Cái gì!
Nghe thấy tiếng thét chói tai, tất cả mọi người đều cả kinh.
Trần Hoàng Thiên không phải đã chết hơn một tháng rồi sao?
Thực sự biến thành ma đến cứu Phương Thanh Vân rồi?
Hay là tên này mắt mờ nhìn nhầm người rồi?
Mang theo nghi vấn này, đám cậu chủ giàu có Chu Tử Hào, Ngụy Nam Phùng đều nhìn qua. “Bich!”
Cậu chủ giàu có vọt tới trước mặt Trần Hoàng Thiên phát ra tiếng thét chói tai kia đã bị Trần Hoàng Thiên một quyền đánh bay, nện lên trên bàn trà đá cẩm thạch, sau khi phun ra một ngụm máu, do ngực bị đánh lõm xuống, chết tại chỗ! “Á!”
Các cô gái trong phòng bao đều bị dọa sợ đến mức kêu thét chói tai, ùn ùn chạy ra ngoài, miệng hô: “Đánh chết người rồi! Đánh chết người rồi!”
Mà đám người Chu Tử Hào, Ngụy Nam Phùng lại sững sờ ở đó, ngây ra như phỗng, ánh mắt nhìn Trần Hoàng Thiên đầy vẻ khiếp sợ, hoảng hốt, kinh dị, vẻ mặt đầy khó tin và phức tạp.
Do Phương Thanh Vân bị ẩn trên sofa, có một đám đàn ông ngăn ở đó, Trần Hoàng Thiên không thấy được cô, ánh mắt đảo qua, không thấy Phương Thanh Vân, anh lạnh giọng hỏi: “Thanh Vân đâu?”
Lúc tiến vào, anh đã nghe ngóng một chút, nói được cho biết Phương Thanh Vân ở trong phòng đế vương, vì vậy liền đi vào, mà những người trước mắt này, đều là cậu ấm của Đông Đô, đều có thù với anh, hơn nữa Dương Thiên Mạnh bọn họ trở về Đông Đô, những người này đều có tham dự cùng với Dương Chí Văn hãm hại Dương Thiên Mạnh bọn họ. Vậy nên anh mới không nhân từ nương tay, trực tiếp một quyền đánh chết một người. “Cô cô cô ấy… ở phòng hoàng hậu, không ở đây”
Ngụy Nam Phùng đang đổ rượu, hung hăng đút bình rượu vào miệng Phương Thanh Vân không cho cô nói, những người khác cũng rất phối hợp, đồng loạt dựa sát vào ngăn chặn tầm mắt của Trần Hoàng Thiên, mỗi gương mặt đều vô cùng hoảng sợ.
Bọn chúng đều đã gặp qua Trần Hoàng Thiên, ấn tượng với bọn chúng cực kì sâu, đều có thể khẳng định người này chính là Trần Hoàng Thiên, hơn nữa còn có bóng, là người không phải ma.
Trần Hoàng Thiên có thể đánh bọn chúng bọn chúng rõ hơn ai hết, này nếu như để Trần Hoàng Thiên nhìn thấy Phương Thanh Vân, vậy còn không phải bị Trần Hoàng Thiên đánh chết sao!
Vậy nên đều muốn lừa Trần Hoàng Thiên đi, như vậy xem ra bọn chúng mới có cơ hội chạy trốn. “Tránh ra hết cho tôi. Trần Hoàng Thiên lạnh giọng nói, cảm thấy không đúng lắm, hình như trên sofa có người.
Lời này vừa nói ra, đám người Chu Tử Hào và Ngụy Nam Phùng đều muốn khóc rồi.
Bọn chúng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Trần Hoàng Thiên vậy mà có thể sống sót trở về, nếu như là hồn ma quay về, bọn chúng cũng sẽ không sợ hãi như vậy, dù sao người sợ ma ba phần, ma sợ người bảy phần.
Nhưng đây không phải ma, là người đường đường chính chính quay về đó. Chỉ cần để cho Trần Hoàng Thiên nhìn thấy Phương Thanh Vân bị bọn chúng lăng nhục, còn không phải ban cho bọn chúng cái chết sao.
Nhìn thấy bọn chúng từng người một lạnh run, bộ dạng như muốn khóc, nhưng lại không tránh ra, ngược lại dựa càng sát hơn, Trần Hoàng Thiên liền biết không hợp lý, lập tức vọt qua. “Má ơi!”
Thấy Trần Hoàng Thiên xông qua, một đám cậu trai lập tức giải tán, Phương Thanh Vân thoát khỏi chế ngự, lúc này bật dậy từ trên sofa, che ngực ho một trận dữ dội, tóc và quần áo đều bị rượu làm ướt, cực kì nhếch nhác. “Thanh Vân!”
Nhận ra Phương Thanh Vân, Trần Hoàng Thiên lập tức ngồi xuống bên cô, vỗ vỗ phía sau lưng cô.
Đám người Chu Tử Hào thừa cơ chạy trốn, kết quả vừa đến cửa, liền bị Hoàng Thiên Tuấn dẫn người chặn lối đi ở cửa.
Trần Hoàng Thiên lúc chưa về Đông Đô, trước đó ngồi trên máy bay, gọi điện cho Hoàng Thiên Tuấn, biết được Trần Hoàng Thiên chưa chết muốn quay lại Đông Đô, anh ta liền dẫn các anh em từ Côn Châu về Đông Đô.
Lúc đến Hoàng Gia Entertainment, Trần Hoàng Thiên cũng mang theo bọn họ, chính là vì để chặn cửa Hoàng Gia Entertainment, không cho người ra ngoài, anh mới xử lý được tất cả bọn người đã gây họa cho người nhà anh, cố gắng một người cũng không bỏ qua!
Dĩ nhiên, tín hiệu của Hoàng Gia Entertainment, vào lúc anh tiến vào, cũng bị anh báo cho cơ quan có liên quan cắt đứt rồi, tín hiệu điện thoại và internet cũng không thể sử dụng, vậy nên tin tức không thể truyền ra được.
Mà lúc này, Phương Thanh Vân sau khi họ một trận dữ dội, cuối cùng cũng hồi phục lại. Lúc này mới lo lắng nhìn sang người cứu cô.
Thoạt nhìn.
Cô nhất thời nước mắt lưng tròng, nhào vào trong lòng Trần Hoàng Thiên, gào khóc nức nở. “Cậu ba, thật là anh sao cậu ba? Không phải em đang nằm mơ chứ, anh chưa chết, anh trở về rồi?”
Trần Hoàng Thiên ôm chặt lấy người phụ nữ đã vì con, vì gia đình mà chịu khổ, gầy đi rất nhiều rất nhiều này, nức nở nói: “Là anh đây Thanh Vân, anh chưa chết, anh đã trở về, những ngày này em đã chịu khổ vì con, vì gia đình rồi” “Hu hu hu…”
Phương Thanh Vân ôm chặt lấy Trần Hoàng Thiên, khóc đến tê tâm liệt phế, đem những áp lực kìm nén trong lòng những ngày này, tất cả những buồn khổ phải chịu đựng, cùng với nỗi nhớ Trần Hoàng Thiên, đều hóa thành tiếng khóc bộc lộ hết ra cho anh. Trần Hoàng Thiên ôm cô, mặc cho cô dựa nơi ngực mình khóc rống trút hết nỗi đau trong lòng, nhất thời cảm thấy mình đã thiếu nợ người phụ nữ này quá nhiều quá nhiều rồi.
Mình không còn, là cô ấy chống đỡ gia đình này, không bỏ nhà đi, không tái giá, như muốn dốc hết sức lực ra hy sinh vậy!
Mà anh trước kia lại luôn đối xử thờ ơ với cô, trong lòng chỉ có Dương Ninh Vân, ngẫm lại đều cảm thấy có lỗi với cô.
Cũng là người phụ nữ tốt mà!
Anh tuyên thệ, từ nay về sau, anh phải đối xử tử tế với Phương Thanh Vân.
Dĩ nhiên, Dương Ninh Vân anh cũng phải đối xử tốt.
Bởi lẽ Dương Ninh Vân rơi vào trong tay Hàn Tử Minh, cô phải trả giá rất nhiều, nếu như không có Dương Ninh Vân đứng ra, Dương Thiên Mạnh, Phương Thanh Vân, bé Cẩm Niên, chú Lưu bà Ngô đã sớm bị Hàn Tử Minh giết chết rồi.
Còn nữa, Dương Ninh Vân còn mạo hiểm trộm thuốc giải của Hàn Tử Minh cứu người bị hạ độc.
Cũng là người phụ nữ rất dũng cảm giỏi giang, đang âm thầm hy sinh!
Sau khi trút hết một phen, Phương Thanh Tâm ngừng khóc, nâng mặt Trần Hoàng Thiên hỏi: “Cậu ba, khoảng thời gian này anh đi đâu, em và con đều rất nhớ anh”
Trần Hoàng Thiên nói: “Anh rơi vào một nơi thần bí, vì bị thương nên không ra được, mãi đến sau khi thương thế lành mới ra được, để em chịu uất ức rồi.
Phương Thanh Vân lắc đầu: “Anh về là tốt, em không tủi thân, chỉ cần cậu ba không ruồng bỏ người mẹ của đứa bé này, cho em làm vợ bé là được. “Không ghét bỏ em” Trần Hoàng Thiên lắc đầu, hôn một cái lên môi Phương Thanh Vân, nghiêm túc nói: “Mẹ của Cẩm Niên là người mẹ tốt, là người vợ tốt của anh, anh vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ người vợ tốt của mình.
Phương Thanh Vân vui vẻ lau nước mắt. “Đi, chúng ta về nhà”
Trần Hoàng Thiên dìu Phương Thanh Vân đứng lên. Mà lúc này, đám người Chu Tử Hào sớm đã bị người của Hoàng Thiên Tuấn ấn quỳ trên mặt đất.
Nhưng thấy Trần Hoàng Thiên dừng trước mặt bọn chúng, tất cả đều bị dọa đến tiểu ra đất, run lên cầm cập, mặc cho đang là mùa đông lạnh giá cũng đổ mồ hôi lạnh đầy người. “Ông nội ơi, tha chúng con đi, đều là Dương Chí Văn sai khiến chúng con hãm hại người nhà của ông, ông muốn trả thù cứ trả thù bọn họ, đừng trả thù chúng con mà!”
Ngụy Nam Phùng không chịu nổi áp lực la khóc lên.
Trần Hoàng Thiên thản nhiên nói: “Dương Chí Văn phải chết, bọn mày cũng phải chết, lần này tao sẽ không bỏ qua cho mấy con sâu làm rầu nồi canh tụi mày, bởi vì tụi mày đã triệt để phá bỏ giới hạn của tao!”
Dứt lời, Trần Hoàng Thiên tụ khí thành kiếm. “Đừng mà! Đừng mà ông nội Trần!” Xoẹt xoẹt xoẹt!
Đám công tử bảy tám người Chu Tử Hào đều bị chém đầu hết! “Phong tỏa nơi này, bất kì ai cũng không được thả ra, cho bọn họ thức ăn nước uống, đợi tôi thanh lý triệt để đám tay sai của Hàn Tử Minh, sẽ giải bỏ lệnh cấm thả bọn họ đi. Trần Hoàng Thiên nói. “Vâng, ông chủ, tôi sẽ không thả ra một con ruồi nào!” Hoàng Thiên Tuấn vỗ ngực nói. Trần Hoàng Thiên gật đầu, dẫn Phương Thanh Vân rời khỏi.
Trạm tiếp theo, anh phải đi tìm tên súc sinh Dương Chí Văn này tính sổ!