Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, Phương Thanh Vân bọn họ trên người không có một đồng chinh nào, không có nơi nào để ở, bởi vì ảnh của bọn họ đã bị lưu truyền trên mạng, bị người dân cả nước biết mặt, lo lắng nếu như cứu tế cho bọn họ sẽ bị Hàn Tử Minh trả thù, vì vậy mà không có một ai dám đi cứu tế bọn họ cả.
Thậm chí là có một số người từng được nhận ơn huệ của Hội sở hoàng gia Entertainment hoặc là tập đoàn Cửu Đỉnh, vì muốn lấy lòng ông chủ mới Hàn Tử Minh đứng đằng sau Hội sở hoàng gia Entertainment hoặc là tập đoàn Cửu Đỉnh đều bắt đầu tiến hành thừa cơ hãm hại mấy người Phương Thanh Vân bọn họ.
Nhà nghỉ khách sạn đều không để cho bọn họ ở, bọn họ muốn đem đồ trang sức đi cầm cổ đổi thành tiền thì cửa hàng cầm đồ không chịu nhận, thậm chí là có một số người bình thường muốn bố thí chút gì đó cho bọn họ cũng bị uy hiếp không cho bố thí.
Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có ăn tuyết chống đói, ở dưới chân cầu cùng với những người lang thang mà thôi. “Oa oa oa…”
Cẩm Niên và Tiểu Tuấn Vũ đói bụng không có gì ăn nên khóc oa oa. “Con yêu, là mẹ vô dụng quá, mẹ đến năng lực đi cho con miếng ăn cũng không có, mẹ đúng là người phụ nữ vô dụng nhất trên đời này”
Phương Thanh Vân ôm lấy con trai, tự oán trách mình rồi cũng bắt đầu khóc. “Thanh Vân, con cũng đừng tự trách bản thân mình nữa, là Hàn Tử Minh cái thằng súc vật đó quá đáng, là nó ngấm ngấm giở trò, cố tình không để cho chúng ta có cơm ăn, lại còn muốn giày vò chúng ta nữa, cánh tay làm sao mà đọ lại được với cẳng chân được, chúng ta cũng đã tận lực rồi. Bà Ngô gạt nước mắt an ủi Phương Thanh Vân. “Mẹ nó chứ!”
Miyazaki đứng dậy: ‘Tôi không thể nào nhìn cậu chủ nhỏ và Tuấn Vũ chết đói được, bọn họ đã không để cho chúng ta dùng trang sức để đổi thành tiền, cố tình muốn cho chúng ta không có cơm ăn, vậy thì tôi đi cướp, kể cả có bị coi là kẻ trộm cướp thì cũng không thể để cho hai đứa bé đói được!”
Nói xong Miyazaki tức giận rời khỏi gầm cầu. “Zaki, cầm theo đồ trang sức, lúc cướp đồ thì vứt cho người ta một thứ, cũng coi như là mua đi.
Phương Thanh Vân gọi một tiếng, đưa ra một đôi khuyên tại bằng ngọc phỉ thúy cho Miyazaki. “Đây là chủ nhân tặng cho bà chủ mà, bà chủ không giữ lại làm kỷ niệm sao?” Miyazaki nói.
Phương Thanh Vân cười đau khổ: “Chỉ cần có thể cho lũ trẻ được ăn no, không bị đói thì kỷ niệm không kỷ niệm cũng có quan trọng gì đâu, chỉ cần trong lòng tôi có cậu ba, vẫn còn nhớ đến anh ấy, không quên mất anh ấy là được rồi.” Miyazaki gật đầu, cầm một chiếc khuyên tai, để lại một chiếc cho Phương Thanh Vân, sau đó thì đội trời gió tuyết chạy đi.
Ông ta vừa đi xong thì có một đám thanh niên đi đến dưới gầm cầu. “Oo chao, chủ tịch Phương, nhớ là trước đây cô oai phong lắm mà, treo danh là chủ tịch hội đồng quản trị của Hội sở hoàng gia Entertainment, ai nhìn thấy cô cũng phải kính trọng cô chín phần, tại sao bây giờ lại ở dưới gầm cầu thế này.
Người thanh niên đó cười lạnh lùng.
Phương Thanh Vân đưa mắt nhìn bọn họ, rồi lại thu ánh mắt về, cũng không phí lời với bọn họ, từ khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần lang thang nơi đầu đường xó chợ, đây không phải là lần đầu tiên có loại người dậu đổ bìm leo như thế này đến tìm bọn họ.
Thấy Phương Thanh Vân không nói gì, có một thanh niên đi về phía cô ấy,túm lấy cằm của cô ấy nâng lên cười đểu cáng: “Tuy là cô đã sinh con, nhưng mà nhan sắc thì vẫn là rất tuyệt, nếu như cô bây giờ đi đến khách sạn ngủ với tôi, sáng sớm mai tỉnh dậy tôi sẽ cho cô ba mươi triệu, ít nhất là con của cô sẽ không phải đói bụng nữa” “Cút!”
Phương Thanh Vân bức giận hất bàn tay của tên thanh niên đó ra. “Con mẹ mày này!”
Tên thanh niên vung tay tát vào mặt của Phương Thanh Vân, khiến đầu cô ấy nghiêng hẳn sang một bên.
Chú Lưu, bà Ngô, Mieko, Dương Thiên Mạnh mấy người bọn họ đều đã điên tiết. “Thỏ phát điên lên còn biết cắn người, đừng có mà quá đáng!”
Dương Thiên Minh quát lên.
Tên thanh niên đó cười khẩy: “Ông nội tôi Trịnh Khải Thời và cả anh trai tôi đều là bị Trần Hoàng Thiên giết hại, tôi muốn báo thù mà mãi không tìm được cơ hội, hôm nay cơ hội đến rồi, làm sao mà tôi có thể bỏ qua được?” “Có bản lĩnh thì mấy người đến cắn tôi đi, cắn không được tôi vậy thì đừng trách tôi lôi Phương Thanh Vân đi khách sạn, cho mọi người cùng chơi một lượt, cũng không biết ngày mai cô ta có còn mạng để mà về ôm con không nữa. “Ha ha ha!”
Đám thanh niên đều ngửa đầu cười lớn.
Chú Lưu, bà Ngô và cả Mieko đều không thể nào nhẫn nhịn được nữa. “Liều mạng với chúng nó!”
Chú Lưu hộ lên một câu, chạy lên trước xông về phía tay thanh niên cầm đầu. “Đánh cho tôi!”
Tên thanh niên cầm đầu cũng gào lên.
Trong chốc lát, mười mấy tên thanh niên xông đến, đám người này đều là mấy công tử nhà giàu, dám đến thừa cơ hãm hại người khác thế này thì không phải là loại dễ đối phó, hơn nữa lại còn là có người xúi giục, thế nên đều tương đối có thể đánh nhau, chú Lưu, bà Ngô và Mieko đều bị bọn họ đánh cho vỡ đầu mẻ trán.
Chính vào lúc này thì Miyazaki cầm hai túi đồ rất to đi về, nhìn thấy có người đang lôi Phương Thanh Vân đi, lại còn đáng chú Lưu, bà Ngô, Dương Thiên Mạnh và Mieko ngã lăn ra đất, lại còn vứt hai đứa trẻ vào trong đống tuyết, ông ta tức điên lên, lập tức hét lớn: “Chúng mày chết chắc rồi! Chết chắc rồi!”
Vừa dứt lời, ông ta dùng một tay cầm hai túi đồ ăn, bàn tay còn lại tụ khí thành đao, xông thẳng vào đám người đó, xòa xòa một trận chém loạn xạ, không đầy nửa phút thời gian thì đã chém chết hết mười mấy thằng thanh niên, máu tươi nhuộm hồng cả vùng tuyết trắng. “Bà chủ, ông cụ chủ, mọi người không sao chứ?” Miyazaki đặt đồ ăn xuống, đỡ bọn họ dậy, Phương Thanh Vân thì vội vàng chạy đến ôm Cẩm Niên và Tiểu Tuấn Vũ lên, khóc nức nở.
Dương Thiên Mạnh bọn họ bị đánh có chút nghiêm trọng, dựa vào tường xi măng ở dưới gầm cầm mà trước mắt vẫn chỉ nhìn thấy lờ mờ.
Miyazaki vội vàng bóc bánh mì và nước uống đưa cho bọn họ, sau khi ăn no xong thì bọn họ cũng đã có chút sức lực. “Cái tên Hàn Tử Minh này, thật không phải là người mà!”
Dương Thiên Mạnh tức đến mức phát khóc.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Dám mắng chửi Hàn Minh chủ, ông quả là gan chó lớn hơn trời mà!”
Đó chính là Lý Nam Cương, đưa theo Lý Tú Lam và hai người lớn tuổi đang đi đến.
Bọn họ kỳ thực là vẫn luôn ở đằng xa quay phim, sau đó gửi đoạn ghi hình cho Hàn Tử Minh, rồi Hàn Tử Minh lại cho Dương Ninh Vân xem, khiến cho Dương Ninh Vân cảm thấy tuyệt vọng, thế nên sau khi đám người đó bị giết xong thì bọn họ mới xuất hiện. “Lý Tủ Lam, bà là con đàn bà đê tiện chịu trăm ngàn nhát dao kia, có phải là bà đã tìm người để cố tình giày vò chúng tôi không?”
Dương Thiên Mạnh tức giận quát lên. “Đúng thế.”
Lý Tú Lam: “Là chúng tôi đã tìm người đấy, ông cũng có thể làm gì chúng tôi được nào?”
Dương Thiên Mạnh tức điên lên: “Tuấn Vũ là con trai của Bảo Trân, là cháu ngoại của bà, bà muốn giày vò chúng tôi thì thôi, đến thằng bè mà cũng bì giày vò nữa, bà có còn là người không hả?” “Hừ!” Lý Tú Lam nói: “Tôi không nhận thằng cháu này Bảo Trân cũng không nhận đứa con trai này, Bảo Trân hiện nay là tình nhân của Tử Minh rồi, ngày nào đó mà sinh con cho Tử Minh thì đó mới là cháu trai bé bỏng của tôi, còn về Tuấn Vũ này, chết được thì càng tốt, tránh cho Bảo Trân phải khó xử với Tử Minh” “Bà… bà.”
Dương Thiên Mạnh đã không biết có thể dùng từ ngữ gì để có thể hình dung Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân nữa rôi.
Súc vật có là súc vật đến thế nào đi chăng nữa thì cũng biết nuôi con mình, đến lợn đẻ con xong cũng biết phải cho con bú. . ngôn tình hay
Nhưng mà Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân thì lại chỉ cầu mong Tuấn Vũ chết đi, đúng là đến súc sinh cũng không bằng mà! “Bà cái gì mà bà, dám chửi tôi thêm một câu nữa, tôi đập cho ông không đứng dậy đi nổi, để Ninh Vân nhìn thấy cái bộ dạng thảm hại của ông thì mới chịu cam tâm tình nguyện mà đi hầu hạ Tử Minh” Lý Tú Lam nói. Miyazaki điên tiết nói: “Con đàn bà để tiện này, hôm nay tôi nhất định phải giết chết bà!” Nói xong, ông ta lao về phía Lý Tú Lam.
Lý Nam Cương vội vàng nói: “Giết chết cái lão già này, cho đám người này không còn người bảo vệ nữa, để ai cũng có thể dẫm đạp lên bọn họ!” “Vâng!”
Hai người lớn tuổi đó lập tức tụ khí thành đao, sát khí đẳng đẳng đứng ra chặn Miyazaki lại.