Người của nhà họ Hàn đang cứu Trần Hoàng Thiên, nhưng người của Trần Hoàng Thiên lại giết người của nhà họ Hàn?
Dương Ninh Vân hoàn toàn sững sờ Không thể tin vào mắt mình!
Thật là quá đáng! “Chết tiệt! Chết tiệt!!!!
Hàn Tử Minh tức giận mắng Trần Hoàng Thiên: “Anh có còn là người không? Tôi gọi người cứu anh, nhưng anh lại kêu người giết người nhà họ Hàn, lương tâm của anh để cho chó ăn rồi sao sao?”
Đôi mắt của anh ta thật sắc bén.
Vừa rồi anh ta đã xem hết màn biểu diễn của Dương Ninh Vân. Thậm chí, anh ta còn nghi ngờ cái chết của ba cô có liên quan đến nhà họ Hàn.
Vì vậy, anh ta nhất định phải khiêu khích!
Bằng không, cho dù Trần Hoàng Thiên có chết, anh ta cũng chỉ có thể lấy được người của Dương Ninh Vân, không phải trái tim của cô. “Cầm thú! Đồ dã thú!”
Lý Tú Lam mắng: “Cậu Hàn và ông Hàn rộng lượng, không ghi thù xưa cứu cậu, còn cho người đưa cậu đi bệnh viện. Cậu làm sao có thể cho người của mình đánh chết người nhà họ Hàn được?”
Dương Ninh Vân không nói, hai hàng lệ trào ra.
Đột ngột, cô vô cùng thất vọng với Trần Hoàng Thiên! Trần Hoàng Thiên không giải thích mà ra lệnh: “Đưa tôi ra khỏi đây.
Cơ hội tốt nhất để giết Hàn Bình Minh đã mất, nếu không rời đi thì sẽ chết, nếu mang Dương Ninh Vân đi thì sẽ làm hại cô ấy, bởi vì anh biết rằng Hàn Bình Minh sẽ không tha cho anh. Anh không muốn Dương Ninh Vân đau khổ với anh.
Còn Dương Ninh Vân nghĩ gì, anh không còn kiểm soát được nữa.
Anh đã nói và làm đủ nhiều rồi, việc có thể nhìn rõ khuôn mặt xấu xí của Hàn Tử Minh hay không còn tùy thuộc vào sự giác ngộ của cô ấy.
Ngay sau đó, Miyazaki đỡ Trần Hoàng Thiên và bước đi nhanh chóng. “Đồ súc sinh, ta cho người của ta cứu cậu, nhưng cậu lại để cho người của mình giết người của ta, giữa chúng ta chưa xong đâu!”
Hàn Bình Minh giận dữ hét lên, bỏ qua Adam và đuổi theo Trần Hoàng Thiên.
Ông ta biết Adam đến để giết Trần Hoàng Thiên, ông ta giả vờ đi giết Trần Hoàng Thiên, Adam chắc chắn sẽ không ngăn cản ông ta.
Ông ta cũng biết rằng ngay khi ông ta rời đi, Hồ Đức Thiên nhất định sẽ không thể chống lại một mình mà sẽ phải chết trong tay Adam.
Vừa hay ông ta có thể nhân cơ hội này để bắt Trần Hoàng Thiên, cũng có thể sử dụng bàn tay của Adam để thoát khỏi Hồ Đức Thiên, tại sao không?
Quả nhiên!
Nhìn thấy Hàn Bình Minh đuổi theo Trần Hoàng Thiên, Adam sững sờ một lúc.
Nghĩ đến việc người của Hàn Bình Minh bị giết, Hàn Bình Minh chắc chắn sẽ không tha cho Trần Hoàng Thiên, nên Adam không đuổi theo.
Adam tung ra một cuộc tấn công dữ dội vào Hồ Đức Thiên. “Ta nhớ ông từng nói tới Nam Dương tìm ta, để cho ta chết không có chỗ chôn. Hôm nay ta ở đây, nếu ông không có khả năng để cho ta chết không có chỗ chôn. Vậy ta sẽ khiến ông chết không có nơi chôn!”
Adam chế nhạo, bày ra vẻ mặt kỳ lạ, và khỏe miệng ông ta nhếch lên nhanh chóng. “AAA!”
Hồ Đức Thiên đã dính thuật giáng đầu. Khi Adam sử dụng một câu thần chú để kích hoạt thuật giảng đầu được cấy vào cơ thể của Hồ Đức Thiên, Hồ Đức Thiên cảm thấy đau đớn khắp cơ thể, khuôn mặt ông ta vặn vẹo, la hét thấu trời xanh.
Độc giáng đầu cũng giống như các loại độc khcas một khi nó phát tác thì thần thánh cũng không thể chịu đựng được chứ đừng nói đến người phàm.
Sự đau đớn đó không phải là thứ mà người ta có thể chịu được! “Haha! Hahaha!”
Adam cười lớn: “Ta vốn muốn xử lý tên nhóc đó đi, nhưng không ngờ cuối cùng lại xử lý ông. Như vậy là tốt nhất rồi, kẻo ông đến Nam Dương tìm ta giết chết ta”. Dứt lời, ông ta dùng phi đầu giáng để tấn công Hồ Đức Thiên. tại thời điểm này.
Xiii!
Có một tiếng gầm trong không khí. “Không xong rồi!”
Đầu của Adam bay ra ngoài, khi ông ta nhìn thấy tên lửa phóng ra, ông ta sợ hãi và nhanh chóng rụt đầu lại. Khoảnh khắc ông ta rụt đầu lại…
Bùm!
Tên lửa bắn trúng ông ta, nổ tung thành một chùm “pháo hoa” tuyệt đẹp, đẩy Adam đi xa vài trăm mét, không biết rơi xuống đâu. “Nguy hiểm quá!”
Adam bị đánh bay lên không trung, Hồ Đức Thiên cảm thấy thoải mái hơn một chút, đồng thời cũng cảm thấy kinh hãi. “May mắn thay, Trần Hoàng Thiên vẫn còn phương án dự phòng và yêu cầu Chu Kình Thượng theo dõi, nếu có cơ hội sẽ giúp giết Hàn Bình Minh. Ông ta không tìm được cơ hội, nhưng lại đuổi được Adam, không tồi, không tồi.” Hồ Đức Thiên tự hào nói.
Sau đó, ông ta liếc nhìn sang chỗ khác và thấy rằng Trần Hoàng Thiên và Hàn Bình Minh đã biến mất. “Quên đi, không cần quan tâm bọn họ, tìm giết Adam mới là rất quan trọng, e rằng nếu ông ta còn chưa chết, sẽ hạ độc hại ta”
Với suy nghĩ này, Hồ Đức Thiên đi về hướng Adam bị thổi bay.
Và lúc này. Miyazaki đã chở Trần Hoàng Thiên rời khỏi khu biệt thự vịnh Ngân Long, và Hàn Bình Minh cũng đuổi theo anh. “Ông chủ phải làm thế nào đây? Xăng xe không đủ để chạy đường dài, nếu xăng của đối thủ nhiều hơn chúng ta, thì đến khi hết xăng là chúng ta xong đời.” Miyazaki lo lắng.
Trần Hoàng Thiên ôm bụng cười gắn hỏi: “Còn có thể chạy bao xa?” “Chạy một hoặc hai trăm kilet không vấn đề gì. Miyazaki trả lời.
Trần Hoàng Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Đi về phía sâu trong thành, tôi sẽ chỉ đường cho anh.” Nói xong, Trần Hoàng Thiên nghiến răng, kiên trì chỉ
Miyazaki đi đâu.
Cùng lúc đó, mẹ con Dương Ninh Vân lên xe của Hàn
Tử Minh và đến bệnh viện. “Cái đồ vô lương tâm này. Cậu Hàn và ông Hàn không nên cứu hắn, nên để giáng đầu sư ban nãy giết chết hắn, ông Vương và ông Lưu sẽ không chết.” Lý Tủ Lam phẫn nộ.
Dương Ninh Vân im lặng, cô không biết phải nói gì nữa.
Hàn Tử Minh giả vờ cười nói: “Tôi cũng không ngờ lại như vậy. Hóa ra anh ta là loại người như vậy, nếu không thì… Haiz!” Anh ta thở dài. “Xin lỗi, anh Hàn.” Dương Ninh Vân đột nhiên lên tiếng. Hàn Tử Minh cười với cô: “Không phải do em, cả em và anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ tàn nhẫn như vậy.” Dương Ninh Vân lại im lặng.
Thật lâu sau, cô ngập ngừng nói: “Anh Hàn, anh có thể… bảo ông nội anh không… giết anh ấy được không?”
Cô ấy vừa nói xong…
Chát
Lý Tú Lam tát vào mặt Dương Ninh Vân, chửi bởi: “Hắn đánh cậu Hàn dã man như vậy, ông Hàn còn bị đâm hai nhát, những chuyện này, cậu Hàn và ông Hàn đều nhẫn nhịn, không chỉ không giết hắn, còn cứu hắn. “Nhưng hắn thì sao? Vừa quay đi liền để cho thuộc hạ giết hai vị cao thủ nhà họ Hàn. Mạng của Trần Hoàng Thiên là mạng, vậy còn mạng của hai cao thủ nhà họ Hàn thì không phải là mạng người à?”
Dương Ninh Vân đột nhiên không nói nên lời. “Dì Lam, nói thì nói, đừng đánh Ninh Vân nữa được không? Dì không biết cô ấy là vợ sắp cưới của tôi sao? Lần sau nhìn thấy dì đánh cô ấy, đừng trách tôi trở mặt với dì, tôi không cho phép bất cứ ai đánh người phụ nữ yêu dấu của tôi!”
Hàn Tử Minh không khách khí nói.
Lý Tú Lam chợt mỉm cười. “Có đau không Ninh Vân?” Hàn Tử Minh đưa tay chạm vào khuôn mặt của Dương Ninh Vân.
Dương Ninh Vân lắc đầu.
Tâm trạng cô lúc này rất lộn xộn! Lúc này, nhà của Hoàng Thiên Tuấn.
Bùm bùm bùm bùm
Cửa sắt bị gõ. “Tìm ai?”
Người gác cửa hỏi.
Một thanh niên tóc tại bù xù hỏi: “Đây có phải là nhà của Hoàng Thiên Tuấn, ông Hoàng không?” “Đúng vậy, tìm ông Hoàng có việc gì?
Người thanh niên vội nói: “Tôi có việc gấp muốn gặp ông Hoàng. Nó có liên quan đến vụ sát hại sư phụ Hoàng Đức Thắng của tôi. Trước khi sư phụ tôi bị giết, ông ấy đã dặn dò tôi đưa camera giám sát võ quán cho ông Hoàng, nhanh đưa tôi đi gặp ông Hoàng, nhanh lên!”
Người gác cổng thấy anh ta nghiêm nghị như vậy, liền mở cửa cho anh ta vào.