Đỗ Nhã Lam cũng sợ hãi, nhận ra được tình huống nghiêm trọng, cô vừa ôm Phương Thanh Vân trong lòng vừa vội vàng hô lên.
Rất nhanh sau đó.
Miyazaki, Mieko, Dương Thiên Mạnh cũng chạy đến. “Không ổn rồi!”
Nhìn thấy Phương Thanh Vân chảy đầy máu, nhất thời khiến sắc mặt Dương Thiên Mạnh hơi thay đổi, vội vàng nói: “Ông Zaki, tay chân mau lẹ lên. Mau đưa Thanh Vân lên xe, gần đây có một bệnh viên, mau đưa cô ấy đến đó mau lên, kẻo người lớn và đứa bé đều gặp nguy hiểm thì không được đâu. “Dạ vâng ạ.”
Miyazaki lập tức bế Phương Thanh Vân lên, chân đi như bay đi về hướng bãi đỗ xe. “Tại sao lại thành thế này?”
Dương Thiên Mạnh vội vàng mở miệng hỏi.
Nếu như người lớn và đứa trẻ có gì bất trắc gì, ông ấy không biết Trần Hoàng Thiên sẽ đau khổ đến mức nào nữa. “Cha, con con con… con không đỡ Thanh Vân đàng hoàng, nên mới làm cô ấy bị ngã, con có lỗi, là lỗi của con…”
Dương Ninh Vân bật khóc, sau đó dùng tay tát lên mặt mình.
Dương Thiên Mạnh có thể nói gì đây chứ?
Chỉ có thể ngăn cản Dương Ninh Vân thôi đánh bản thân, ông an ủi cô: “Trước hết con đừng khóc, cũng đừng sợ hãi, chúng ta mau đến bệnh viện, sẵn gọi báo cho Trần Hoàng Thiên luôn, nhất định Thanh Vân và đứa bé sẽ không sao đâu” “Da da.”
Dương Ninh Vân vừa rơi nước mắt vừa gật đầu.
Rất nhanh sau đó.
Hai chiếc xe lái ra khỏi biệt thự.
Dương Thiên Mạnh vội gọi cho Trần Hoàng Thiên, đầu dây bên kia cũng nhanh chóng vang lên giọng nói của Trần Hoàng Thiên: “Cha, sao vậy ạ?” “Trần Hoàng Thiên, Thanh Vân té ngã nên vỡ nước ối rồi. Cha và mọi người đang đưa nó đến bệnh viện Đệ Lục, vì sự bình an của mẹ lẫn con, con mau qua đây một chuyến đi.” “Con sẽ lập tức qua đấy”
Tút tút…
Điện thoại bị ngắt kết nối. “Nhã Lam, con lái xe nhanh lên một chút, đừng quan tâm đến đèn đỏ đèn xanh nữa, chúng ta phải giành từng giây từng phút, buộc phải bảo đảm sự an toàn cho đứa nhỏ và Thanh Vân”
Dương Thiên Mạnh giục, môi cũng run rẩy cả lên.
Làm sao ông có thể không sợ hãi được đây?
Là do Dương Ninh Vân không đỡ Phương Thanh Vân cẩn thận mới để Phương Thanh Vân ngã thế này.
Bất kể là người lớn hay là đứa nhỏ, cả hai không thể xảy ra chuyện được, Dương Ninh Vân không phải cố ý, nhưng cũng phải chịu trách nhiệm trong chuyện này.
Dương Ninh Vân đã chịu quá nhiều đau khổ rồi.
Ông không muốn Dương Ninh Vân phải khổ thêm nữa. Cho nên hiện giờ ông là người lo lắng và sợ hãi hơn bất kỳ ai.
Cả người ông đang run rẩy. “Hu hu… Đều do con không tốt, đều là lỗi của con, tay chân con vụng về, con không nên đỡ Thanh Vân, con là kẻ có tội, là kẻ có tội…
Dương Ninh Vân vô cùng sợ hãi, cơ thể mềm mại của cô run rẩy kịch liệt trông như được gắn thiết bị động cơ chuyển động vậy.
Rất nhanh sau đó.
Chiếc xe đã dừng lại trước cửa bệnh viện. “Nhanh lên, nhanh lên nào! Cứu người! Mau cứu người!”
Đỗ Nhã Lam xuống xe hét lên. Chỉ một chốc sau, Phương Thanh Vân được đẩy vào phòng sinh. “Bo t phù hộ, Thanh Vân và đứa bé nhất định phải bình an vô sự, Bồ Tát người nhất định phải phù hộ hai mẹ con họ bình an nhé a”
Hai tay Dương Ninh Vân chấp lại trước ngực, trong miệng không ngừng lẩm bẩm khẩn cầu.
Năm phút sau, Trần Hoàng Thiên đến bệnh viện. “Thanh Vân và đứa bé sao rồi?” Trần Hoàng Thiên còn chưa kịp thở đã vội mở miệng hỏi ngay. “Vẫn chưa rõ ra sao nữa.”
Đỗ Nhã Lam nói.
Lúc này, có một người y tả đi ra vội vàng nói: “Tình trạng của người phụ nữ mang thai vô cùng nghiêm trọng, người lớn và đứa bé chỉ chọn được một người, người nhà mau đưa ra quyết định”
Äm!
Dương Ninh Vân nghe vậy thì như bị điện giật.
Một giây sau! Phù phù!
Cô quỳ xuống chân Trần Hoàng Thiên. “Trần Hoàng Thiên xin lỗi anh, em có tội, là do em không đỡ Thanh Vân cẩn thận hại cô ấy ngã, em là kẻ có tội, anh đánh em, đánh chết em đi hu hu…”
Cô bị dọa sợ đến cả khuôn mặt đều trắng bệch hết.
Trần Hoàng Thiên vội vàng đỡ cô, an ủi cô một câu: “Ninh Vân, trước tiên em đừng tự trách bản thân mình, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Dứt lời, anh xông vào phòng sinh.
Dương Thiên Mạnh, Đỗ Nhã Lam, Cố An Nhiên và Miyazaki đứng ở ngoài, lòng nóng như lửa đốt.
Dương Ninh Vân co rút lại ngồi trong góc, ôm đầu gối, đau đớn khóc, dù ai an ủi cũng không hề có tác dụng gì.
Từng phút, từng giây trôi qua.
Người bên ngoài càng thêm lo lắng và bất an hơn.
Dương Ninh Vân cũng sợ hãi hơn.
Lỡ như đứa bé và người lớn, một trong hai có mệnh hệ gì, cô cũng không biết mình phải đối mặt thế nào nữa. “Cũng trách con không đỡ Thanh Vân, nếu có thêm một người đỡ thì sẽ không thành ra thế này rồi”
Đỗ Nhã Lam tự trách.
Cô cũng rất sợ hãi.
Cô tin nếu như đứa bé và Thanh Vân, mất một trong hai người, cô cũng không thể nào trốn tội được, chắc chắn Trần Hoàng Thiên sẽ hận cô ấy đến chết. “Bồ Tát phù hộ! Bồ Tát phù hộ! Bồ Tát phù hộ!
Dương Thiên Mạnh chắp hai tai lại trước ngược, miệng lẩm bẩm cầu khẩn.
Vào giờ phút này, ngoại trừ cầu phúc thay cho hai mẹ con họ thì ông ấy chẳng biết nên làm gì. Một giây trôi qua tựa như một năm dài, đau khổ suốt nửa giờ liền.
Bỗng nhiên cánh cửa mở ra.
Trần Hoàng Thiên ôm đứa bé trong lòng bước ra. “Trần Hoàng Thiên, mẹ con đều bình an chứ?”
Dương Thiên Mạnh vội vàng hỏi anh.
Dương Ninh Vân cũng thôi khóc, vểnh tai lên đợi kết
Lúc này, khóe miệng Trần Hoàng Thiên nhếch lên nói quả. ra bốn chữ. “Mẹ con bình an!” “Tốt quá rồi!”
Dương Thiên Mạnh, Đỗ Nhã Lam, Cổ An Nhiên đều kích động đến nhảy bật cả lên.
Phù! Dương Ninh Vân thở phào một cái, nhất thời như trút được gánh nặng. “Để cha nhìn đứa bé chút xem nào.”
Dương Thiên Mạnh mỉm cười rồi mở miệng bảo.
Đỗ Nhã Lam và Cố An Nhiên còn có Miyazaki cũng vây lại. “Trần Hoàng Thiên, sao đứa bé lại không khóc vậy?” Dương Thiên Mạnh hỏi.
Trần Hoàng Thiên đáp lại: “Trước đó, khó khăn lắm mới giữ được bé con, cho nên chắc là đứa bé có phần yếu hơn bình thường, qua vài ngày xem xem có khóc hay không, nếu như không khóc, vậy chắc là bé con bị câm mất rồi, nhưng mà không sao, có bệnh gì thì cứ chữa bệnh đó, con nhất định sẽ chữa cho đứa bé trở lại bình thường và mạnh khỏe lại.”
Dương Thiên Mạnh vội vàng gật đầu: “Đưa cho cha bế
Ông ấy nhận đứa bé từ trong ngực Trần Hoàng Thiên, đi.” vô cùng thương đứa bé. Lúc này Trần Hoàng Thiên mới nhìn một vòng: “Ninh Vân đâu rồi?”
Mọi người cũng nhìn, không thấy Ninh Vân đâu nữa. “Vữa nãy không phải vẫn còn ngồi xổm ở đây sao, đi đâu mất rồi?”
Đầu óc Cố An Nhiên mơ hồ. “Cha, chăm sóc tốt cho đứa bé con đi tìm Ninh Văn”
Nói xong, Trần Hoàng Thiên chạy về phía lối ra. Tìm nửa ngày mới nhìn thấy Ninh Văn ở bên lề đường bệnh viện. “Ninh Vân!”
Trần Hoàng Thiên gọi cô một tiếng.
Thấy Trần Hoàng Thiên đến, Dương Ninh Vân nhanh chân bỏ chạy.
Nhưng rất nhanh sau đó cô đã bị Trần Hoàng Thiên đuổi kịp, còn kéo cô vào lòng anh. “Em đang làm gì vậy hả, Thanh Vân và đứa bé đều không sao nữa rồi, không có ai trách em cả” Anh đau lòng mở miệng nói với cô.
Dương Ninh Vân khóc lóc: “Em chính là một đứa vô dụng, tay chân vụng về hại đứa bé bị sinh non, hại mọi người lo lắng chết khiếp, em không muốn làm yêu tinh hại người nữa, em muốn quay trở về bên cạnh sư phụ, anh cho em về được không?” “Em không phải là yêu tinh hại người, anh không cho em quay trở về, anh muốn ở cùng em cả đời.” Trần Hoàng
Thiên nói.
Dương Ninh Vân khóc: “Nếu như một ngày nọ, em lại gây ra tai họa lớn hơn nữa thì làm sao đây?” “Không có chuyện gì đâu.
Trần Hoàng Thiên nói với cô: “Dù em có chọc thủng trời anh cũng sẽ vá lại giúp em. Hơn nữa anh bảo đảm với em kể từ nay về sau anh sẽ không trách em vì bất kỳ chuyện gì nữa hết, cũng sẽ không đuổi em đi, sẽ không để em chịu uất ức nữa, nếu như vi phạm những lời hôm nay, anh thể trời không dung đất không tha cho anh!” “Hu hu…”
Dương Ninh Vân bật khóc to trong lòng anh.
Lúc này.
Tại nhà họ Trần ở thủ đô. “Cha ơi, không hay rồi, gia tộc nhà họ Trịnh đã dẫn người xông đến đây rồi!”
Bác cả chạy vào phòng khách vội vàng la lên. “Vội cái gì chứ”
Trần Hiếu Sinh ngồi ở đó, lộ rõ dáng vẻ đầy uy nghiêm.
Rất nhanh sau đó, một đám người đi vào phòng khách. “Trần Hiếu Sinh, năm ngoái cậy vào quyền thế của nhà họ Tiêu mà cướp đi mất nhiều việc làm ăn của tôi như vậy, năm nay phong thủy chuyển đến bên nhà họ Trịnh tôi bên này, hôm qua tôi kêu người thông báo cho ông đóng thị trường quốc tế Cửu Đỉnh vậy mà ông không đóng à, ông tưởng tôi đang đùa với ông sao?”
Ông cụ dẫn đầu lạnh lùng nói.
Trần Hiếu Sinh mỉm cười: “Trịnh Khải Thời, tôi tốn sáu trăm nghìn tỷ để dựng nên quốc tế Cửu Đỉnh, ông kêu tôi đóng thì tôi phải đóng à, thiệt hại của tôi ai chịu trách nhiệm hả? “Tôi mặc kệ!”
Trịnh Khải Thời nói: “Năm đó mảnh đất này là do ông cướp từ trên tay tôi đi mất, quốc tế Cửu Đỉnh được dựng nên khiến tiền tài của tôi hao hụt, trước đây tôi không có cách trị ông nhưng hiện tại tôi đã có cách rồi, tôi muốn ông đóng thì ông phải đóng cho tôi, nếu không đừng trách tôi làm cho nhà Trần ông phải phá sản!”