"Cô là nhất đấy Mạch Tịnh Yên, mới có nửa tiếng mà đã dung hoà được nội lực của ta, đúng là kỳ tài thật nhỉ?" Vận Y Hành khoanh tay đôi mắt cong lên giảo hoạt nhìn xuống nàng.
Mạch Tịnh Yên đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn trong đó dường đi lạnh hơn vài phần, tình cảm cũng vơi bớt đi rất nhiều: "Bớt nói nhảm đi, xin hỏi giáo chủ ma giáo có giữ lời không?"
Vận Y Hành nhìn thấy sự lạnh lẽo vô tình trong đôi mắt cô liền vô cùng hài lòng, hắn gật đầu, nở nụ cười tựa yêu nghiệt: "Tất nhiên, hai người đi đi"
Nói xong liền quay qua Mạch Từ Dung ngón tay lướt nhẹ giải đi huyệt đạo trên người hắn.
Mạch Từ Dung có lại phản ứng liền quay nhanh qua vung quyền hướng đến mặt Vận Y hành.
Vận Y Hành sớm đã dự liệu, hắn nhún nhẹ người liền lui ra sau một khoảng cách dài, mắt hồ ly cong lên nở nụ cười hứng thú nhìn Mạch Từ Dung xong lại lướt qua Mạch Tịnh Yên.
Hắn lắc mình nhảy lên một hòn đá từ trên cao nhìn xuống: "Đúng là đôi uyên ương bạc mệnh, mà ta chỉ hứa thả người đi thôi, còn những chuyện khác ta không đảm bảo đâu nhé"
Hắn để lại câu nói lấp lửng nửa ý rồi biến mất.
Mạch Tịnh Yên có rất nhiều lời muốn nói với Mạch Từ Dung, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt hắn lời lại chẳng thể nào thốt ra.
Nàng chỉ im lặng cúi đầu xuống, như cố gắng giấu đi sự hiện diện của mình.
Mạch Từ Dung nhắm mắt, nắm lấy tay nàng kéo người nàng ôm vào lòng liền cảm nhận người trong lòng run đến dữ dội.
Hắn không quản bản thân nàng đầy máu, cứ ôm chặt lấy nàng, cánh tay đưa lên nhẹ vuốt mái tóc dài của nàng, giống như vuốt đi bao đau thương tủi hờn, xoa đi nỗi đau tận sâu trong tim nàng.
————————
Mạch Tịnh Yên bước lên từ dưới sông, tẩy rửa đi hết máu dính trên người, quần áo sớm đã chẳng còn mặc nổi nữa, nàng cầm lên ngoại bào của nam tử, khẽ mỉm cười, lam bào to rộng mặc trên người nàng được nàng thắt lại bằng một cái dây lưng.
Nàng quay đầu bước về phía đốm lửa lập loè đằng xa.
Mạch Từ Dung ngẩng đầu liền thấy nàng đi tới, yết hầu hắn hơi chuyển động nhẹ quay đầu đi, giọng nói hơi trầm: "Cá nướng xong rồi, lại đây ăn đi"
Mạch Tịnh Yên gật đầu bước qua, vì bên trong không mặc gì lại chỉ khoác ngoại bào mỏng manh nên khi nhấc chân bước đến vô tình để lộ ra bắp chân trắng nõn thon dài.
Nàng bước đến ngồi xuống cạnh hắn, nhận lấy xiên cá trong tay hắn lại thấy tay hắn cầm xiên cá nổi lên gân xanh, nàng nắm chặt đôi tay hắn lo lắng hỏi: "Sao thế? Huynh đau ở đâu?"
Mạch Từ Dung hơi né tránh ánh mắt nàng, chuyển xiên cá qua tay nàng rồi không dấu vết rút tay lại, giọng bình tĩnh như không có chuyện gì: "Ta không sao, chắc do lâu ngày không được chợp mắt, muội ăn đi ta đi ngủ trước"
Nói xong hắn liền đứng dậy đi tới gốc cây đằng xa, nằm xuống quay lưng lại với nàng.
Mạch Tịnh Yên hơi cụp lại ánh mắt, từng mảng đen ám dần lan toả như muốn nuốt chửng con ngươi nâu nhạt kia.
Nàng cố gắng áp chế cỗ xao động trong lòng xuống, ngăn mình nảy ra những suy nghĩ khiến bản thân sợ hãi, bất an.
Sáng sớm hôm sau, Mạch Tịnh Yên từ trong mơ màng thức dậy, nàng bước tới lay tỉnh Mạch Từ Dung.
"Ca, dậy thôi chúng ta còn phải lên Hoa Sơn"
Mạch Từ Dung không tỉnh dậy, nàng đưa tay lay mạnh người hắn, cũng không thấy hắn có phản ứng gì, nỗi bất an trong lòng dâng lên, nàng xoay lại khuôn mặt hắn, thấy mặt hắn tái đi, đôi môi hơi tím lại, tay nàng liền run rẩy.
Giọng nàng mang theo độ rung kêu lên: "Ca ca! Ca!..."
Đôi mắt Mạch Từ Dung vẫn nhắm chặt không đáp lại nàng.
Mạch Tịnh Yên cố gắng lấy lại bình tĩnh, nàng kéo hắn đi về phía ngựa, mang hắn đặt lên trên ngựa, chính mình cũng ngồi lên, lấy dây buộc hắn với người nàng tránh cho ngựa xóc nảy khiến hắn rơi xuống, nàng giục ngựa phi nhanh không ngừng nghỉ hướng đến Hoa Sơn.
—————————
"Đứng lại! Đại hội võ lâm diễn ra rồi ngươi không được phép đi vào!"
Mạch Tịnh Yên nhìn thấy bóng dáng áo lam từ xa liền kéo Mạch Từ Dung đi đến, giọng nói vang lên giống như gào khóc: "Cha người mau cứu huynh ấy!!!"
Mạch Chính Hạo nhìn thấy nàng liền bước nhanh đi qua, nhìn đến khuôn mặt trắng xám của Mạch Từ Dung liền đỡ người xuống dẫn nội lực vào thăm dò.
Mạch Tịnh Yên hai gối quỳ xuống, đôi mắt gắt gao nhìn vào khuôn mặt hắn, môi hắn càng lúc càng tím, một cỗ lo sợ dâng lên trong lòng nàng.
Mạch Chính Hạo thu lại nội lực, hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt nghiêm khắc nhìn nàng: "Nó bị trúng độc, còn là loại độc của ma giáo, rốt cuộc hai đứa đã đi đâu? Làm gì ra nông nỗi này?"
Mạch Tịnh Yên còn đang sắp xếp lời nói, không biết phải bắt đầu từ đâu, thì giọng nữ nhân vang lên.
"Cô ta đi đến tổng đà của giáo chủ ma giáo Vận Y Hành, mà việc Mạch Từ Dung trúng độc chắc chắn có liên quan đến cô ta"
Mạch Tịnh Yên nhìn lên đồng thời bắt gặp ánh mắt Việt Xuyên nhìn xuống nàng, trong đó tràn ngập căm ghét cùng đố kỵ, nàng ta cười lạnh nói tiếp.
"Nhân hôm nay có chư vị trưởng môn nhân các phái, đệ tử có một chuyện không thể không nói, đệ tử không thể bàng quang đứng nhìn Mạch Tịnh Yên sai càng thêm sai được nữa!"
Mạch Tịnh Yên run rẩy, từ sâu trong nội tâm toát lên một cảm giác cực kì nguy hiểm rằng nếu nàng ta tiếp tục nói thì sau đây đợi nàng chính là vực sâu vạn trượng, không thể quay đầu.
Tưởng Vi hơi nhíu mày nhín sang Việt Xuyên bên cạnh, cánh tay vươn ra tính kéo nàng ta lại nhưng cuối cùng lại dừng ở không trung, lúc sau thu lại giấu trong tay áo.
Việt Xuyên quay đầu, ánh mắt đau đớn khép lại: "Ngay khi lần đầu gặp gỡ hai huynh muội Mạch gia, ta liền cảm thấy có điều gì không đúng ở họ, so với các huynh muội bình thường tình cảm của họ xác thực là tốt, nhưng liệu tốt đến thế nào mà lại có thể bại hoại thuần phong, làm chuyện phu thê chăn gối?!!"
Nàng ta mở mắt ánh mắt cay nghiệt quét xuống Mạch Tịnh Yên: "Khi ta cùng sư tỷ trà trộn vào tổng đà của Tử Y Huyền Nữ để cứu đệ tử phái Nga Mi, ta liền nhìn thấy cảnh tượng có lẽ cả đời này ta chẳng thể quên được, Mạch Tịnh Yên cùng Mạch Từ Dung đồng sàng cộng chẩm, là huynh muội ruột thịt lại làm chuyện thiên lý bất dung như thế!!!"
Nàng ta dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Khái niệm tình thân của Mạch Tịnh Yên vô cùng méo mó sụp đổ tam quan, sao có thể, có thể mang ý nghĩ dơ bẩn như thế lại nhúng chàm chính ca ca của mình, có lẽ Mạch Từ Dung cũng không biết rằng muội muội của mình lại mang ý đồ ấy với mình, suy cho cùng cả hai đã bên nhau từ nhỏ cho đến lớn, hôm đó ta thấy Mạch Từ Dung muốn đẩy nàng ra nhưng nàng ta lại sống chết bắt lấy hắn, đúng là ti tiện lăng loàn"
Sắc mặt Mạch Tịnh Yên sớm đã trắng bệch, nàng sợ hãi nâng mắt lên nhìn Mạch Chính Hạo, lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải đâu cha, không phải như cha nghĩ đâu, con là bị bỏ thuốc..."
Việt Xuyên kéo lên nụ cười, âm ngoan thủ lạt giọng nói lại nhẹ thoảng mây bay: "Nếu ngươi nói thế, liệu ngươi có dám thề độc rằng mình không có loại tình cảm nam nữ với ca ca chính mình? Thề đi, dùng tính mạng Mạch Từ Dung để thề!"
Tách, giọt nước mắt lăn xuống rơi trên gò má Mạch Từ Dung, khuôn mặt hắn vẫn tái xám im lặng giống như không còn sinh khí.
Mạch Tịnh Yên khép lại đôi mắt, nàng chẳng thể nói được câu gì, cũng chẳng thể thề độc vì tất cả những gì nàng ta nói đều đúng, nàng chính là ti tiện như thế...
Việt Xuyên nhìn nàng, gằn giọng: "Không chỉ thế, giáo chủ ma giáo Vận Y Hành còn cực kì có hứng thú với nàng ta, thử hỏi xem có người nào một mình xông vào tổng đà ma giáo lại có thể lành lặn quay về? Chỉ có thể nói Vận Y Hành thả nàng ta đi, ai biết được rằng giữa nàng ta và Vận Y Hành đã xảy ra chuyện gì, liệu nàng ta có còn là đệ tử phái Hành Sơn nữa không hay sớm đã cấu kết với ma giáo!"
Mạch Tịnh Yên ngẩng đầu, ánh mắt đong đầy nước mắt, vụt lên sự tan vỡ nàng nhìn toàn bộ người tại đây, giọng phá lệ cao lên vài phần rối rít: "Không đâu ta là đệ tử Hành Sơn, mãi mãi là đệ tử Hành Sơn, ta không cấu kết với ma giáo"
Nàng rối loạn ánh mắt nhìn loạn xạ, cuối cùng nhìn thẳng Mạch Chính Hạo, giọng run rẩy oan khuất: "Cha xin người hãy tin con..."
Mạch Chính Hạo nắm tay sớm đã siết thật chặt, môi mím lại, ông lặng im không nói gì cả.
Việt Xuyên lại bước lên một bước, ánh mắt ngoan độc: "Độc trong người Mạch Từ Dung là của ma giáo, còn không biết do hắn chống trả không chịu quy thuận, lại bị Mạch Tịnh Yên vì yêu sinh hận hạ độc hay gì? Lên đây khóc lóc thương tâm giả dối đến cực điểm, ngươi nghĩ các trưởng môn nhân sư thúc sư bá ở đây đều sẽ bị ngươi lừa dối ư, hôm nay ta nói ra mọi chuyện, vạch trần khuôn mặt thật của ngươi!"
Mạch Tịnh Yên cảm thấy toàn thân phát lạnh, tâm như giá rét, nàng đưa mắt cố gắng bấu víu lấy tia hy vọng cuối cùng: "Cha người tin Tịnh Yên phải không?"
Mạch Chính Hạo từ lúc đầu đến cuối cho đến khi nghe hết câu chuyện đôi lông mày chưa một lần giãn ra, nắm tay sớm đã nổi gân xanh, chuyện nhà bị đem lên đại hội võ lâm, đứng trước từng môn phái, trước người thân quen trở thành một trò hề, một nỗi ô nhục của toàn phái Hành Sơn.
Ông nghiến răng cố ngăn bản thân phát ra lửa giận, giọng nói cực lực khắc chế: "Ngươi bảo ta làm sao tin ngươi đây? Vậy ngươi không có tình cảm sai trái với ca ca ngươi, hay ngươi không liên quan đến ma giáo?"
Mạch Tịnh Yên lòng sớm lạnh đến cực điểm, nàng nâng mắt bi thương nhìn ông, đây là người cha mà nàng kính trọng nhất, cho dù năm ấy ông từng vứt bỏ nàng và nương, nhưng bao năm qua sự dạy dỗ quan tâm của ông cũng không phải giả dối.
Giọng nàng nghẹn ngào đi lên: "Con thừa nhận mình thích huynh ấy, từ lâu đã rất thích, nhưng con không cấu kết với ma giáo, cũng không quen Vận Y Hành, trên đường lên Hoa Sơn chẳng may đụng độ hắn, hắn bắt ca ca uy hiếp con, con...sau đó cứu huynh ấy về, huynh ấy liền bị trúng độc, tất cả đều là thật con không lừa dối người"
Mạch Chính Hạo nâng tay, một bạt tai vung qua giáng xuống trên gò má nàng, giọng ông run lên sớm đã không ngăn nổi nộ khí: "Nó là ca ca ngươi, máu mủ ruột thịt, nó là do ta sinh ra, ngươi cũng thế sao có thể có ý nghĩ dơ bẩn ấy với nó! Còn chưa nói đến Vận Y Hành là ai mà ngươi có thể cướp người về, cho dù ngươi không cấu kết với ma giáo, nhưng chuyện này cũng là sớm hay muộn mà thôi!"
Hoà thượng Thúc Đạt thấy cảm xúc Mạch Chính Hạo không ổn liền đi lên khuyên can: "Mạch trưởng môn, chuyện nhà của cậu não lạp cũng không có ý xen vào, nhưng tình hình này cần phải suy xét kĩ lưỡng, tránh việc...đưa ra quyết định sai lầm, hay là thế này, cậu trước mắt cứ về Hành Sơn chuyện giáo chủ ma giáo để não lạp cùng mấy vị trưởng môn đây lo liệu"
Mạch Chính Hạo được nhắc nhở cũng nhớ ra mình đang ở đâu, trước mặt lục đạo kiếm phái lại làm ra trò cưỡi bẽ mặt như vậy, ông suy nghĩ một lúc bèn gật đầu, ánh mắt nhìn Mạch Tịnh Yên đang cúi đầu quỳ trên nền đất kia mang theo tia lạnh lẽo.