Ngay sau đó mười mấy người vệ sĩ lần lượt lăn xuống tầng, có một tên vệ sĩ hô lên: “Mấy cậu chủ, trên kia có một người trung niên rất lợi hại, chúng tôi không phải là đối thủ”
Người vệ sĩ đó nói xong, chú Lưu liền tức giận mà chạy từ trên tầng xuống. “Người này, không phải là người tài xế từng ở nhà Dương Ninh Vân, một đạp làm cho Andre quỳ xuống đó sao?” Cậu Chu liền kinh ngạc mà thốt lên.
Dương Chí Văn cũng nhớ lại, biết không ổn rồi. Lập tức nắm chặt lấy tóc Dương Ninh Vân, uy hiếp: “Con mẹ nó mày thành thật một chút cho tạo, nếu không tạo sẽ bóp chết cô ả!”
Chú Lưu lập tức dừng chân lại, hòa hoãn mà nói: “Tôi không ra tay, thả cô ấy ra, các người đi đi. “Đi?” Dương Chí Văn cười lạnh: “Hôm nay bọn tao đến đây để giết chết Trần Hoàng Thiên, mày cảm thấy bọn tao chưa giết cậu ta mà đã đi ư?”
Nói đến đây, anh ta hét lên: “Lên tầng lục soát cho tôi!” Sau đó nhìn về phía chủ Lưu: “Con mẹ nó mày còn ra tay với người của bọn tao nữa, tao sẽ đánh cô ả!”
Dương Ninh Vân trong tay anh ta, chủ Lưu không có cách nào khác. Rất nhanh, bà Ngô đã bị đuổi xuống, Dương Thiên
Mạnh đang ngồi trên ghế lăn cũng bị mang xuống. “Còn có một người tàn phế nữa?” Dương Chí Văn hỏi.
Có một người vệ sĩ trả lời: “Trừ người tàn phế này, bên trên không còn ai tàn phế nữa, thậm chí không thấy một có chó nào.” “Không phải chứ?” Dương Chí Văn nhíu chặt mày là nắm chặt tóc Dương Ninh Vân, hét: “Tên rác rưởi Trần Hoàng Thiên đầu, cậu ta ở đâu hả?” “Tôi nói rồi, anh ấy không ở đây là không ở đây, anh cứ như thế!” Dương Ninh Vân tức giận mà quát. “Con mẹ nó, không nói phải không? Có tin tao đập đầu mày vào tường cho chết không hả?” Dương Chí Văn tức giận mà nói.
Dương Ninh Vân nhìn chằm chằm vào Dương Chí Văn, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt, đôi môi run rẩy nói: “Thật không ngờ, anh lại biến thành súc sinh như thế này!” “Ha ha ha!” Dương Chí Văn cười điên cuồng: “Đều là mày và Trần Hoàng Thiên ép thôi, mày không cho tao làm tổng giám đốc, hắn ta giúp mày hại tao, là hai con chó bọn mày ép tao làm người không giống người. Suýt nữa tao giết cả ông nội rồi!”
Nói đến đây, anh ta lại cười gắn mà nói: “Nhưng mà, tao cũng rất cảm ơn hai đứa mày, nếu như hai bọn mày không hại tao, tao cũng không đạt được độ cao hôm nay, cũng không quen biết được nhiều người giàu có như vậy, lại nắm giữ được tài sản mấy chục tỉ “Mau nói cho tao biết, Trần Hoàng Thiên ở đâu, tạo muốn giết hắn ta, bảo hết thù bị đánh thương đầu gối của tao!” “Hừ hừ…
Dương Thiên Mạnh nghe thấy Dương Chí Văn nói, khuôn mặt tràn đầy tức giận mà hừ mấy tiếng, hừ hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra được rồi. “Súc sinh, súc sinh!”
Dương Chí Văn hung tợn mà nở nụ cười: “Đúng, tôi là súc sinh, không lừa ông, chú hai, ngược lại giờ tôi đứng ở độ cao như vậy, các người cũng không uy hiếp được tôi, nói thật cho chú biết, thật ra, tai nạn xe năm đó của chú, cũng là tôi tính kế ra đấy, là tôi sắc xếp xe hàng đâm bay chủ, có phải là rất vui mừng, rất bất ngờ không?” “Mày…mày…
Dương Thiên Mạnh nghe xong, cả người đều bị chọc tức, dọa cho bà Ngô nhanh chóng đi đến vỗ vào lưng ông ấy.
Dương Ninh Vân tức điên rồi, hai mắt đỏ ngầu mà gào lên với Dương Chí Văn: “Tại sao lại làm như vậy! Tại sao anh lại làm như vậy hả? Ba tôi vẫn luôn mắt nhắm mắt mở với số tiền mà anh tham ô của ông ty, sao anh lại lạnh lùng ra tay với ba tôi thế hả?” “Bởi vì ông ta mà không chết, thì tao không thể làm giám đốc được, không ngờ ông ta lại biến thành người thực vật, nhưng lại cho mày lên làm giám đốc, con mẹ nó tạo đã suýt tức chết đấy, mày có biết không hả?” Dương Chí Văn quát. “A!!! Tôi liều mạng với anh!”
Dương Ninh Vân tức giận đều mức sắp điên lên rồi, cũng không quan tâm tóc đang bị giật đau, khua hai tay mà tóm lấy mặt Dương Chí Văn. “Con mẹ nhà mày!”
Dương Chí Văn bị cào, vô cùng tức giận, giơ nắm đấm muốn đấm vào mặt Dương Ninh Vân.
Ngay lúc này, cơ thể chủ Lưu lại lóe lên một cái, nắm lấy nắm đấm Dương Chí Văn, dùng sức mà vặn một cái. “A!!”
Dương Chí Văn lập tức buông tóc Dương Ninh Vân ra, gào lên như sắp khóc: “Buông tay! Mày mau buông tay ra! Đau chết mất
Chú Lưu đang định đấm một cái nổ đầu anh ta, Chu Minh Tâm lại nói: “Thả Dương Chí Văn ra, nếu không vợ mày và Dương Thiên Mạnh sẽ chết chắc!” Chú Lưu nghiến răng, thả Dương Chí Văn ra, đỏ mắt mà nghiến răng nói: “Cút hết cho tạo, còn ép tao nữa, thì tao sẽ không quan tâm sống chết của vợ tao, mà giết chết hết đảm bọn mày, để bọn mày bồi táng với vợ tao!”
Dương Chí Văn cũng sợ hãi mà ngọc nát đá tan. Liền nói một câu: “Có bản lĩnh thì tiếp tục ở đây đi, lần sau tạo sẽ mang súng đến, xem mày còn có hung hăng được nữa không!”
Nói xong, anh ta và đám người Chu Minh Tâm rời khỏi.
Dương Ninh Vân vừa tức vừa hân, siết nằm đấm mà đứng ở đó. Hai mắt nước mắt lưng tròng.
Chú Lưu vỗ vai cô an ủi: “Cô chủ, đừng khóc, chúng ta phải chuyển ra khỏi đây trước, những mối hận này, một ngày nào đó cậu chủ sẽ báo.”
Tám giờ tối, Trần Hoàng Thiên và Lý Đạo Ngư đến sân bay quốc tế Ma Đô.
Ra khỏi sân bay, Trần Hoàng Thiên liền gọi cho Đỗ Nhã Lam, nhưng vẫn không thể nổi máy được. “Kỳ lạ, sao lại vẫn không gọi được, không phải xảy ra chuyện rồi chứ?”
Trần Hoàng Thiên thầm nghĩ, không khỏi lo lắng cho Đỗ Nhã Lam.
Lúc vừa bắt đầu quen biết cô ấy ở Hoàng Đông, cô ấy làm cho anh có cảm giác rất chán ghét, nhưng sau khi quen biết lâu, cảm thấy con người cô ấy rất tốt, trượng nghĩa hệt như ba cô ấy.
Chỉ bằng năng lực của cô ấy mà có thể chứng minh được sự trong sạch của anh, cho Dương Ninh Vân kiểm tra, là đủ để nói rõ cô ấy không có mưu mô gì, là người rất hợp để làm bạn. Vì vậy, Trần Hoàng Thiên và Lý Đạo Ngư lái hai chiếc xe, đi đến nhà của Đỗ Văn Mạnh, thông qua quan sát thì bên trong không có người. Đèn cũng không có, một mảng đen kịt. “Anh Trần, xem ra cần phải tìm người có chút địa vị hỏi thăm một chút, không thể tìm mò mẫm vậy được, thực sự là không tìm được đầu” Lý Đạo Ngư nói.
Trần Hoàng Thiên gật đầu, lôi điện thoại ra, bấm số điện thoại sư huynh Chu Kình Thượng của anh. “Đàn em, có chuyện gì vậy?” Chu Kình Thượng hỏi. “Đỗ Văn Mạnh bị bắt rồi, ông đã biết chưa, sư huynh?” “Biết rồi.” Chu Kình Thượng nói: “Là trợ lý đại tông sư của Đằng Thanh Xã, Mutoichiro làm ra, giờ tôi đang đợi thời cơ giết chết hắn đây. “Ừm. Trần Hoàng Thiên hỏi: “Đàn anh có biết hắn ở đầu không?” “Đúng rồi.” Chu Kình Thượng nói: “Ở trên một chiếc du thuyền ở cửa biển, có nói nếu như đại sư Trần không đi cứu Đỗ Văn Mạnh, thì sẽ giết chết Đỗ Văn Mạnh, bởi thực lực của Mutoichiro cũng tương đương với tôi, phần thắng đánh bại hắn không lớn, vì vậy đang tìm cơ hội, dùng đạn để giết chết hắn.”
Trần Hoàng Thiên không khỏi nở nụ cười: “Tôi biết rồi sư huynh. Đại sư Trần trong miệng hắn chính là tôi, ông cố kiềm chế một chút, đừng bắt chết Đỗ Văn Mạnh, tôi đi cứu đây.
Nói xong, Trần Hoàng Thiên cúp điện thoại. Lái xe thẳng đến cửa sông.
Lúc này, có một chiếc du thuyền đang dừng ở cửa sông. Hai bờ sông và các kiến trúc bên hai bờ đều có rất nhiều người đang cầm ống nhòm quan sát. “Các người nói xem, đại sư Trần kia có dám đến không?” Trước cửa sổ khách sạn, Cao Dương nhìn xuống cửa sông mà nói. “Chắc chắn là không dám đến rồi.” Lưu Cẩn cười lạnh mà nói: “Tôi nghe ông nội tôi nói, đại sư Trần này chỉ có đan cảnh cửu trọng, Mutoichiro là đan cảnh đại viên mãn, bước được đến một nửa vũ tôn, thực lực nghiền nát đại sư Trần kia, trừ khi tên đại sư Trần kia không muốn sống nữa. Nếu không thì chắc chắn sẽ không đi cứu. “Vậy chúng ta còn chờ cái rắm gì nữa.” Hoàng Hải Tùng lập tức mất hứng.
Đường Tuấn Vũ nhàn nhạt nói: “Có thể xem được Đỗ Văn Mạnh bị giết cũng không tồi, nếu không phải ông ta đưa tên rác rưởi Trần Hoàng Thiên vào giới Ma Hoàng, tay của tôi cũng sẽ không bị chém, tên khốn Dương Chí Văn kia thì không giúp được gì, bảo hắn ta đi giết tên tàn tật Trần Hoàng Thiên kia, lại bị bẻ gãy mất tay, thật là một tên bỏ đi. “Đợi Đỗ Văn Mạnh bị xử lý rồi, chúng ta có đào ba tấc đất lên cũng phải tìm được tên rác rưởi đó, sau đó đánh cho hắn ta sống không bằng chết!”
Mọi người đều biểu thị đồng ý, tiếp tục quan sát.
Đúng lúc này, phụ huynh của bọn họ, cũng đang quan sát ở chỗ khác, đều muốn biết được rốt cuộc đại sư Trần này có đến cứu Đỗ Văn Mạnh không.
Không biết qua bao lâu.
Đột nhiên, một chiếc ca nô xẹt qua mặt sông, áp sát vào du thuyền. “Là đại sư Trần đến sao?”
Rất nhiều người lấy ống nhòm ra xem, chỉ thấy một bóng người đứng trên bong thuyền, bộ dạng là một ông lão. “Là Cổ Thiên!”
Không ít người nhận ra. “Cổ Thiên chán sống rồi hả, ông ta mới đan cảnh bát trọng, lại dám đi cứu Đỗ Văn Mạnh sao?” Lưu Cẩn rất khó hiểu.
Đường Tuấn Vũ cười nhạt: “Cổ Hải là em ruột của ông ta, giờ đang ở trong tay Mutoichiro, ông ta là đang liều mạng đến cứu, khỏi phải nói chứ, khá cảm động đấy.”
Mọi người đều gật đầu, đều cho rằng Cổ Thiên đi tìm chỗ chết.
Rất nhanh, ca nô đã dừng cách du thuyền không xa. Trên boong tàu, Mutoichiro đang dùng ống nhóm quan sát, cười lạnh: “Tao còn tưởng là đại sư Trần đến cơ, hóa ra là Cổ Thiên mày” “Mày đã làm gì em trai tao và ông Đỗ rồi?” Cổ Thiên tức giận nói.
Mutoichiro cười lạnh nói: “Chính là tao đã giết bọn chúng đấy, mày có thể làm gì được tao?” “Tao giết chết mày!” Khuôn mặt Cổ Thiên tràn đầy tức giận, đánh một quyền về phía du thuyền. Một luồng sức mạnh cứ hệt như là đạn pháo, nên một ầm lên du thuyền, làm cho dù thuyền lõm vào một chỗ, chiếc du thuyền cũng hơi rung động. “Đồ ngu ngốc!”
Mutoichiro liền tức giận. Lúc này bay khỏi boong tàu, đạp gió mà nhanh chóng bay đến chỗ Cổ Thiên, bộ dạng như sắp rút da ông ta ra.
Ngay lúc này, đột nhiên ca nô quay đầu lại, nhanh chóng chạy về nơi bắt đầu. “Đừng chạy!”
Mutoichito vừa hộ vừa đuổi theo.
Cũng ngay vào lúc này, lại có hai chiếc ca nô nhanh chóng đến từ phía sau du thuyền. “Hai chiếc ca nô này lại muốn làm gì?”
Những người quan sát đều nghi hoặc, dùng ống nhòm nhìn lại lần nữa. “Tôi thấy Đỗ Nhã Lam, cô ta đang dùng điệu hổ ly sơ để cứu ba cô ta sao?” Lưu Cẩn kinh ngạc mà nói, “Muốn chết! Cô ta đang tìm chết mà!” Đường Tuấn Vũ cũng trở nên kích động: “Cô ta cho rằng chỉ với chút người này của bọn họ là có thể xông vào cứu Đỗ Văn Mạnh sao? Suy nghĩ quá ngây thơ rồi, chắc chắn bên trong còn có cao thủ!” “Khà khà!” Lưu Cẩn cười nói: “Bên trong không chỉ có cao thủ, còn có một con soi, Giang Hào vì Đỗ Văn Mạnh không cho đánh chết tên rác rưởi Trần Hoàng Thiên, mà hận thấu xương Đỗ Văn mạnh, đang ở trong chờ đám người Nhật xử lý Đỗ Văn Mạnh đây.” “Đỗ Nhã Lam vẫn là người phụ nữ anh ta muốn mà không có được, nếu như cô ta bị bắt, không cần phải nói, chắc chắn bị Giang Hào bắt đi!” “Ha ha!”
Mọi người đều cười lớn. “Giang Hào có một sở thích, chơi đùa phụ nữ đến khi nào không muốn chơi nữa, đến lúc đó thì bảo anh ta đưa cho chúng ta chơi chút cũng không tồi.” Hoàng Hải Tùng cười xấu xa. “Ha ha.”
Lại là một trận cười lớn.
Lúc này, hai chiếc ca nô đã dừng lại hai bên du thuyền. Ca nô Đỗ Nhã Lam ở bên trái du thuyền, lúc này hét lên: “Đưa súng cho tôi, đánh chết hết bọn này, sau đó đi đến cứu ba tôi!”
Vừa dứt lời!
Đoàng đoàng đoàng!
Hai bên ca nô, mấy chục khẩu súng đồng thời bắn lên boong tàu.