Tút tút…
Khi cúp điện thoại, Hàn Bình Minh không khỏi chửi rủa. “Con chó Chu Kình Thượng này, đợi đến khi tôi lấy được nửa đầu của Chân Võ tu luyện quyết, luyện đến mức không sợ tên lửa nữa, xem xem ta sẽ giết ông như thế nào!”
Ông ta nghiến răng căm hận.
Chỉ cần có thể chống lại tên lửa và cần vũ khí hạt nhân đối phó, ông ta sẽ không sợ hãi gì nữa.
Vì vũ khí hạt nhân, sức ảnh hưởng quá lớn. Nó sẽ không được sử dụng để chống lại ông ta.
Khi đó, ông ta còn sợ hãi điều gì?
Chỉ cần ông ta không đi đến những nơi vắng người và không tạo cơ hội cho một cuộc tấn công hạt nhân, ông ta có thể kê cao gối ngủ rồi!
Vì vậy, ông ta khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu dùng nội lực tổng mảnh đạn trong cơ thể ra ngoài. Ở một nơi khác.
Sau khi Hàn Tử Minh trả lời điện thoại, anh ta bối rối. Ông nội suýt bị tên lửa giết chết? “Cũng may là không bị giết, nếu không thì nhà họ Hàn đi đời rồi.”
Hàn Tử Minh thầm cảm ơn.
Nhưng ngay sau đó, anh ta cau mày.
Làm thế nào anh ta mới có thể cạy được miệng Dương Ninh Vân và để cô ra Tu Võ chân luyện quyết đang ở đâu? Anh ta chống cằm, chìm đắm trong suy nghĩ. “Cách cũ rõ ràng là không được. Ba cô ta đã chết rồi, có muốn cố gắng ép buộc cũng không có gì để uy hiếp. Cô ta thà chết chứ không chịu nói ra, còn có thể sẽ ép cô ta đến chết.” Trong lòng anh ta thầm nghĩ.
Không biết trôi qua bao lâu, đột nhiên, mắt anh ta sáng “Đúng rồi!”
Sau đó, anh ta gọi điện thoại của Dương Ninh Vân. “Xin chào, số điện thoại bạn vừa gọi hiện đã tắt máy.” Nghe thấy lời nhắc nhở này, Hàn Tử Minh thầm nguyền rủa, sau đó rời khỏi khách sạn.
Nửa giờ sau, anh ta đến nhà Lý Tú Lam. “Tử Minh, cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Nhìn thấy Hàn Tử Minh đi tới, Lý Tủ Lam tức giận nói: “Ông nội của cậu tới thủ đô tìm Trần Hoàng Thiên, đã giết chết được tên khốn kiếp đó chưa?” “Đánh chết cái gì chứ!” Hàn Tử Minh nói: “Nhậm Tường Vân, tiểu tam của Trần Hoàng Thiên, đã gọi điện cho ông nội của cô ta và ngăn cản ông tôi đối phó với Trần Hoàng Thiên. “Con chó cái chết tiệt!”
Lý Tủ Lam và Dương Bảo Trân nghiến răng hận thù, đặc biệt là Dương Bảo Trân đang vô cùng kích động. “Mà này, Ninh Vân đang ở đâu?” Hàn Tử Minh hỏi.
Lý Tú Lam lắc đầu: “Sau khi rời khỏi nhà tang lễ cùng Đường Ngọc Dao, tôi không thể liên lạc được với nó, gọi điện cũng không được. Chắc đang ở cùng Đường Ngọc Dao.”
Sau đó, Hàn Tử Minh hỏi địa chỉ của Đường Ngọc Dao và đến nhà của Đường Ngọc Dao.
Lúc này, Trần Hoàng Thiên đã sắp xếp Phương Thanh Vân vào khách sạn.
Nhậm Tường Vân đang trò chuyện với Phương Thanh Vần, còn Trần Hoàng Thiên thì ngồi trên ghế sô pha, không ngừng hút thuốc. “Này, Trần Hoàng Thiên, anh không biết là hút thuốc có hại cho phụ nữ mang thai sao?” Nhậm Tường Vân không khách khí nói.
Trần Hoàng Thiên ồ một tiếng, dập tàn thuốc.
Phương Thanh Vân nói: “Không nghiêm trọng như vậy, cậu ba tâm tình không tốt, nếu muốn thì cứ hút thuốc.” “Vợ con anh ấy đã được cứu rồi, không phải nên vui mừng sao, tâm trạng có gì không tốt chứ?” Nhậm Tường Vân không hiểu nói. Phương Thanh Vân nhanh chóng nói: “Tôi không phải là vợ của cậu ba, tôi nghĩ rằng cậu ba nhớ vợ của mình, vì vậy tâm trạng không tốt.” “Người phụ nữ đó?” Nhậm Tường Vân cau mày, không khách khí nói: “Cô ta biết Hàn Bình Minh tới thủ đô để đối phó với Trần Hoàng Thiên, cũng không ngăn cản. Có cái gì đáng để nhớ chứ!”
Phương Thanh Vân kéo Nhậm Tường Vân, nhảy mắt với cô ấy và ra hiệu cho cô ấy đừng nói những điều vô nghĩa.
Trần Hoàng Thiên im lặng hồi lâu, mới đứng dậy nói: “Em chăm sóc cho Thanh Vân hộ anh. Đêm đây anh phải đến Đông Đô một chuyến” “Em không làm. Anh bắt em chăm sóc, để anh có thể đi cùng vợ à, em không làm đầu.” Nhậm Tường Vân bĩu môi.
Trần Hoàng Thiên giải thích: “Anh không phải tìm cô ấy. Anh muốn đến Đông Đô để khống chế Hàn Tử Minh. Lần sau Hàn Bình Minh bình phục chấn thương đến gây phiền phức, ông ta sẽ có rất nhiều quân bài ”
Anh thực sự muốn kiểm soát Hàn Tử Minh.
Bởi vì anh biết rằng lần này Hàn Bình Minh đã thua, anh sợ rằng Hàn Tử Minh sẽ tìm cách cạy miệng Dương Ninh Vân.
Anh muốn gọi cho Dương Ninh Vân để giải thích rõ ràng và bảo cô tránh xa Hàn Tử Minh, nhưng điện thoại của cô không liên lạc được. Anh chỉ có thể đích thân đi một chuyến, nhân tiện mang nữa đầu cuốn bí kíp giấu đi. “Cậu ba cứ yên tâm đi đi, tôi sẽ tự chăm sóc bản thân, đừng lo lắng cho tôi. Phương Thanh Vân mỉm cười.
Nhậm Tường Vân cong môi: “Đi đi, đi đi, em sẽ chăm sóc cô ấy giúp anh, anh đi nhanh về nhanh.”
Vì vậy, Trần Hoàng Thiên đã lên đường đến Đông Đô ngay trong đêm.
Nhà của Đường Ngọc Dao.
Dương Ninh Vân xách va li bước vào thang máy cùng Đường Ngọc Dao. “Ninh Vân, cậu thực sự định đi à?” Đường Ngọc Dao hỏi.
Dương Ninh Vân cười khổ: “Ba tớ đi rồi, mẹ lại làm tớ đau lòng, còn chồng cũ thì bắt đầu tìm phụ nữ khác, thành phố này không còn gì giữ tớ lại nữa rồi.” “Vì vậy, tớ sẽ đến một thành phố xa lạ, để tớ tự sinh tự diệt đi.”
Nói đến đây, đôi mắt xinh đẹp của cô đã ngấn lệ.
Đường Ngọc Dao buồn bực ôm cô một cái, nói: “Anh Hàn không tệ mà, cậu không nghĩ tới sao? Trần Hoàng Thiên tìm người khác, cậu cũng có thể tìm một người đàn ông khác mà.”
Dương Ninh Vân lắc đầu: “Anh ấy bất nghĩa, tớ không thể bất nhân. Hơn nữa, ba tớ khi còn sống đã nói rồi, giữ khoảng cách với anh Hàn, tớ không muốn làm trái lời ba.”
Đường Ngọc Dao thở dài,Tùy cậu vậy, đến một thành phố xa lạ, phải tự chăm sóc bản thân, biết không?”
Dương Ninh Vân gật đầu.
Sau đó cả hai bước ra khỏi thang máy.
Cất vali vào cốp xe, Đường Ngọc Dao và Dương Ninh
Vân đang chuẩn bị lên xe. Đột nhiên, một giọng nói vang lên. “Ninh Vân!”
Nghe vậy, Dương Ninh Vân nhìn và thấy Hàn Tử Minh chạy tới. “Anh Hàn?”
Cả Dương Ninh Vân và Đường Ngọc Dao đều cau mày. “Ninh Vân, em đi đầu vậy?” Hàn Tử Minh hỏi. Dương Ninh Vân mỉm cười: “Tôi muốn rời khỏi thành phố buồn bã này và tìm đến một thành phố xa lạ, tự sinh tự diệt” “Đừng” Hàn Tử Minh lắc đầu, nắm lấy tay Dương Ninh Vân, nói: “Trần Hoàng Thiên để lại cho em rất nhiều phiền phức. Anh sợ những người mặc đồ đen sẽ lại xuất hiện. Chắc chắn họ sẽ tìm đến em nếu họ không đạt được điều họ muốn từ em. Vì vậy, anh muốn đưa em đến nhà họ Hàn, có ông nội của anh ở đó, không ai dám động vào em”
Dương Ninh Vân dừng lại, sau đó hất tay của Hàn Tử Minh ra, cười nói: “Tôi nhận ý tốt của anh Hàn, tôi không sợ đám người ta mặc đồ đen, đến thì đến, cùng lắm thì tôi không cần tính mạng này nữa. Thật sự không có gì to tát hết, dù sao bây giờ tôi cũng không có gì nữa rồi, còn sợ mất mạng sao?”
Hàn Tử Minh ôm Dương Ninh Vân vào lòng. “Em đã cứu mạng anh. Anh không muốn em coi thường tính mạng của mình như vậy. Anh biết khi rời khỏi nhà tang lễ, em đã nói với anh để ông nội anh đi trả thù Trần Hoàng Thiên, anh không đồng ý, em đã rất tức giận. Sau đó, anh đã gọi cho ông nội anh, mặc dù ông nội anh vẫn qua đó tìm Trần Hoàng Thiên, nhưng ông ấy không giết hắn, ông nội chỉ cho hắn một bài học rồi rời đi.” “Anh sẵn sàng nghe lời em trong mọi việc. Anh không muốn tìm một người phụ nữ nào khác, anh chỉ muốn tốt với em thôi, em nỡ lòng từ chối một người đối xử tốt với em, vì một người đàn ông phụ em hay sao?”
Dương Ninh Vân sững sờ.
Trong chốc lát, cô không biết phải làm gì. “Ninh Vân, theo anh đến nhà họ Hàn. Một mình em quá nguy hiểm. Anh thật sự sợ đám người mặc đồ đen lại tìm được em. Khi anh không có ở đây sẽ không có ai giúp em.” Hàn Tử Minh nhìn Dương Ninh Vân, vẻ mặt chân thành nói.
Giọng anh ta vừa dừng lại.
Bang bang bang!
Có một tràng pháo tay vang lên.
Ngay sau đó, một tiếng chế nhạo vang lên. “Thật là cảm động. May mắn thay, chúng tôi đến sớm. Nếu cô ấy bị cảm động và đi theo anh, vậy thì chúng tôi sẽ không dễ dàng để cạy miệng cô ấy rồi.”