“Anh Hạo, tình nhân của tôi đã gom được tiến, đang trên đường đến đây. Các anh cứ ở lại đây đợi, tôi đi xuống lấy tiền, sau đó chuyển cho anh Hồ rồi lúc đó các anh đi?” Hầu Quý đi từ phòng ra, yếu ớt nói với bảy tầm tên đàn ông trong phòng.
Tên anh Hạo cầm đầu nghe vậy thì hếch cầm, trầm tư mấy giây, nói: “Chúng tao sẽ đi cùng mày, ở bên cạnh giám sát, tránh việc con chó nhà mày bỏ trốn thì anh Hồ trách tao, chúng tao cũng gặp họa.”
“Được được, vậy chúng ta cùng xuống.
Mặt Hầu Quý đầy vẻ không thành vấn đề. Dù sao tiền đã đến tay, có thể trả tiền đánh bạc thua là anh Hồ sẽ cho những người này lui nên gã cũng chẳng sợ, gã cũng không muốn chạy trốn.
Chẳng mấy chốc, Hầu Quý đã đưa tám gã đàn ông xăm đầy mình xuống lầu.
Xuống đến phía dưới, tâm gã nọ rút đến giàn hoa bên cạnh, cách khoảng mấy chục mét hút thuốc lá, theo dõi chặt Hầu Quý.
“Khoan hãy nói chuyện khác, thằng chó Hầu Quý này đúng là lời ranh, ăn may khiếp.” Một gã xăm mình khó nên nổi cảm khái.
“Ba triệu năm trăm bảy mươi nghìn, trong một ngày trả hết dựa vào đàn bà, đúng là thằng lỏi ghê gớm, điểm này không thể không phục.” Ngay cả anh Hạo cũng phục.
Hầu Quý lúc này cũng đắc ý, nhìn về khoảng sân trước tòa nhà, châm một điếu thuốc, phun một bãi nước bọt, hắng giọng hai tiếng bắt đầu hát kinh kịch.
“Cái loại đàn bà lớn tuổi ngực to óc teo này đúng là dễ lừa. còn muốn mình đưa điện thoại cho bà ta. Đừng mơ. Đợi tiền đến tay mình sẽ không cho bà ta. Cũng là để bà ta thong dong ít lâu, đợi cuối năm cậu xong mà dám giở trò bịp bợm với tôi, tôi chắc chắn sẽ đưa cậu vào tù, không tiếc thân bại danh liệt.”
“Không thành vấn đề.”
Hầu Quý nhún vai một cái. Gã ta đã quá hiểu Lý Tú Lam, loại đàn bà ưa thể diện này sao mà không tiếc thân bại danh liệt được?
Chỉ cần tiền vào thẻ tạm thời không bức ép bà ta, để bà là thử thả chút cũng không sao.
Chẳng mấy chốc, Lý Tú Lam đã chuyển một triệu vào thẻ của Hầu Quý.
Ting!
Không đến một phút Hầu Quý nhận được tin nhắn bảo tiền đã được chuyển vào thẻ của mình. Gã chuyển cho anh Hồ bảy trăm nghìn, rồi gọi điện thông báo cho anh Hồ,
“Tiền chuyển rồi, mau đưa điện thoại cho tôi.”
Thầy Hầu Quý cúp máy, Lý Tú Lam lại giơ tay ra.
“Ha ha!”
Hầu Quý cười xấu xa, nói: “Tổ Lan à, máy vi tính của anh, thẻ nhớ, và trong một vài phần mềm đều có chứa nó. Điện thoại đắt thật đấy, nhưng em đập bể cũng vô ích thôi, hay là đừng nên lãng phí một chiếc điện thoại của anh.”
Dứt lời, Lý Tú Lam muốn nổ tung.
“Hầu Quý, con mẹ nó mày là thằng chó chết. Cầm thú. Bà liều mạng với mày.”
Lý Tú Lam nhào đến, móng vuốt sắc bén cáo thẳng mặt Hầu Quý, khiến mặt Hầu Quý bị năm dấu móng dài đầm đìa máu.
Hầu Quý bắt ngờ bị cào, hét thảm một tiếng, cũng nổi điên.
“Con đàn bà điên, bà mẹ nó dám ra tay với ông đây thế này, ông đây muốn bà chết.”
Dứt lời, Hầu Quý nhắc chân đạp một phát, đạp cho Lý Tú Lam lộn nhào trên đất
“Con mẹ nó!”
Hầu Quý vẫn chưa hết giận, tiến đến kéo tóc Lý Tú Lam, tát hai phát vang dội.
Dương Ninh Vân ngồi trong taxi sợ ngây người, vội đẩy cửa xe xuống, dẫm giày cao gót chạy đến: “Dừng tay lại. Ông dừng tay lại cho tôi. Không được đánh mẹ tôi! Nếu dám đánh tôi sẽ báo cảnh sát.”
Trần Hoàng Thiên cũng với nhét một trăm cho tài xế, vọt xuống xe. Nghe thấy báo cảnh sát, Hầu Quý khiếp sợ. vội dừng hành hung Lý Tú Lam.
“Hu hu, con gái, sao con đến đây.”
Lý Tú Lam bị đánh sưng mặt, thấy Dương Ninh Vân chạy đến lại khóc to, trong lòng sợ con gái biết được sự thật, nhưng cũng mong con gái đến cứu mình.
Chẳng mấy chốc Dương Ninh Vân đã vọt đến chỗ Lý Tú Lam, dò hỏi: “Mẹ, mẹ có sao không?”.
“Hu hu… Mẹ đã trả nợ cho gã mà gã ta còn đánh mẹ, đúng là không phải người nữa mà.” Lý Tú Lam vừa khóc vừa giải thích.
Dương Ninh Vân nghe vậy thì điên lên, hung lớn nói với Hầu Quý. Mẹ tôi đã trả nợ đánh bạc cho ông rồi, sao ông còn đánh mẹ tôi?
Hầu Quý cười: “Tiền đúng là còn thiếu, còn lại ba trăm nghìn. Tôi bảo bà ta cho, nhưng bà ta không cho, còn cào rách mặt tôi. Cô nói xem có đáng đánh không?”
Nói đến đây, gã chỉ mặt mình: “Cô xem, mặt tôi bị bà là cào như thế nào?”
Tất nhiên là gã là sẽ không nói sự thật. Đến lúc đó, gã có giữ video cũng không có đất dùng, không lấy tiền Lý Tú Lam nổi nữa.
Cho nên gã suy nghĩ tạm một lý do, không chừng có thể bẩy con gái Lý Tú Lam thêm ba trăm nghìn. Gã ta tin số tiền nhỏ như vậy, Lý Tú Lam sẽ không để lộ việc, khiến mình thân bại danh liệt.
Quả nhiên, Lý Tú Lam khóc lóc nói: “Lãi quá cao, mẹ không muốn đưa, một ngày ba trăm, rõ ràng gã ta đang lừa mẹ.”
Dương Ninh Vân cực kỳ tức giận, nhưng mẹ bị bắt nạt đến mức này rồi, cô cũng không muốn nổi giận với mẹ, nghiến răng nghiến lợi nói với Hầu Quý: “Mượn một triệu đòi lãi ba trăm, ông đang phạm pháp, có tin tôi báo cảnh sát hay không?”
“Cô mẹ nó có dám không?” Hầu Quý uy hiếp nói.
Gã ta không tin Dương Ninh Vân sẽ dùng đến chiêu này. Vốn định bịp thêm ba trăm nghìn, thế này chẳng phải ba trăm nghìn đó không cánh mà bay sao?
“Ông xem tôi có dám hay không?”
Dương Ninh Vân trực tiếp lấy điện thoại ra, bẩm gọi đường dây nóng của cảnh sát.
“Con đĩ này, cô mẹ nó dám báo cảnh sát, xem ông đây có đập nát điện thoại cô không?”
Hầu Quý nổi điên lên, xông lên phía trước định rút điện thoại của Dương Ninh Vân, khiến Dương Ninh Vân giật mình hét lên.
Đúng lúc này, một tiếng quát to vang lên.
“Con mẹ nó. Vợ tao mà mày cũng dám chửi.”