Trước kia không từng cảm nhận thấy do hệ thống luôn có cách giúp cô sinh tồn hoàn hảo toàn vẹn, nhưng bây giờ hiện thực ngay trước mắt.
Nếu cô không có hệ thống cô cũng sẽ giống như bọn họ chết đi trong đau đớn là bị cắn xé máu thịt cho đến chết.
Mã Thiên Thiên và...Mạc Tường..., cô thậm chí còn không dám nhín về phía Doãn Quỳnh, bởi vì Mạc Tường lúc đó là bị hệ thống lôi ra chắn đòn cho cô...mà chết...
Bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề, trong chiếc xe 7 chỗ, Lục Vãn ngồi cạnh cô, Nhật Khiết lái xe và Doãn Quỳnh ngồi phía sau cùng.
Doãn Quỳnh từ sau khi trở về liền không nói một lời khiến không khí đình trệ lại, chỉ còn lại tiếng hít thở.
Nhật Khiết đỗ xe tại nơi an toàn, kéo cửa bước xuống, mở ra cốp xe, nhìn đến tình hình trước mắt, lại thở dài, nói: "Đêm nay chúng ta tạm thời nghỉ tại đây, mọi người xuống xe ăn tối đi..."
————————
Với tốc độ hiện tại của Hoa Y, cô thậm chí còn không cần lái xe cũng có thể bắt kịp nhóm của nữ chủ.
Từ trên cao nhìn xuống cô thấy nữ chủ vẹn toàn hoàn hảo không một vết xước thầm nở nụ cười, xem ra dự đoán của cô đúng rồi, nữ chủ này còn có đại chiêu phía sau.
Bên dưới bầu không khí lại tương đối căng thẳng, là lục đục nội bộ.
Nhật Khiết: "Doãn Quỳnh, đừng quá đau thương, ai ở đây cũng đều từng có người thân chết đi trong mạt thế"
Doãn Quỳnh ngước lên đôi mắt đã sớm hoen đỏ, ánh mắt tràn ngập căm hận nhìn về phía Trịnh Du Nhiên: "Đúng vậy, mất mát trong mạt thế là điều đương nhiên, nhưng anh có hiểu được cảm giác, người yêu của anh lại vì một người phụ nữ khác mà hi sinh không?"
Lục Vãn nhíu lại chân mày, ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Doãn Quỳnh.
Doãn Quỳnh càng giống như trào phúng, đứng phắt dậy: "Các người đều bị cô ta khiến cho thần hồn điên đảo, nhưng Mạc Tường thì sao, anh ấy vốn là bạn trai tôi, nhưng mà vào giờ khắc sinh tử của bạn gái mình, anh ấy lại chọn cứu cô ta, HAHAHA!!!"
Trinh Du Nhiên lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Doãn Quỳnh giải thích: "Tiểu Quỳnh, tớ không phải, tớ chỉ coi anh Mạc Tường giống như anh trai, cho nên tớ...tớ"
Lục Vãn không thể chịu được hành động điên dại của Doãn Quỳnh nữa, hắn vuốt nhẹ lưng người bên cạnh, ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Doãn Quỳnh.
"Cho dù hắn thích Tiểu Nhiên, điều đó cũng không phải lỗi của cô ấy, cô đang khiến mọi người khó chịu đấy"
Nhật Khiết cũng không nhìn Doãn Quỳnh nữa, bước về phía Trịnh Du Nhiên, nắm lấy tay cô, siết chặt, an ủi.
Doãn Quỳnh nhìn tràng cảnh trước mắt, đôi mắt càng đỏ hơn, mím chặt môi, xoay người bỏ đi.
Trịnh Du Nhiên lo lắng đứng lên, muốn đi theo giải thích thật kĩ càng, lại bị hai người đàn ông ngăn lại, họ lắc đầu, ý để cho cô ta có thể bình tĩnh lại, Trịnh Du Nhiên cũng đành ngồi xuống, nghe theo họ.
Hoa Y nhìn đến cảnh tượng ân oán tình thù bên dưới, lòng thầm nhớ lại thông tin cô ép cung moi được bên 6996.
Hắn nói rằng nữ chủ có một cái hệ thống bên người, nhưng hắn không rõ nó là hệ thống gì.
Xem đến đây mà Hoa Y thầm tưởng tượng phong phú có khi nào là cái hệ thống công lược ngày đêm ngự ngàn nam nhân như cô nghĩ không nữa.
Nếu thế thật thực sự cũng quá cẩu huyết rồi, hậu cung mỹ nam tại mạt thế omg...
—————————
Trong rừng một bóng người thu lại nhỏ hẹp ngồi khóc thút thít.
Hoa Y kéo lên mũ trùm đầu tiến lại gần, bóng đêm ngăn trở dung nhan cô.
"Muốn trả thù không?"
Doãn Quỳnh ngẩng đầu thân mình hơi run lên sợ hãi giọng nói nấc nghẹn: "Ai đó? Là ai đang nói?"
Hoa Y bước tới một lần nữa, tay cô lấy ra một cái kim màu đỏ như máu loé sáng trong màn đêm.
"Chờ khi thời cơ đến, đâm cái này vào đầu kẻ thù của ngươi liền sẽ được toại nguyện"
Doãn Quỳnh ngơ ngác cúi đầu nhìn vật trên tay người trước mặt, không biết vì sao giống như có mê lực vươn tay cầm lấy, lúc sau ngẩng đầu người đã sớm không thấy đâu.
Mắt cô trợn to, sợ hãi chạy về phía đội ngũ.