Vì vậy Trần Hoàng Thiên rất khó có thể tưởng tượng được ông nội của mình tồn tại như thế nào mà có thể khiến cho cụ kiêng kỵ như vậy, không tiếc đem quyền thừa kế tập đoàn Cửu Đinh giao cho anh là đứa cháu trai mà ông không thích nhất.
Nhưng có một điều chắc chắn, đó là ông nội giỏi hơn ông cụ, hoặc là nắm nhiều quyền hơn, hoặc là có thế lực.
Trần Hoàng Thiên nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có hai khả năng này.
“Không giấu gì cậu ba, trên thực tế, tôi cũng không biết ông nội của anh có thân phận như thế nào.” Phương Thu Vân cười khổ.
Sau đó cô lại bổ sung một câu: “Nhưng mà có thể chắc chắn một điều, ông nội của anh rất tốt, nếu không chủ tịch không có lý do gì để sợ hãi.”
“Được rồi”
Trần Hoàng Thiên khoát tay áo: “Không lo lắng chuyện này nữa, cô có món đồ cổ nào không? Giúp tôi tìm một món, tối nay là sinh nhật ông của vợ tôi, không có quà thì không hay lắm.”
Phương Thu Vân che miệng cười một tiếng: “Cậu ba không cần tiết kiệm quá, trong thẻ có mười tỷ, trên thị trường đồ cổ có rất nhiều, còn cần tôi phải giúp anh tìm một món hay sao?”
“Chỗ kia hầu hết toàn là đồ giả, lừa người không hiểu biết, đồ tốt cực kỳ ít, hôm qua tôi đi dạo hơn nửa ngày vẫn không tìm được một món tốt, nếu không tôi cũng sẽ không nhờ cô.” Trần Hoàng Thiên nhún vai.
Ông cụ Trần rất thích sưu tầm, ông thật sự sẽ mời một số chuyên gia đồ cổ đến nhà để giúp giám định, từ nhỏ anh đã mưa dầm thấm lâu, mặc dù so với mấy chuyên gia giám định chân chính thì kém hơn, nhưng không thua nhiều người sưu tầm và buôn bán đồ cổ.
“Đi.”
Phương Thu Vân đứng lên: “Cậu ba đã tìm đến tôi, chủ tịch mà biết tôi không giúp, nhất định tôi sẽ bị đuổi việc.”
Cô phất phất tay, đi ra khỏi văn phòng, dắt theo Trần Hoàng Thiên đi vào một căn phòng bí mật được bịt kín bằng một cái cửa sắt.
Trong căn phòng này có ít nhất vài trăm hộp gấm các loại, hình dáng đơn giản nhưng rất tinh xảo, nhìn qua thì thấy đều là giả đổ cổ.
“Đây là những doanh nhân giàu có từ khắp các thành phố ở tỉnh Lĩnh Hoa, họ muốn hợp tác cùng với tập đoàn Cửu Đinh nên tặng các món đồ cổ quý giá, toàn bộ đều được tôi cất ở đây, hàng năm Lưu quản gia sẽ đến chọn một lần. Mang đồ tốt đi, đồ giả thì đập, Thu Vân không hiểu biết về đồ cổ, không biết thật giả, làm phiền cậu ba tự mình chọn lựa. ” Phương Thu Vân nói.
Trần Hoàng Thiên gật đầu, chọn lựa tại đống đồ cổ.
Cơ bản thì hơn một nửa là đồ giả, cuối cùng Trần Hoàng Thiên chọn được một bức tượng Phật bằng vàng từ thời kỳ Vĩnh Long mà anh hài lòng nhất là đồ tốt, đóng gói trong hộp quà, sau đó rời khỏi tập đoàn Cửu Đinh.
…
Khoảng sáu giờ tối, khách sạn Vạn Hưng.
Đây là một trong những khách sạn năm sao xa hoa nhất thành phố Đông Đô.
Tiệc rượu mừng thọ bảy mươi lăm tuổi của Dương Chấn Kỳ tổ chức tại khách sạn này.
Lúc này ở ngoài cửa khách sạn.
“Ơ! Tổng giám đốc Hồ, ông đã tới, nhanh nhanh nhanh, mời vào bên trong, ông và ba của tôi đều ở sảnh Vạn Thọ.
“Tổng giám đốc Lý, đã lâu không gặp, anh xem anh này, còn mang theo cả quà, nhanh mời vào bên trong, sảnh Vạn Thọ!”
“Đây không phải là tổng giám đốc Hoàng sao? Khách quý, có ông tới tham dự tiệc rượu mừng thọ, ông tôi nhất định sẽ rất vui vẻ! Mời tổng giám đốc Hoàng vào sảnh Vạn Thọ!”
“…”
Dương Chí Văn ở bên ngoài cửa chính của khách sạn, cười rạng rỡ nghênh đón khách mời tới tham dự tiệc rượu.
Mặc dù nhà họ Dương là nhà giàu hạng hai, tài sản chỉ có vài tỷ, nhưng những năm gần đây việc kinh doanh thép lại có quy mô khá lớn, chính vì vậy, họ gặp rất nhiều nhà cung cấp đều nể mặt đưa theo gia đình mang quà đến tham gia tiệc rượu.
Mà Dương Chí Văn, với tư cách là con trai cả của thế hệ trẻ nhà họ Dương, đương nhất anh phải đón khách.
Đây cũng là cơ hội tốt để để lại ấn tượng tốt và thông tin liên lạc cho các vị tổng giám đốc, anh ta luôn nghĩ đến vị trí tổng giám đốc, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên, là một chiếc Maserati lao tới với tốc độ cao, sau đó kít một tiếng, dừng lại trước cửa khách sạn.
Một người phụ nữ trẻ và thời trang bước xuống, mặc một chiếc váy xếp ly, lộ ra hai đùi thon thả và thẳng tắp thật gợi cảm.
Cô ta tên là Dương Ngọc Mai, con gái của người chú thứ ba là Dương Chí Phong, cô ta học đại học ở tỉnh, trở về để chúc mừng sinh nhật của ông.
Sau đó, ở ghế lái phụ, một người thanh niên với tóc mái bay, ăn mặc thời thượng, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được anh ta là con trai của một nhà giàu mới nổi.
“Ngọc Mai, đến rồi!”
Dương Chí Phong mỉm cười đi tới, chỉ vào người thanh niên tóc mái bay, hỏi: “Đây là Hách Kiến Huy, bạn trai của con à?”
“Đúng vậy.” Dương Ngọc Mai cười một tiếng, kéo cánh tay Hách Kiến Huy giới thiệu: “Anh họ của em Dương Chí Văn.”
“Chào anh họ.” Hách Kiến Huy vươn tay cười một tiếng.
“Chào em! Chào em!” Dương Chí Văn cười rạng rỡ cùng bắt tay với anh ta.
Lúc này Dương Ngọc Mai chỉ chỉ chiếc Maserati, đắc ý nói với Dương Chí Văn: “Anh, Kiến Huy mua cho em. Cả xe hơn bốn tỷ thôi!”
“Oa!”
Dương Chí Văn thể hiện biểu cảm khoa trương: “Em rể chi mạnh tay nha, trong nhà buôn bán cái gì vậy?”
“Mở xưởng may, tài sản cũng ít thôi.” Hách Kiến Huy nói.
“Trâu bò!” Dương Chí Văn giơ ngón tay cái lên, sau đó quay qua Dương Ngọc Mai nói: “Ở bên Kiến Huy thật tốt nhé, người ta kinh doanh, tài sản so với buôn bán của chúng ta thực tế hơn nhiều.”
“Em biết rồi.”
Khuôn mặt Dương Ngọc Mai vui vẻ.
“Đúng rồi.” Đột nhiên cô nói: “Tối hôm qua mẹ gọi điện cho em, nói tên vô dụng kia đánh anh, còn lừa anh gần bảy tỷ, lại còn dùng dao chém vào tay anh. Đều là thật à?”
“Con mẹ nó! Nhắc đến chuyện này anh lại bực mình!” Dương Chí Văn tức giận nói: “Đợi công việc kinh doanh của công ty tốt hơn, không bị nó kiểm soát nữa, anh cam đoan sẽ thuê một đám người cho nó phế!”
“Một tên ở rể vô dụng, lại hung hãn ngang ngược dám đối xử với anh như vậy, nhất định phải xử lý mạnh tay.” Hách Kiến Huy đút hai tay vào túi nói: “Anh họ nếu như đang rất cần tiền, em bằng lòng ủng hộ anh sáu trăm triệu, coi như tấm lòng của em.”
“Nhìn xem, đây mới là em rể tốt nha, đâu có giống với thằng vô dụng kia, đến nhìn anh cũng không muốn nhìn!” Dương Chí Văn lôi kéo tay của Hách Kiến Huy nói.
“Anh nhìn xem, nhắc đến tên vô dụng đó thì anh ta liền đến.”
Dương Ngọc Mai chỉ về phía bãi đậu xe, thấy Dương Ninh Vân, Trần Hoàng Thiên, Lý Tú Lam, Dương Bảo Trân từ một chiếc BMW 740 đi xuống.
“CMN! Mình không mua nổi xe, suốt ngày đi đâu cũng phải đi xe của công ty, tiền xăng còn cần công ty phải thanh toán, vậy thì thôi đi, lại còn để thằng vô dụng này duyệt, tức chết tôi rồi!” Dương Chí Phong rất khó chịu.
Dương Ngọc Mai che miệng cười một tiếng: “Anh, đừng nóng giận, em giúp anh chọc tức Dương Ninh Vân và tên vô dụng kia một chút.”
Con thứ ba thân với anh cả, cho nên con của họ cũng thân thiết hơn, cả hai nhà đều hơi xa cách với gia đình còn lại.
Cũng vì năm đó ông cụ quản lý cho con thứ hai gánh vác, đến khi người chồng bị tai nạn xe thì lại chuyển cho người vợ chăm lo. Vì vậy nên khoảng cách ngày càng lớn, hai nhà đều nhắm tới gia đình thứ hai khắp nơi.
“Ngọc Mai mới về à?” Dương Ninh Vân đi tới, tươi cười chào hỏi.
“Ừ, sinh nhật của ông sao em có thể không về được.” Dương Ngọc Mai khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói: “Chị họ, tốt xấu gì chị cũng tốt nghiệp Harvard, đi làm đã nhiều năm như vậy sao đến một chiếc xe cũng không mua được?”
“Chuyện này…” Dương Ninh Vân xấu hổ: “Sau này sẽ mua.”
“Còn muốn sau này?” Dương Ngọc Mai cười phì một cái: “Chị họ, em học đại học hạng hai cũng có xe riêng rồi.”
Cô ta chỉ về phía chiếc Maserati.
“Cái này… Đây là xe của cháu?” Khuôn mặt Lý Tú Lam kinh ngạc.
“Đúng vậy” Dương Ngọc Mai kiêu ngạo nói: “Tài sản đứng tên cháu, hơn bốn tỷ, là bạn trai cháu Hách Kiến Huy tặng, bác có thể kêu con rể của bác mua cho chị họ một chiếc nha.”
“Nó?” Lý Tú Lam lập tức ghét bỏ liếc Trần Hoàng Thiên: “Kêu nó mua xe sang cho con gái bác, giống như bắt gà trống đẻ trứng, chuyện này nó làm không được.”
“Ha ha ha!”
Dương Ngọc Mai, Hách Kiến Huy, Dương Chí Phong đều không nhin được mà bật cười.
“Mẹ, Trần Hoàng Thiên không phải là không mua nổi như mẹ nói.” Dương Ninh Vân thấp giọng nói, không quên nháy mắt ra hiệu Lý Tú Lam đừng nói lung tung, sẽ khiến cô khó xử với Trần Hoàng Thiên.
“Ngọc Mai người ta còn chưa kết hôn, bạn trai đã trực tiếp tặng một chiếc xe hơi triệu đô. Con đã kết hôn được ba năm, tên vô dụng này cho con được cái gì rồi? Một cái đồng hồ hỏng đã làm con cảm động?” Lý Tú Lam đỏ mắt nói.
“Đúng vậy!” Dương Bảo Trân nói thêm: “Thắt lưng buộc bụng ba năm mới mua được chiếc đồng hồ hỏng cho chị, chờ anh ta gom đủ tiền mua Maserati chắc đã là chuyện của ba trăm năm sau.
“Ha ha ha!”
Dương Ngọc Mai, Hách Kiến Huy, Dương Chí Phong lần nữa cười to thoải mái, đặc biệt là Dương Chí Phong, anh ta chỉ cảm thấy rất hả giận.
“Mẹ, Ngọc Mai, hai người…”
Dương Ninh Vân bị chọc giận điên lên, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, hai người làm sao luôn luôn đem chuyện xấu trong nhà nói ra bên ngoài?
Hơn nữa, Trần Hoàng Thiên tặng đồng hồ cho cô, so với Maserati kia còn đắt hơn đấy có được hay không?
Cô thật sự rất muốn nói ra, nhưng biết nói cũng vô dụng, họ sẽ không tin, ngược lại sẽ nói là bỏ mấy triệu mua hàng giả.
Xã hội ngày nay, người giàu mặc hàng giả người ta nghĩ đó là hàng thật, người không có tiền mặc hàng thật, người ta lại cho là hàng giả, sự thật là như vậy!
Lúc này, đột nhiên điện thoại Trần Hoàng Thiên vang lên.
Là một người lạ.
“Ai đó?” Trần Hoàng Thiên hỏi.
“Anh Trần, là tôi, Ngô Vĩ Khang, đêm hôm đó tôi nghe anh nói với chị dâu rằng muốn mua một chiếc Panamera. Tôi vừa mua một chiếc, nhà chị dâu ở đâu? Tôi sẽ đưa qua cho chị dâu.”
“Vậy thì… Gửi đến khách sạn Vạn Hưng đi, tôi đang ở ngoài cửa.” Trần Hoàng Thiên nói.
“Được, anh Trần, tôi ở gần khách sạn Vạn Hưng, tôi sẽ mang nó đến ngay cho anh!”