dương Chí Văn là đã nề mặt ông nội rồi, Dương Chí Văn muốn con và Trần Hoàng Thiên phải chết, chẳng lẽ mạng của anh ta là mạng, mạng của con và Trần Hoàng Thiên không phải là mạng sao?” Dương Ninh Vân thở hổn hển nói.
Dương Chấn Kỷ không nói nên lời.
Rồi sau đó chỉ vào Trần Hoàng Thiên hung tợn nói: “Đám người giàu nhất Chu Minh Đạo đã đi tìm Hoàng Thiên Tuấn rồi, nếu anh ta gặp áp lực không giữ được mày, vậy lần này mày nhất định phải chết, đã dám làm điều này thì hãy tự cầu nhiều phúc đi!”
Dứt lời, ông ta đóng sầm cửa rời đi.
Lúc này, tại nhà Hoàng Thiên Tuấn.
Đám người Hoàng Đức Thắng ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt ai cũng đầy giận dữ. “Ha ha!”
Đúng lúc này, một tiếng cười vang lên, chỉ thấy Hoàng Thiên Tuấn mặc áo ngủ, từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa nói: “Mấy ông chủ, hơn nửa đêm rồi sao lại đem người đến nhà tôi vậy? Có phải nghe nói Hoàng Thiên Tuấn tôi không chết nên muốn đến chúc mừng không? Thế sao lại không thấy các vị mang quà gì đến vậy?”