Phương Thanh Vân, Đỗ Nhã Lam, Cố An Nhiên bị hỏi đến mức nói không lên lời. “Tôi nói cho cô biết, Đỗ Nhã Lam!”
Trần Hoàng Thiên chỉ tay về phía Đỗ Nhã Lam tức giận nói: “Tôi tự hỏi bản thân mình, tôi chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với cô, tôi đã cứu mạng cha của cô, cũng đã cứu mạng cô, mạng của Cổ Văn Huy cũng là do tôi cứu, mặc dù cô cho rằng Ninh Vân đã hại chết Cổ Văn Huy, nhưng nếu không có tôi cứu anh ta, anh ta sớm đã chết trong tay người Nhật Bản rồi, cô không có lý do gì vì cái chết của Cổ Văn Huy mà trách móc Ninh Vân!”
Đỗ Nhã Lam đầu thấp đến mức như chôn trong ngực.
Cô quả thực vì luôn canh cánh trong lòng cái chết của Cổ Văn Huy, do đó đã thay đổi thái độ với Ninh Vân, trở nên không thích cô ấy, ghét cô ấy, cho rằng cô ấy đã hại chết Cổ Văn Huy.
Như mọi người đều biết, nếu không có Trần Hoàng Thiên, Cổ Văn Huy, cô ấy và cả ba, tất cả mọi người trong nhà cô, đều đã chết!
Cô ta lại có lý do gì vì cái chết của Cổ Văn Huy mà trách cứ người phụ nữ mà Trần Hoàng Thiên yêu thương?
Không có cha của người phụ nữ này, thì không có Trần Hoàng Thiên của ngày hôm nay, cũng không có ngày mà Trần Hoàng Thiên cứu cả gia đình cô.
Cô ấy cảm thấy xấu hổ! Cũng mới nhận ra bản thân đã sai.
Trái tim tràn đầy cảm giác tội lỗi, tràn đầy cảm giác mắc nợ đối với Dương Ninh Vân! “Còn có cô nữa!”
Trần Hoàng Thiên lại chỉ sang Cố An Nhiên: “Đừng nói cô đã cứu tôi cái gì mà hai lần, không có cô, hai lần đó tôi vẫn có thể thoát khỏi nguy hiểm, ngược lại là tôi cứu cô, cứu cả nhà cô, còn giúp cô lấy lại tài sản, đối với cô được coi là tận tình tận nghĩa!” “Có tôi, mới có hai người của ngày hôm nay. Muốn ở lại nhà tôi, ở bên cạnh tôi, thì phải học được cái gì nên nói cái gì không nên nói, không muốn ở lại nhà tôi, không muốn ở bên cạnh tôi, thì cút đi xa cho tôi, tôi không tiễn!”
Anh tức giận chỉ về hướng cửa lớn.
Phương Thanh Vân trước đây không giống như vậy, sẽ không so đo từng tí, anh biết nhất định là hai người họ gió thoảng bên tại thổi vào tai của Thanh Vân, khiến cho tâm lý của Phương Thanh Vân mất đi sự thăng bằng, thái độ khi nhìn thấy Dương Ninh Vân cũng do đó mà thay đổi, cũng từ đó trong lòng sinh ra sự bất mãn đối với anh, cho rằng anh xử sự không công bằng.
Vì vậy nhiều phụ nữ thì mồm mép phức tạp, miệng phức tạp thì gia đình rối ren, gia đình rối ren thì sẽ không yên.
Vì vậy, anh cũng muốn nhân cơ hội này. Đuổi hai người bọn họ đi, đuổi không được thì cũng có thể ngăn chặn những lời nói không tốt đẹp, nếu không cứ để bọn họ vô pháp vô thiên, gia đình này làm sao còn có thể quản lý được, không thể không lộn xộn! “Trần Hoàng Thiên, tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không nói nhiều nữa, cũng không nói như vậy nữa, xin anh đừng đuổi tôi đi.”
Cố An Nhiên nói, như sắp khóc. “Tôi cũng biết, tôi không nên nói Ninh Vân không tốt ở trước mặt Thanh Vân, không nên chọc tức anh, không nên làm anh lo lắng, tôi xin lỗi anh, hứa sẽ không bao giờ nói nhiều nữa, cũng không bao giờ xúi giục nữa, cũng không gây chuyện, xin anh tha thứ, đừng giận tôi.
Đỗ Nhã Lam sợ hãi nói.
Phương Thanh Vân cũng xấu hổ đi tới trước mặt Trần Hoàng Thiên, cúi đầu nói: “Xin lỗi cậu ba, là em không cẩn thận, tâm lý mất thăng bằng, là em không chấn chỉnh vị trí của mình, em đã gây ra phiền phức cho anh. Em có lỗi, bây giờ em sẽ đi tìm Ninh Vân quay về, em sẽ đứng trước mặt cô ấy xin lỗi.
Nói xong, cô ấy lau nước mắt, đi ra ngoài. “Em không có lỗi, anh không trách em, đừng tự trách bản thân”
Trần Hoàng Thiên kéo cô ấy lại, lau nước mắt cho cô ấy, dịu dàng cười với cô ấy: “Cơm còn chưa ăn đúng không? Anh đút cho em ăn, Mieko, đi mang cơm ra đây. “Vâng, cậu chủ”
Phương Thanh Vân khóc: “Cậu ba, em ăn hay không không quan trọng, tìm Ninh Vân cấp bách hơn, cô ấy mất trí rồi, nếu không nhanh chóng đưa cô ấy trở về, em sợ là… Chúng ta vẫn nên đi tìm cô ấy trước đi.
Trần Hoàng Thiên an ủi: “Bác cả đã nhờ quan hệ đi kiểm tra rồi, tìm cũng phải có phương pháp phương thức, tìm vô định thì không thể tìm thấy, em cũng đừng lo lắng, quan trọng là phải giữ gìn thân thể thật tốt, anh thấy em ở cữ cũng không được ngồi yên, chạy lung tung khắp nơi, là anh khiến em phải khổ sở”
Nói xong, anh ôm Phương Thanh Vân vào trong lòng. Trước đây là anh không cân nhắc, không xử lý mọi chuyện công bằng. Bây giờ, anh phải cố gắng làm tốt công việc này để tránh gia đình bất hòa.
Phương Thanh Vân sinh con cho anh, cũng không thể vì Dương Ninh Vân mà không quan tâm cô ấy, đúng không? “Hu hu…”
Phương Thanh Vân tự trách mà khóc lên.
Chẳng bao lâu, một loạt các bữa ăn bổ dưỡng dành riêng cho Phương Thanh Vân được mang lên, Trần Hoàng
Thiên đút cho Phương Thanh Vân ăn. “Đừng đứng nữa, đến giờ ăn cơm rồi.”
Trần Hoàng Thiên gọi.
Với tư cách là chủ nhà, anh không thể vì cảm xúc của mình mà hại những người khác ngay cả cơm cũng không dám ăn.
Tất nhiên.
Trong lòng anh vẫn lo lắng cho Dương Ninh Vân nhất. Chỉ là, trải qua nhiều chuyện như vậy, anh cũng đã trưởng thành hơn.
Không lâu sau, bác cả tới báo. “Trần Hoàng Thiên, tất cả sân bay và nhà ga đều đã được kiểm tra, không có bất kỳ ghi chép nào về việc Ninh Vân mua vé, có thể khẳng định cô ấy chưa rời khỏi thủ đô” “Đương nhiên, cũng không loại trừ khả ngăn cô ấy dự định rời khỏi thủ đô, bởi vì toàn bộ khách sạn và nhà nghỉ ở thủ đô, cũng không ghi nhận đã cho Ninh Vân thuê phòng.
Trần Hoàng Thiên không cần nghĩ, trực tiếp hạ lệnh: “Lập tức báo cảnh sát, để cảnh sát giúp đi tìm, lợi dụng tất cả lực lượng ra sức đi tìm. “Được, tôi sẽ đi sắp xếp ngay” Bác cả lập tức gọi điện thoại.
Trần Hoàng Thiên cũng gọi điện thoại cho Hứa Minh Hiền: “Thông báo cho giám đốc chi nhánh Hội sở hoàng gia Entertainment ở thủ đô, huy động toàn bộ lực lượng đi tìm Ninh Vân cho tôi, nhân tiện thông báo cho chi nhánh Thục Hãn gần núi Nga Mi, cử người canh giữ con đường dẫn đến núi Nga Mi, nhìn thấy Ninh Vân thì đừng bắt cô ấy, thông báo cho tôi là được, tránh để cô ấy sợ. “Vâng! Chủ tịch!”
Sau đó, Trần Hoàng Thiên lại gọi điện thoại cho Chu Kình Thượng, nhờ đại nội giúp đỡ tìm kiếm. Đêm hôm đó.
Tất cả mọi người trong nhà họ Trần đều không ngủ.
Tất cả đều đợi tin tức của Dương Ninh Vân. Đêm hôm đó.
Hàng trăm ngàn người ở thủ đô đều tìm kiếm Dương Ninh Vân.
Cho đến bảy giờ sáng hôm sau.
Điện thoại của Trần Hoàng Thiên vang lên. “Hứa Minh Hiên, có tin tức của Ninh Vân chưa?” “Có rồi, chủ tịch” Hứa Minh Hiền nói: “thuộc hạ được phái theo dõi núi Nga Mi báo lại, vừa nhìn thấy Dương Ninh Vẫn lên núi, còn chụp ảnh rồi, tôi sẽ gửi zalo cho anh để xác nhận”
Tinh!
Trần Hoàng Thiên nhận tin nhắn.
Lập tức mở ra xem. Quả nhiên là Dương Ninh Vân!
Cô ấy đeo tóc giả, đó là một cái đầu nhỏ hói. Quầng mắt vẫn còn sưng đỏ, không khó nhìn ra cô cũng không lỡ, nguyên nhân là đã khóc rất lâu, rất lâu mới tạo thành. “Chính là cô ấy, giúp tôi đặt một vé máy bay, tôi sẽ đến núi Nga Mi.”
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Sau đó thông báo cho bác cả, Chu Kình Thượng, dặn mọi người dừng việc tìm kiếm Dương Ninh Vân lại. Dương Thiên Mạnh và những người khác biết Dương
Ninh Vân đến núi Nga Mi, không có nguy hiểm, trái tim đang bị treo cũng rơi xuống.
Khoảng tám giờ sáng.
Đỉnh núi Nga Mi. “Sư phụ, người xem ai trở về này!” Thanh Tâm chạy nhanh vào Điện Hùng Bảo.
Mạc Ngôn sư thái quay người nhìn thấy, ánh mắt lập tức sáng lên. “Thanh Trần, tại sao con lại quay lại?” “Sư phụ!”
Dương Ninh Vân chạy đến, sà vào lòng sư thái khóc. “Đừng khóc đừng khóc, có chuyện gì thì cứ nói cho sư phụ nghe”
Mạc Ngôn sư thái an ủi Dương Ninh Vân giống như dỗ dành một đứa trẻ. “Sư phụ, có phải con rất vô dụng không?” Dương Ninh Vân bật khóc hỏi.
Sư thái cười hỏi: “Trời sinh con ra ắt có ích, tại sao lại nói như vậy?” A “Nhưng con đỡ một người cũng không xong, hại người ta ngã xuống, suýt nữa thì hại chết hai mạng người. Dương Ninh Vân khóc nói.
Sư thái mỉm cười an ủi: “Thế gian quá hỗn loạn, nhân tâm phức tạp, có thể không phải con vô dụng, mà là có người khác có dụng tâm? Cho nên, con không cần phải tự trách, bên ngoài không thể dung thứ con, nhưng cánh cửa rộng mở của sư phụ mãi mãi sẽ luôn mở cho con.