Mọi người nhìn theo hướng Dương Bảo Trân chỉ, chỉ thấy cách đó không xa, có một người phụ nữ rất xinh đẹp, đang cầm ống nhòm đứng bên bờ sông, bên cạnh còn có một người thanh niên, thỉnh thoảng nói chuyện với cô. “Hắc, con khốn Dương Ninh Vân bị tên rác rưởi Trần Hoàng Thiên vứt bỏ, mới được mấy ngày mà đã tìm được niềm vui mới rồi à?” Dương Chí Văn không khỏi cảm thấy nực cười, mặc dù chỉ nhìn thấy gò má của người phụ nữ, nhưng anh ta vẫn có thể nhận ra được đó là Dương Ninh Vân. “Em thấy tò mò, cô ta bị Trần Hoàng Thiên bỏ rồi, sao lại còn quan tâm là đại sư Trần có thắng trận hay không nữa.” Dương Bảo Trân cười lạnh.
Trần Hoàng Hạo nói: “Chắc trong lòng vẫn có tên rác rưởi Trần Hoàng Thiên này, dù sao đại sư Trần thua hay thắng cũng đều liên quan đến tính mạng tên rác rưởi Trần Hoàng Thiên.
Tiêu Hùng nghe thấy vậy, vô cùng oán hận, tức giận mà nói: “Đi, làm cho cô ta tuyệt vọng!”
Anh ta vừa nói xong, đám người liền lại gần chỗ Dương Ninh Vân.
Vừa đến gần, tên chó săn Dương Chí Văn đã cười nhạo đầu tiên: “Dương Ninh Vân, thực sự không ngờ, là cô lại làm ra chuyện hung ác mà đi phá con của Trần Hoàng Thiên đấy, đủ tàn nhẫn đấy, tôi cho cô một ngón cái!”
Dương Ninh Vân nghe thế, lập tức quay người lại nhìn, lại thấy là đám người Dương Chí Vân, Dương Bảo Trân, Trần Hoàng Hạo, Trần Hoàng Dương, Tiêu Vũ Lương, cô nắm chặt bàn tay, dáng vẻ như sắp nổ tung: “Có phải là các người đã sai khiến Bảo Trân hãm hại tôi không?” “Đúng thì sao nào, mà không đúng thì sao nào?” Dương Chí Văn cười lạnh: “Những điều này đều không quan trọng, quan trọng là, tên rác rưởi Trần Hoàng Thiên lại tin là cô muốn hại đứa bé của hắn ta và Phương Thanh Vân, mà đá văng cô ra ngoài là được. “Làm như vậy, rốt cuộc là các người được lợi ích gì chứ?” Dương Thanh Vân không thể hiểu nổi. “Ha ha!” Dương Chí Văn cười nói: “Đương nhiên là có lợi rồi, tôi hận hắn ta, Bảo Trân cũng hận hắn ta, cậu Trần cũng hận hắn ta, cậu Tiêu cũng hận hắn ta, giết chết con hắn ta, đá văng người phụ nữ mà hắn ta yêu thương, làm cho hắn ta vợ con ly tán, bọn ra cảm thấy vô cùng hài lòng đấy. “Mặc dù có chút tiếc nuối, con trai của nó không chết, nhưng mà chín mươi lăm phần trăm là sẽ trở nên dị dạng rồi, hơn nữa hắn ta hiểu lầm cô, một phát đá văng cô, kết quả này vẫn rất phấn chấn lòng người. “Các người… thực sự là đê tiện vô liêm sỉ. Một ngày nào đó Trần Hoàng Thiên sẽ điều tra ra chân tướng, làm cho các người phải trả giá thật đắt!” Dương Ninh Vân vô cùng tức giận. “Ha ha ha!!!’
Mọi người nhịn không được mà cười lớn.
Dương Bảo Trần nói: “Chị à, chỉ tỉnh lại đi, còn tưởng rằng Trần Hoàng Thiên rất có bản lĩnh hả? Em nói cho chị biết, đêm nay đại sư Trần sẽ chết, Đỗ Văn Mạnh cũng sẽ chết, chỗ dựa của Trần Hoàng Thiên sẽ sụp đổ, đến lúc ấy, nhà họ Trần và nhà họ Tiêu cũng không lo bị nổ, giết chết anh ta còn dễ hơn giết một con kiến”
Nói đến đây cô ta cười mỉa mai: “Chị à, chị hận anh ta hiểu lầm chị không? Nếu như chị hận anh ta, vậy ngày mai lúc bọn em lôi anh ta ra cho chó ăn, thì cho chị chém mấy nhát, có muốn không?”
Dương Ninh Vân nghe thấy, một cơn lửa giận nổ tung trong lồng ngực, trong nháy mắt đã bao trùm cả cơ thể, tức giận đùng đùng như một con sư tử cái, giơ tay tát mạnh lên mặt Dương Bảo Trân, chửi ầm lên: “Đừng có gọi tôi là chị, tôi không có người em gái súc sinh như cô?” “Chị còn dám đánh tôi?” Dương Bảo Trân không thể tin được mà nhìn Dương Ninh Vân, trong mắt tràn đầy tức giận.
Dương Ninh Vân run rẩy, nghiến chặt răng mà nói: “Ba đã nói rồi, ông ấy không có đứa con gái súc sinh như cô, ông ấy thực sự muốn đánh chết cô, hôm nay tôi thay ba đánh chết cô!”
Dứt lời, cô lại giơ tay lên đánh về phía Dương Bảo Trân. Nhưng mà, lần này không đánh trúng, cổ tay của cô bị Tiêu Vũ Lương giữ lại. “Con khốn này, dám đánh bạn gái tao, xem tao có đánh chết mày không?”
Dứt lời, Tiêu Vũ Lương trở tay muốn tát Dương Ninh Vân, nhưng còn chưa tát trúng thì bị Hàn Tử Minh đứng bên chặn lại. “Không muốn chết thì cút ra xa cho tạo, dám động vào cô ấy, tao sẽ cho bọn mày chết rất thảm đấy.
Hàn Tử Minh thản nhiên nói, giọng nói vô cùng kiên quyết.
Tiêu Vũ Lương đang muốn đe dọa, đột nhiên có tiếng động nơi bên bờ sông. “Đến rồi đến rồi, đại sư Trần đến rồi!”
Nghe thấy tiếng ồn, Dương Ninh Vân và Hàn Tử Minh, cùng cả đám người Tiêu Vũ Lương, Dương Chí Văn cũng máy móc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở giữa cửa sông, một chiếc ca nô đang chậm rãi đi về chỗ chiếc ca nô dừng đã lâu ở giữa sông.
Mọi người cầm ống nhòm mà nhìn, chỉ thấy có một người đàn ông đứng trên boong chiếc ca nô đang đi đến, anh chắc tay sau lưng, đeo mặt nạ, bộ dạng cao cao tại thượng. “Ha ha, cuối cùng tên đại sư Trần đáng chết này cũng xuất hiện rồi!” Lúc này Tiêu Vũ Lương vô cùng vui mừng, thả cổ tay Dương Ninh Vân ra, nhìn về phía Hàn Tử Minh, uy hiếp mà hỏi: “Buông tay tao ra!”
Hàn Tử Minh hất tay anh ta ra, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là đừng đụng chạm gì đến cô ấy, nếu không tạo không quan tâm mày là ai đâu, đảm bảo sẽ ném mày vào cửa sông để nuôi cá.”
Dương Ninh Vân nghe thấy rất cảm động, có cảm giác nhưng Trần Hoàng Thiên đang ở bên người cô. “Hừ. Tiêu Vũ Lương tức giận nói: “Vì Miyamoto Masaaki sắp đánh nhau với đại sư Trần, toa không muốn trừng trị mày. Nếu không chắc chắn sẽ làm cho mày chết rất thảm, chờ hai người họ đánh xong, xem tao trừng trị mày như thế nào!”
Dứt lời, Tiêu Vũ Lương và đám người thở phì phò mà về chỗ cữ, cầm lấy ống nhòm mà nhìn về phía sông.
Dương Ninh Vân cũng cầm ống nhòm nhìn về bên kia.
Tâm tình lập tức trở nên căng thẳng, trong lòng âm thầm cầu khẩn: “Mong đại sư Trần có thể đánh bại được Kiếm Vương Nhật Bản kia.”
Lúc này chiếc ca nô chậm rãi đi đến, cách chiếc ca nô đã dừng giữa sông rất lâu tầm mười mét thì mới dừng lại.
Chiếc ca nô này vừa dừng lại, thì trên boong thuyền ca nô bên kia, có một ông lão mặc đồ võ sĩ Nhật Bản, cầm kiếm đứng lên, mặt đối diện với người kia, lạnh nhạt mở miệng: “Là đại sư Trần sao?” “Là tôi!”
Trần Hoàng Thiên lạnh nhạt trả lời.
Miyamoto Masaaki âm trầm mà nở nụ cười: “Không cần đeo mặt nạ, tôi biết cậu là ai, đến khi mày dùng Chân Vũ Kiếm Pháp chém chết Mutoichito, nhà Miyamoto Masaaki nhà tôi đã biết, hóa ra em họ Miyamoto Masaaki Kojiro của tôi không phải bị người của chính phủ giết chết, mà là bị mày giết chết” “Không sai, là tôi giết.” Trần Hoàng Thiên không phủ nhận, tin tức của đám người Nhật Bản quá nhanh rồi, biết chắc không gạt được bọn họ.
Miyamoto Masaaki cười ha ha nói: “Quả nhiên đồ đệ của Lý Đức Thành lợi hại. Còn trẻ như vậy mà có tu vi võ đạo rồi, có thể nói là thiên tài đứng đầu Võ Đạo đấy, Miyamoto Masaaki khâm phục mà ngước nhìn.
Nói đến đây, ông ta lại chuyển đề tài: “Có điều cậu có thiên tài đi nữa, thì cậu cũng chỉ là đan cảnh đại viên mãn mà thôi, so sánh với tôi, cậu còn kém cả một cảnh nữa, mặc dù nhìn vào có vẻ không lệch nhiều lắm, nhưng lại khác biệt một trời một vực, tôi giết cậu đơn giản như giết gà, cậu thức thời thì đưa Chân Vũ Kiểm Pháp ra đây, tôi sẽ cho cậu một con đường sống, nếu như không giao ra, tôi sẽ cho cậu biết chữ chết viết như thế nào.”
Trần Hoàng Thiên vừa chăm chú vừa nghiêm tức mà nói: “Chân Vũ Kiếm Pháp là thầy tôi truyền lại, đã dặn là không thể truyền cho những người tâm thuật bất chính, đám người Nhật Bản các người lòng lang dạ sói, đừng hòng cướp đi kiếm pháp của tôi.”
Lệnh của thầy là không thể làm trái, nếu không anh lấy tu luyện Chân Vũ Quyết ra để giao dịch với Hàn Bình Minh là có thể tiêu diệt được nhà họ Tiêu rồi, làm sao đến mức bị nhà họ Tiêu bắt nạt thảm như vậy? Làm sao đến mức tự mình đứng ra chiến đấu? Hàn Bình Minh có thể giúp anh xử lý được hết, “Cậu không đưa thật?” Giọng nói Miyamoto Masaaki lạnh băng. “Không đưa!” Trần Hoàng Thiên rất thẳng thắn mà trả lời. “Rất tốt!” Sắc mặt Miyamoto Masaaki tràn đầy lạnh lẽo: “Vậy tôi sẽ làm cho cậu hối hận!” Dứt lời.
Âm!
Miyamoto Masaaki rút kiếm trong tay ra, chỉ thấy thanh kiếm trên tay ông ta tỏa ra một tầng ánh sáng vàng nhạt, giống như là có ảnh huỳnh quang vậy, vô cùng tàn khốc.
Kiếm vừa ra khỏi vỏ, mặt sông vốn đang yên lặng, lập tức có sóng lớn nổi lên, làm cho hai chiếc ca nô lay động kịch liệt, có dấu hiệu sắp bị lật úp. “Thật lợi hại!”
Quần chúng đứng xem hai bên bờ sông lập tức trở nên sôi sục, không khỏi bị chiêu thức của Miyamoto Masaaki làm kinh ngạc. “Có thấy gì không, lên đến thần cảnh, chân nguyên sẽ màu vàng, thanh kiếm trên tay Miyamoto Masaaki, mà đại sư Trần là Đan Cảnh, chân nguyên trong suốt, không tin mọi người chờ xem, lát nữa hắn ta ngưng tụ kiếm, tuyệt đối là trong suốt. Tiêu Vũ Lương rất hứng thú mà nói. Quả nhiên.
Anh ta vừa dứt lời, Trần Hoàng Thiên liền vung tay, ngưng tụ ra một thanh kiếm trong suốt. “Ha ha!” Tiêu Vũ Lương nhịn không được mà cười lớn: “Tôi nói có đúng không, là trong suốt đó, này có nghĩa là đại sư Trần chưa lên được Thần Cảnh, vẫn còn tu vi đan cảnh, mà đan cảnh đánh với thần cảnh, không khác nào lấy trứng chọi đá, chắc chắn phải chết!” “Quá tốt rồi, chờ đại sư Trần bị một kiếm chém chết thôi!”
Đám người Dương Chí Văn nói vậy.
Dương Ninh Vân nghe thấy trái tim liền trở nên căng thắng. Lúc này, Miyamoto Masaaki khẽ quát một tiếng: “Chết đi!”
Nói xong, ông ta chém vào không trung. Soạt
Một thanh kiếm mang theo ánh sáng màu vàng, giống hệt như máy cắt kim loại, xé rách không trung, nhanh chóng bắn ra ngoài.
Thấy vậy, Trần Hoàng Thiên cũng chém ra một chiêu.
Trong chốc lát một thanh kiếm trong suốt, tốc độ nhanh như điện mà chắn lấy thanh kiếm màu vàng.
Một giây sau!
Âm!
Kiếm khí trong suốt Trần Hoàng Thiên đánh ra bị đánh nát, màu vang xung quanh thanh kiếm của Miyamoto Masaaki mở đi một chút, nhưng vẫn rất chắc chắn, tiếp tục tấn công về phía Trần Hoàng Thiên. “Thật lợi hại!”
Trần Hoàng Thiên không khỏi bị dọa sợ, lúc này nhảy lên một cái, chỉ thấy kiếm khí cắt trên ca nô, cắt ca nô thành hai nửa, nước sông cũng bị cắt đôi ra, bay lên thành ngọn sóng cao hơn mười mét. “Mẹ ơi!”
Những người đang đứng bên bờ sông cũng sợ ngày người.
Cảm thấy rằng Miyamoto Masaaki quá kinh khủng rồi! “Thằng nhóc, có biết sự lợi hại của tôi chưa?” Miyamoto Masaaki cười một tiếng: “Giờ hối hận thì vẫn kịp đấy, đến lúc tôi muốn giết rồi, thì cậu hối hận không kịp nữa đâu” “Không có gì phải hối hận ở đây cả. Muốn đánh thì cứ đánh!” Trần Hoàng Thiên lạnh giọng mà nói, cầm kiếm nhằm về phía Miyamoto Masaaki, dùng toàn bộ tức giận phải chịu ở thủ đô, anh muốn xả hết trong trận đấu này. “Muốn chết!”
Sắc mặt Miyamoto Masaaki tràn đầy giận dữ, khẽ hất mũi chân, tạo thành một đường cong mà xông đến chỗ Trần Hoàng Thiên, thanh kiếm trong tay cũng bay thẳng về phía Trần Hoàng Thiên. “Đến đây!”
Trần Hoàng Thiên hai tay hai kiểm, đón lấy mà đánh lên.
Keng!
Một tiếng mang lên, hai cây kiếm va vào nhau thành chữ X trên không trung, phát ra một tiếng vang, sau đó liền thấy thanh kiếm trong tay Trần Hoàng Thiên bị đánh nát, Miyamoto Masaaki thuận thế mà đánh ra một chưởng. “Không ổn!”
Trong lòng Trần Hoàng Thiên cảm thấy kinh hãi, nhưng không kịp nữa rồi, một chưởng của Miyamoto Masaaki đã đánh thẳng lên ngực anh, ầm một tiếng, một dòng máu phun ra khỏi mặt nạ, Trần Hoàng Thiên bay xa cả trăm mét, rơi lên mặt sông, suýt chút nữa thì rơi vào trong sông. “Ha ha!” Thấy cảnh này, đám người Dương Chí Văn và người nhà họ Tiêu, họ Trần đều cười rộ lên. “Con gà bệnh, đại sư Trần chính là một con gà bệnh!” “Hắn chết chắc rồi, Miyamoto Masaaki chỉ cần một chưởng, là có thể nhấn chìm hắn xuống sống rồi.” “Được chút năng lực mà cũng dám đánh nhau, thực sự là không biết tự lượng sức mình mà, chờ bị giết đi!”
Dương Ninh Vân nghe thấy, cả người run rẩy, không nhịn được mà tức giận nói: “Các người có thể đừng cười trên nỗi đau người khác không hả?” “Hả hệ chút thì sao nào, bọn tao không chỉ mong đại sư Trần chết, mà còn mong Đỗ Văn Mạnh chết, bọn họ mà chết, thì bọn tao có thể giẫm chết tên rác rưởi Trần Hoàng Thiên dễ như con kiến rồi!” Tiêu Hùng cười lạnh mà nói. “Các người.” Dương Ninh Vân tức sắp nổ phổi rồi, nhìn về hướng Hàn Tử Minh, hỏi: “Cậu có cách nào cứu đại sư Trần không?”
Hàn Tử Minh đang định mở miệng.
Đột nhiên!
Âm một tiếng. Trần Hoàng Thiên được nước bao quanh người mà vọt lên cao cả trăm mét. “Tình huống gì đây?”
Tất cả mọi người đều mông lung, không biết có chuyện gì.