Sắc đỏ rực của lá phong nhuộm đỏ một mảng trời, tiếng đinh đang lục lạc lay động trong gió, là cảnh đẹp hay người đẹp?
Thiếu nữ áo trắng tung bay nổi bật giữa rừng phong, từng nét mặt, tư thái, từng cái nhấc chân vung tay đều kéo theo tiếng lục lạc thanh thúy âm vang, một điệu múa khuynh thành khuynh quốc, chao đảo lòng người, say vì rượu hay vì người?
Nâng lên chén rượu khẽ nhấp, dòng chất lỏng trôi xuống cổ họng có chút bỏng rát ấm nóng lan toả, hâm nóng trái tim vốn đã lạnh giá.
Một điệu múa rung động lòng người mỹ đến huyền ảo, nam nhân ngơ ngẩn nhìn theo bóng hình thiếu nữ, đôi mắt phượng chăm chú hô hấp đình trệ giống như sợ bỏ lỡ cảnh đẹp trước mắt.
—————————
Lãnh Hoa Y bừng tỉnh, nàng hơi thở gấp gáp, mồ hôi lạnh sớm đã lấm tấm trên trán.
Nhìn đến căn phòng quen thuộc, nàng hơi nhíu mày, xuống giường choàng lên áo khoác bước ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài liền gặp nam nhân bạch y sạch sẽ, dáng người cao gầy đứng dưới cây phong, lá phong khẽ bay, còn có một chiếc nghịch ngợm vương trên vai hắn.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của nàng, hắn quay đầu, ánh mắt đối lập với khi chất lạnh lẽo quanh thân hắn, hắn nhìn nàng mang theo thật nhiều cảm xúc.
"Y Y..." hắn khẽ gọi.
Lãnh Hoa Y cụp mắt rời khỏi khuôn mặt hắn, cô bình tĩnh xoay người quay trở lại phòng.
Bỏ lại hắn đứng đó lặng yên nhìn theo thân ảnh cô, bất giác lại mang theo cái lạnh lẽo cùng tang thương.
—————————
Lãnh Miên nhàm chán bước qua vài sạp hàng, lại nhìn thấy mấy nam nhân ngoái đầu dùng ánh mắt si mê nhìn nàng, cảm thấy chẳng có ý vị.
Nàng đặt xuống ngọc bội bước về phía trước, bất chợt từ đằng sau vang lên tiếng vó ngựa.
Lãnh Miên chỉ kịp quay đầu liền thấy con ngựa đen phi nhanh về phía mình sắp đâm vào nàng, sợ hãi lan ra toàn thân khiến nàng chẳng thế di chuyển, cứng nhắc mà đứng.
Chợt tay bị người nắm lấy, rất nhanh cả thân mình đều bị kéo về phía hắn, va vào một lồng ngực hơi lành lạnh.
Lãnh Miên sững sờ lúc này mới kịp phản ứng ngẩng đầu lên nhìn nam nhân đã cứu mình, đôi mắt nàng trừng lớn sững sờ trước dung nhan của hắn.
Người này không ai khác chính là tỉ phu của nàng, nhưng khuôn mặt này từ hôm đó nàng chẳng thể nào quên.
Hàn Thiên Vũ bĩnh tĩnh đứng dậy, đỡ lên nữ nhân bên cạnh, đôi mắt cũng không nhìn đến nàng chỉ hơi híp mắt nhìn nam nhân cưỡi ngựa.
"Các hạ phi ngựa trên phố đông người, không lo lắng sẽ va phải lê dân bá tánh sao?"
Nghê Thường híp mắt đánh giá người bên dưới, lại nhìn về phía nữ nhân bên cạnh hắn ta, không biết từ lúc nào nàng sớm quay đầu, ánh mắt tức tối nhìn hắn.
Nghê Thường nghiêng đầu, khoé miệng nhếch lên, dáng vẻ cà lơ phất phơ: "Không trách ta được, sự vụ cấp bách, ta phải nhanh chóng bẩm báo lên Bệ hạ, sao Tĩnh vương đây là muốn trách tội ta?"
Hàn Thiên Vũ nhíu mày còn chưa nói gì Lãnh Miên đã đứng lên trước, khuôn mặt phẫn nộ, ngón tay chỉ thẳng người trên ngựa.
"Ha thật là đủ phách lối, cho dù ngươi có là mệnh quan triều đình, có là hoàng thất đi chăng nữa nếu không có lê dân bá tánh thì ngươi lại là cái thá gì? Còn không nói người quyền cao chức trọng chính là có tác phong coi mạng người như cỏ rác?
Nghê Thường nhâng mày, nhìn đến dáng vẻ kiêu ngạo, phẫn nộ của nàng thầm thấy đặc sắc, mỹ nhân đoan trang hiền thục, hay quyến rũ ma mị hắn đều gặp rất nhiều, lại chưa từng gặp kiểu kiêu ngạo, khẳng khái này, còn là loại miệng lưỡi nhanh nhạy.
Hắn bất giác nở nụ cười, như có như không vứt cho nàng một ánh mắt: "Miệng lưỡi thực điêu ngoa, không biết quyến nữ nhà ai, cô như vậy chẳng ai dám lấy đâu"
Nói xong hắn liền quay người giục ngựa đi mất.
Hàn Thiên Vũ nhìn theo bóng lưng sớm đã khuất dạng như có điều suy nghĩ, lâu sau liền thu hồi tầm mắt.
Lãnh Miên lúc này mới quay đầu lo lắng nhìn hắn: "Tĩnh vương có sao không? Nãy vì cứu ta..."
Hàn Thiên Vũ lắc đầu thể hiện hắn không sao, sau lại lùi một bước duy trì khoảng cách với cô, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo khó gần.
"Để ta đưa muội về"
Nhìn hành động này của hắn Lãnh Miên không biết vì sao lòng hơi trùng xuống, nàng cúi đầu giọng nho nhỏ khẽ "vâng".
—————————
Giá y đỏ thắm, phủ đệ treo đèn đơn giản, không linh đình không hoa lệ, hắn nắm lấy tay nàng cùng nhau bước qua ngưỡng cửa, từ nay một đôi một đời, nguyện kết thành phu thê.
Đêm viên phòng, nàng khuôn mặt lo lắng, nhưng vẫn lên tiếng hỏi hắn, hỏi ra điều thắc mắc lớn nhất trong lòng nàng: "Vì sao lại là ta?"
Nàng là không hiểu, rõ ràng nàng và hắn chưa một lần gặp gỡ, người hắn xin thánh thượng ban hôn, lại là nàng?
Hắn nở nụ cười nhưng nụ cười đó lại chẳng mang bao nhiêu ấm áp, đôi mắt bĩnh tĩnh tỏ tường: "Chỉ có thể là nàng"
Sau lần đó nàng cũng không còn hỏi quá nhiều về việc của hắn nữa, bởi vì sau khi chung sống nàng liền biết tâm tư của hắn thực nặng, mỗi một cảm xúc đều giấu thật sâu dưới đáy lòng.
Nụ cười của hắn đều luôn mang theo sự đạm mạc, bĩnh tĩnh nhưng ý cười lại chẳng đến được đáy mắt, lúc đó nàng nghĩ rốt cuộc người nam nhân này đã phải trải qua những gì?
Từ sự hứng thú thương cảm cho đến tình yêu, cuối cùng đối với nàng như là mật ngọt cũng là độc dược.
—————————
Lại một lần nữa Lãnh Hoa Y tỉnh lại trong cơn mơ, đã bao nhiêu lâu rồi, về việc nàng không ngừng mơ về những chuyện trong quá khứ.
Cả những chuyện ngọt ngào cho đến cay đắng, đều trở thành nỗi ác mộng về đêm của nàng.
Hương trà lan toả trong không khí giúp lòng người tĩnh lại, nàng nâng mắt nhìn nhưng chiếc lá phong dần dần rụng xuống cũng báo hiệu mùa đông sắp tới.
Từ xa Lãnh Miên hùng hổ chạy tới, tóc tai tán loạn sinh long hoạt hổ nào còn dáng vẻ một tiểu cô nương hoạt bát linh động.
"Đi đâu thế?" Lãnh Hoa Y dùng khăn tay, lau đi giọt mồ hôi lấm tấm trên trán tiểu cô nương.
Lãnh Miên bước đến nhanh chóng ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, mạnh mẽ uống sạch còn thô lỗ đập xuống bàn tỏ rõ sự bất mãn, lúc này mới luyến thoắng bôi đen, dùng hết tất cả các từ ngữ thô tục mà nàng biết để chửi người.
Lãnh Hoa Y nghe một nén hương liền nghe ra sự tình, lúc lẻn ra ngoài dạo chơi nàng ấy lại vô tình gặp lại Nghê Thường, cãi cọ hồi lâu trên phố, cuối cùng cả hai ra tay ẩu đả với nhau, tất nhiên là Lãnh Miên thua cho nên mới vội vàng chạy về đây trút giận.
Lãnh Miên đen mặt, nói đến khô cổ lại uống một ngụm trà nhuận họng tiếp tục mắng người.
"Tỷ không biết đâu, hắn đúng là tên vô sỉ, ta chẳng qua chỉ động vài chiêu hắn lại được đà trêu chọc ta, tỉ nói xem còn có loại nam nhân sờ loạn eo nữ nhân sao, đúng là vô sỉ hết sức..."
Lãnh Hoa Y khẽ che miệng cười, nâng tay cốc nhẹ vào trán tiểu cô nương: "Muội ấy, bớt mấy trò nghịch ngợm này đi, lần sau thấy hắn thì đi đường vòng là được rồi, đối đầu làm gì"
Lãnh Miên như có cục tức nuốt không trôi: "Đấy là do tỷ không nhìn thấy dáng vẻ thèm đánh của hắn đâu, kiêu ngạo hết sức!"
Lãnh Hoa Y từ chối trả lời, nàng cười, im lặng nhấm nháp ly trà trong tay.